Đôi mắt nhỏ kia khẽ chớp động, Mie đã tỉnh. Đây là thời khắc mà tôi mong chờ nhất. Sau khi đảo một vòng, ánh mắt cô ấy rồi cũng di chuyển về phía tôi, giọng cực kì yếu ớt :
- Yul? Không lẽ anh cũng lên thiên đàng với tôi rồi sao?
Tôi lắc đầu, cầm lấy bàn tay của cô ấy, cười khổ :
- Mie ngốc! Thiên đàng gì chứ? Cô và tôi đã chết lúc nào đâu?
- Sao người tôi gặp lại đầu tiên luôn là anh nhỉ? - Mie cười, nói giọng nửa đùa nửa thật với tôi.
- Không lẽ tôi đáng ghét đến nỗi cô không muốn nhìn thấy mặt luôn sao?
- Không phải! Ý tôi không phải vậy mà!
- Đùa với cô thôi! Cô có biết là mình đã ngủ lâu lắm rồi không? Tôi sợ sẽ không còn gặp lại cô nữa đấy!
- Không biết! Chỉ nhớ là bản thân tôi lúc ấy kì lạ lắm, chỉ muốn buông xuôi tất cả thôi. Hình như có ai đó đã vẫy tay gọi tôi!
- Bây giờ cô vẫn còn sống, có biết không? Đừng nói linh tinh như vậy nữa! - Tôi hôn nhẹ lên bàn tay cô ấy, cầm lấy mà nâng niu.
- Vậy... con tôi đâu rồi? Nó vẫn ổn chứ?
Đứa bé? Vì sao tôi lại quên mất chuyện này? Gần một ngày trời, đầu óc tôi chỉ quan tâm tình hình của Mie, chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến con của cô ấy nữa. Một cảm giác sợ hãi đang bao quanh tôi, tôi sợ cô ấy sẽ bị sốc khi biết được chuyện này : Vì từ lúc vào đây, tôi không hề thấy đứa bé nào cả. Chỉ e rằng, sức khỏe Mie yếu như vậy nên con cô ấy vừa sinh ra đã...
- Sao vậy Yul? Cho tôi gặp đứa nhỏ được không? - Cô ấy lại gặng hỏi, làm tôi lúng túng vô cùng.
- Nó đã...
- Đây này! Bé con vào gặp mẹ nha!
Tôi nghe có tiếng bước chân đi vào, là Anna. Nhưng chuyện gì kia? Là cô bé đang bế con của Mie trên tay đó sao?
- Anna! - Tôi chạy đến định xem mặt đứa nhỏ.
- Anh tránh ra đi! Người mà đứa nhỏ muốn thấy lúc này là mẹ của nó. Không phải anh! - Anna lè lưỡi, bế đứa nhỏ thản nhiên đi ngang mặt tôi.
Tôi bị hai, chính xác là ba người con gái gạt cho ra rìa. Con của Mie là một bé gái. Khi Anna bế vào đây thì bé con đang yên bình ngủ. Đón đứa nhỏ từ tay Anna, thái độ cô ấy lạ lắm : nhìn đứa nhỏ trong tay mà cứ như muốn khóc. Tôi sốt ruột hỏi :
- Gặp được con bé sao cô vẫn còn khóc thế kia?
- Vì tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không qua khỏi. Nên cho dù có chết, tôi cũng nhất định cứu lấy bé con! Không ngờ bản thân mình thật may mắn vì bây giờ có thể ngồi đây, ôm lấy con mình!
Thì ra là vậy, Mie muốn đứa bé được sống nên chẳng thà hi sinh chính mình. Thật là, cô gái nhỏ kia có phải là đã quá ngốc rồi không?
- Anna này, sao đứa nhỏ lại ở chỗ của em? - Tôi quay sang hỏi cô bé.
- Vì lúc chị ta có vẻ không ổn lắm, bà y tá gọi người vào nói là cần mang đứa bé ra ngoài trước! Em nghĩ mình có thể chăm được nó, nên...
- Là em chăm sóc con chị gần một ngày qua? - Mie hỏi.
- Uhm, cũng chẳng có gì to tát đâu! Vì con bé cũng khá ngoan ngoãn.
- Cảm ơn em, Anna!
- Đừng tỏ ra thân thiết thế, tôi chỉ là mến con bé thôi!
Anna lại dùng thái độ này để nói chuyện với cô ấy. Nhưng trong lời nói kia, có lẽ ác cảm cũng đã giảm đi phần nào. Bằng chứng là cô bé đã chăm sóc con của Mie cả ngày hôm qua. Và dường như, Anna rất mến đứa nhỏ này. Hi vọng con bé sẽ là cầu nối để cho họ càng trở nên thân thiết hơn.
Có ai biết được cảm giác của tôi lúc này? Thực sự là tôi đang rất hạnh phúc. Cô ấy đã trở về, và cả con bé cũng được bình an sinh ra nữa. Nhưng rồi khi nghĩ lại, bản thân tôi không khỏi lo lắng : Vì cớ gì mà Kris lại cứu sống Mie? Đơn giản chỉ là giúp đỡ hay hắn còn có âm mưu nào khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT