Tư Khảm Hàn mở miệng
tính trả lời liền bị Hạ Ngưng Âm cắt ngang "Ha ha, cái này anh không
nhất thiết phải trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh có thích hay
không cũng đâu có ý nghĩa gì, dù sao tôi cũng không quan tâm." Dứt lời,
bóng dáng thẳng tắp quật cường xoay đi, chỉ là móng tay đang bấm chặt
vào lòng bàn tay đến trắng bệch, chứng tỏ cô đang nói dối lòng mình.
Không phải cô không quan tâm, mà là cô sợ câu khước từ tàn nhẫn từ anh làm cô hụt hẫng vào mối tình chưa đơm hoa kết trái này.
Lời tới cuống họng cứ thế liền nuốt lại vào bụng, dõi theo cô chỉ thấy lòng mình thêm phiền não.
Như vậy cũng tốt, nói ra có ý nghĩa gì? Dù sao cô cũng không quan tâm, nói
ra chỉ khiến mình thêm khó chịu chi bằng đừng nói sẽ hay hơn.
Xuống xe buýt chậm rãi đi vào công ty, thời gian này còn quá sớm, nên công ty còn vắng người, vừa bước vào thang máy đã có người gọi tên cô.
Là thanh âm xa lạ, Hạ Ngưng Âm cau mày, bởi vì cô nhớ mình đâu thể kết bạn với cô gái nào trong công ty này, quay đầu lại liền thấy một mỹ nhân
hàng hiệu từ trên xuống đang vẫy tay đi về phía mình.
Đợi đến khi cô ấy đi vào, trên mặt Hạ Ngưng Âm hiện lên nụ cười, ngó nhìn cô gái
mới biết bọn họ lên cùng một lầu thấy mà hết hồn, theo lí cô đã thực tập ở Tư thị chừng một tháng qua đã tiếp xúc vô số đồng nghiệp nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được vị mỹ nữ này.
Chắc do cô bận việc quá,
lại gặp ở tuốt trên cao nên không biết cũng không có gì là lạ, mặc dù
đặt nghi vấn, nhưng Hạ Ngưng Âm cũng cười lấy lệ không có ý hỏi thêm.
Hạ Ngưng Âm cúi đầu nhìn mũi chân, nhưng vô tình thấy mỹ nữ quan sát mình
chằm chằm từ trên xuống dưới, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, bất quá
Hạ Ngưng Âm chỉ cười đáp lễ không tỏ ra khó chịu gì.
Tầm mắt Hạ
Ngưng Âm rời đi, mỹ nữ liền bĩu môi khinh thường: "Cô là thư ký của Tư
Khảm Hàn sao? Chậc, dáng vậy cũng gọi là dáng sao." (ý là chê chị Âm
đấy)
Hạ Ngưng Âm cười, trước sau không hé răng nửa lời, cô tự
nhận thức được mình, bởi vì cô ta nói đúng sự thật, hơn nữa, từ ngày cô
vào công ty này nghe câu đó đến học thuộc bây giờ nghe thêm cũng không
thay đổi được gì.
Cô không có nhan sắc, đó là lí do cô cảm thấy
Tư Khảm Hàn không thích mình là phải, cho nên hôm qua cô mới vội vội
vàng vàng cắt ngang lời của anh, bởi vì cô không đủ dũng cảm để nghe câu từ chối tình từ chính người mình yêu thương, cũng như sợ anh nói tàn
nhẫn chà đạp vào tình cảm của cô dành cho anh.
Hạ Ngưng Âm ngước
nhìn số lầu thang máy chạy chẳng đáp trả tiếng nào, cảm giác mình bị coi thường mỹ nữ thẹn quá hóa giận, liền nắm cổ tay Hạ Ngưng Âm giở giọng
tiểu thư "Sao không trả lời tôi nói sai sao?"
Hạ Ngưng Âm cảm
thấy buồn cười, chẳng lẽ cô nên thừa nhận mình như người khác nói? Bộ
trên mặt cô có ghi chữ ‘Dễ Khi Dễ’ lắm sao? Chỉ vô tình đi cùng cái
thang máy liền tùy tiện bắt nạt cô sao, chẳng qua dạo gần đây quá nhiều
thứ đổ lên người nên cô cũng lười phải minh bạch?
Hạ Ngưng Âm kéo nhẹ khóe môi, không nhìn ra chỗ tức giận nào, tháng máy vừa dừng đúng
lúc, vừa bước ra vừa nói: "Cám ơn tiểu thư đánh giá, cô nói không sai."
Hạ Ngưng Âm tự thừa nhận, mỹ nữ càng thêm được voi đòi tiên, hừ lạnh,
giọng điệu càng thêm khó nghe: "Nói thì dễ rồi chỉ sợ có số người cứ
vọng tưởng gần quan được ban lộc, táng tận lương tâm dụ dỗ tổng giám đốc chúng tôi,mà trước khi muốn làm cũng nên nhìn lại mình là ai nha!"
Bất thình lình Hạ Ngưng Âm đơ người, không nghĩ tới mỹ nữ không những không khiêm nhường mà còn nói thẳng mặt cô nữa, khuôn mặt trắng bệch liếc cô
ta một cái, cũng không muốn lời qua tiếng lại tránh người ta để ý, bản
thân lẳng lặng rời đi.
"Này, cô đi đâu đó? Tôi còn chưa nói xong? Đi nhanh như vậy làm gì?" Mỹ nữ điêu ngoa lôi kéo vạt áo Hạ Ngưng Âm,
dường như không muốn cô rời đi, cái miệng nhỏ nhắn nhưng mở miệng lại
khó ưa vô cùng: "Bị tôi đoán trúng rồi hả? Cho nên thẹn quá thành giận?"
Không vui nhìn bàn tay nắm áo mình, trên mặt tỏ ra bài xích lạnh nhạt: "Tôi
còn có chuyện muốn làm, xin tiểu thư buông tay, còn nữa, chuyện của tôi
không phiền tiểu thư quan tâm."
Mỹ nữ bày ra bộ mặt khinh thường, vừa cao ngạo vừa phẫn nộ liếc Hạ Ngưng Âm, lãnh giọng: "Tôi chính là
xem cô không ra gì đấy, cô cũng nên có chút liêm sỉ đi, đừng tưởng vọng
tưởng mình trèo lên được cái ghế phu nhân chủ tịch hừ, tôi cũng thừa
biết cô đi cửa sau vào tập đoàn, đã vậy còn tự tiện cấm Hàn đem phụ nữ
về nhà, căn bản là muốn chặn đường người ta để mình ngày đêm bên cạnh
tổng giám đốc, cô cho là tôi mù mắt chắc mà không nhận ra ý đồ thâm độ
của cô!"
"Xin tiểu thư đừng nói bậy, đó là do Tư Tổng tự mình
quyết định, tôi chỉ thi hành mệnh lệnh."Tránh khỏi vòng vây của mỹ nữ,
Hạ Ngưng Âm nhanh chân bỏ đi.
"Hừ, cô rõ ràng là đang nói dối!"
Mỹ nữ quyết không buông tha cô chặn đường cô lần nữa "Trước khi cô tới
chưa từng xảy ra trường hợp này, mỗi lần Hàn rãnh rỗi liền cho phép tôi
tới đây, tại sao tới cô vào làm việc liền thay đổi? Cô chính là thanh
minh cho sự sảo trá của cô!"
Xem ra mình hiền quá nên bị khi dễ là vậy, con cọp không giương nanh liền tưởng bở cô là mèo ngoan.
Cuối cùng Hạ Ngưng Âm cũng bị chọc đến tức giận, chợt xoay người, dùng sức
kéo vạt áo mình khỏi tay cô ta, ánh mắt tỏ ra thương hại trước sự ngu
dốt của ả: "Tiểu thư, cô thích làm gì tôi không quan tâm, mà cũng không
có hứng thú tìm, hiện tại đang là giờ làm việc, mong cô đừng quấy rầy
người khác? Cứ cho là tôi cố tình làm thì có liên quan gì đến cô? Tiểu
thư là ai có tư cách gì chất vấn tôi?"
"Cô!" Nhất thời bị phản
bác khiến mỹ nữ kinh ngạc "Ngày thường giả vờ ngây thưo hiền lành! Hừ,
tôi tưởng. . . . . . ." Thanh âm giữa chừng đứt quãng, thân thể mỹ nữ
cứng ngắc nhìn người đối diện đi tới chính là Tư Khảm Hàn, tính khí chua ngoa phách lối bay đi tức khắc ăn nói trở nên lắp bắp.
Tư Khảm Hàn tựa vách tường bên cạnh thanh máy, không tại ý lắm mà nói: "Sao không nói tiếp, tôi đang nghe mà!"
"Không, Tư, Tư tổng, ngài, ngài tới rồi hả?" Mỹ nữ cúi đầu, cà lăm hỏi.
"Tư tổng, Chào buổi sáng." Ngược lại Hạ Ngưng Âm thật bình tĩnh chào hỏi,
kiểu như không hề lo lắng sợ sệt Tư Khảm Hàn nghe những gì mình nói.
Nhìn Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn nhếch lên khóe miệng, quay đầu đem tầm mắt rơi vào trên người mỹ nữ, cười nhạo một tiếng: "Cô hình như rất bất mãn với tôi thì phải? Hả?"
"Không, không phải vậy, là Hạ tiểu thư nàng
lạm dụng tư quyền, cô ấy. . . . . ." Mỹ nữ sợ sệt rụt vai, ngẩng đầu
thấy ánh mắt không nhiệt độ của anh, lời nói cứ như vậy bị nghẹn lại ở
cuống họng.
Tư Khảm Hàn nheo tròng mắt, vừa nói vừa đùa bỡn đầu
ngón tay của mình "Hạ tiểu thư là tôi tự mình chọn làm trợ lý riêng, thế nào? Cô không hài lòng trước quyết định của tôi?"
"Không, không phải, tôi. . . . . . ." Mỹ nữ nuốt nước miếng, nhanh nhẹn đáp lời, thân thể vì hoảng sợ sắp đứng không vững.
"Cô tên là gì?" Tư Khảm Hàn nhàn nhạt hỏi, nhưng thanh âm lạnh đến rét run.
Mỹ nữ há hốc mồm, nói không ra lời, trong lòng nơm nớp lo sợ mình sắp không còn vị trí ở công ty.
"Không nói cũng không sao, đi xuống đi." Tư Khảm Hàn phất phất tay xoay người về phòng.
Sau khi anh rời đi, Hạ Ngưng Âm cũng xoay người rời đi không nói tiếng nào, để lại mỹ nữ ngơ ngác đứng ở đó.
Tư Khảm Hàn vừa đi vào phòng làm việc liền gọi Lam Nguy, "Anh cùng nhân
viên ở dưới tiếp xúc nhiều, có thể nói tôi nghe bọn họ nói gì về Hạ
Ngưng Âm không."
"Ách. . . . . ?" Lam Nguy hơi sửng sốt, không
nghĩ tới Tư Khảm Hàn lại hỏi cái này "Dạ, có nghe nói qua một chút, Tư
tổng muốn nghe thật sao?"
"Nói trọng điểm." Tư Khảm Hàn rất kiệm lời.
Lam Nguy có ngu mới không nhận ra ý tứ của anh, liền trực tiếp nói: "Bởi vì Hạ tiểu thư bất chợt nhậm chức, không trải qua lần kiểm tra đánh giá
nào, hơn nữa bằng cấp của cô không đủ tiêu chuẩn ngồi vào vị trí này,
cho nên bọn họ suy đoán cô đi cửa sau, thậm chí, còn nói cô bán thân để
đổi lấy công việc để tiếp cận ngài."
Nói xong, lòng dạ Lam Nguy lo lắng không yên ngắm sắc mặt ngày một tệ của Tư Khảm Hàn, ngậm miệng lại không dám nói thêm.
Nhận được lệnh, Lam Nguy cũng không dám chậm trễ, lập tức nói: "Mà từ khi Hạ tiểu thư tới công ty chúng ta đi làm thì bạn gái của Tư tổng theo đó
cũng ít lui tới, sở dĩ Hạ tiểu thư đã thay ngài chặn bước chân bọn họ,
kết hợp những điều trên, nên nhân viên lầu dưới kết luận cô vì tư lợi cá nhân nên cấm bọn họ vào phòng ngài, vì vậy rất nhiều người xem thường
Hạ Ngưng Âm —— đặc biệt là nữ đồng nghiệp, lời đồn bay khắp nơi."
Phất tay bảo Lam Nguy ra ngoài, Tư Khảm Hàn nhắm mắt lại, vầng trán hóp lại, mi tâm cau chặt, anh đang nghĩ tới mỗi khi cô nghe những lời đó sẽ có
cảm giác gì.
Thật ra anh đã hứa sẽ không để quan hệ giữa bọn họ mang lại phiền phức cho cô, nhưng mọi chuyện đã vỡ lỡ thành thế này.
Đều do anh không chu toàn cho cô, lúc đó chỉ tùy tiện cho cô một chức vụ để ngày đêm được gần cô chứ không dự liệu nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Nhớ tới lời mình nói sẽ bồi thường cho cô, nhưng cô lại lạnh lùng tỏ ra xem thường, đối khiến anh có chút khổ sở, bây giờ bản thân đã hiểu thái độ
của cô, nếu như đổi lại là anh, có khi lại hơn thế nữa.
Lúc tan việc, Tư Khảm Hàn tới phòng làm việc của Hạ Ngưng Âm đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy bóng dáng anh, Hạ Ngưng Âm giật mình, từ trên ghế đứng lên, cung kính chào: "Tư tổng đến."
"Ừ." Tư Khảm Hàn nhàn nhạt cười đáp, mặc dù Hạ Ngưng Âm đã chào hỏi anh như
vậy suốt một thời gian, nhưng anh vẫn không thích nghi được, cứ như giữa bọn họ chỉ tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới: "Tan việc về sớm một
chút, hiện tại lượng công việc cũng giảm bớt với lại tối nay giáo sư qua dạy học cho cô nữa đấy."
"Đã biết." Hạ Ngưng Âm gật đầu một cái.
Mỗi khi bên cạnh cô là lúc anh thấy thoải mái nhất, hiện tại bầu không khí
trầm mặc lạ thường khiến anh không thích chút nào, anh vốn quen tính
tình dễ giận dễ quên của cô, anh thích nụ cười của cô thích cùng cô lời
qua tiếng lại, như vậy mới đúng là Hạ Ngưng Âm anh quen biết, xem ra
phải cùng cô nói chuyện lại mới được.
Thở dài, Tư Khảm Hàn tìm cái ghế ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Hạ Ngưng Âm, chúng ta nói chuyện một chút nha."
Hạ Ngưng Âm cau mày, nhìn anh khó hiểu, giữa bọn họ có gì đáng để nói, mấy ngày trước đã nói rõ ràng cả rồi, cô cảm thấy không nhất thiết phải nói thêm nữa dù sao giữa cô và anh cũng chia phòng ngủ rồi.
Lúc hai
người nói chuyện đã thành thói quen luôn đi thẳng vào vấn đề: "Thật xin
lỗi, đều do tôi hành động thiếu suy nghĩ, mới có nhiều lời đồn bất lợi
về em như vậy."
Đôi mắt cô mở to hết cỡ, bất ngờ trước thái độ
của anh: "Những thứ này anh đã nói qua, tôi cũng không để tâm mấy cái đó nên anh không cần nhận lỗi."
"Tôi đều biết chẳng qua tôi muốn tỏ chút thành ý với em." Tư Khảm Hàn nở nụ cười sáng lạnh giọng điệu dịu
dàng tiếp tục nói: "Em đừng dùng thái độ ngày đó chận lời anh, em bình
tĩnh nghe anh nói hết được không?"
Hạ Ngưng Âm im lặng chờ đợi,
Tư Khảm Hàn xem như cô ngầm đồng ý "Tôi biết em không cần cái gọi là bồi thường không ra gì của tôi, vì vậy tôi cũng không vòng vo làm gì rằng
là sau này em bất mãn cứ trực thẳng thắn với tôi, em muốn gì đều được
miễn là trong khả năng của tôi, bất quá em đừng lạnh nhạt khi ở bên cạnh tôi được không? Tôi hi vọng em trở về Hạ Ngưng Âm trước kia."
"Tôi trước kia?" Hạ Ngưng Âm cười mỉa mai, có trời mới biết cô muốn đến chừng nào, nhưng thật sự rất khó…….
"Đúng." Tư Khảm Hàn cười yếu ớt, tròng mắt híp lại mang vài tia ưu thương xen
lẫn mong chờ, liệu cô chịu sao? "Ngày trước em quản giáo tôi mọi thứ,
mỗi lần tôi nói gì làm gì khiến em chướng mắt liền bác bỏ ngay, thậm chí còn phạt tôi nấu cơm bồi thường, nếu em còn muốn như vậy tôi tình
nguyện mỗi ngày xuống bếp thay em."
Hạ Ngưng Âm nghe mà hết hồn,
bần thần nhớ về quá khứ, vô tình lộ ra nụ cười mỉm, cứ cảm giác đã lâu
lắm rồi cô không chung sống với anh vậy.
Từ lúc cô nhận ra trái
tim của mình liền trở nên sợ hãi rụt rè, cô lúng túng khi ở cùng Tư Khảm Hàn phải nên làm thế nào cho tốt nhất.
Tư Khảm Hàn đối xử tốt
một phần, cô rối loạn vạn phần, nhiều lúc mơ mộng anh cũng có cảm tình
với mình, tuy nhiên tin tức kết hôn đã dập tắt mọi hy vọng của cô.
Loại cảm giác thật không dễ chịu chút nào, lồng ngực như bị ai bóp chặt,
càng kìm nén càng đau lòng, nhất là khi thấy anh thì càng tức giận hơn.
Mặc dù gần đây Tư Khảm Hàn quan tâm cô nhiều lắm, nhưng trình độ trở mặt
của anh là khỏi chê, ai lường trước được giây đầu dịu dàng như nước cho
cô cục kẹo ngọt, giây sau vũ nhục cô không thương tiếc.
Cô sớm
nghe đến mất cảm giác, nhưng hiện tại cô không chịu đựng nổi nữa, chỉ
tưởng tượng những chữ nhục mạ từ người mình yêu thốt ra, cô đã khó chịu
vô cùng thậm chí còn muốn chết.
Bản thân dự tính trước tránh để
tính tình thất thường của anh nổi lên, đã cố gắng thay đổi mình trở nên
lạnh lùng, đối với những lời trêu chọc từ anh đều nghe gió thoảng qua
tai, ngoảnh mặt làm ngơ.
Có trời mới biết cô chán ghét mình hiện
tại cỡ nào khi sống giả dối như vậy, cả ngày căng thẳng tinh thần, tối
về lại trằn trọc tới sáng, cô mệt mỏi lắm rồi.
Trở về với chính
mình? Cũng tốt, nhưng ngày nào đó Tư Khảm Hàn phát hiện tâm tư của mình
thì sao? Phát hiện liền phát hiện đi, sớm muộn cũng phải cuốn gói rời đi thôi.
Ít ra sẽ không rơi vào tình cảnh thảm hại này, hơn nữa trước khi đi cũng lưu lại chút kỉ niệm đẹp cùng anh.
"Em đồng ý chứ?" Thấy Hạ Ngưng Âm cúi đầu miên man vào dòng suy nghĩ của
mình không trả lời tiếng nào, Tư Khảm Hàn hơi khẩn trương sợ cô từ chối.
Hạ Ngưng Âm dứt khoát gật đầu sảng khoái đáp: "Ừ, gượng ép hoài cũng nên buông lỏng nghĩ ngơi một chút."
Tư Khảm Hàn thở phào nhẹ nhõm, cười mãn nguyện "Quyết định vậy đi, chỉ là
tôi hi vọng về sau em không vừa lòng cứ bộc trực đừng giấu trong lòng
rồi oán giận vô cớ, tôi không thích như vậy."
Vừa nói xong, Hạ
Ngưng Âm tiếp lời: "Tôi không mong anh trước mặt bạn tôi nói ra quan hệ
của chúng ta, tôi cũng không thích như vậy, hơn nữa, đừng đưa tình bạn
của tôi với Lăng Tuyên sang hướng tiêu cực, tôi lập lại lần nữa giữa
chúng tôi chỉ bạn bè thân thiết, do đó anh bớt nói hươu nói vượn mỗi khi gặp anh ấy."
"Em đúng là…. Thẳng thắng đến không ngờ!" Tư Khảm
Hàn hun hun mũi, ánh mắt quan sát từng động tác của cô "Tôi nhớ rồi tuy
nhiên hai người hạn chế gần gũi nhau có được không?"
"Cái này tôi khước từ, vì đó là quyền riêng tư của tôi, anh không được cấm tôi kết
giao bạn bè, mà anh cũng không có lí do gì cấm tôi cả." Đưa tay lắc lắc
bày tỏ suy nghĩ lòng mình không giấu giếm nửa lời.
Tư Khảm Hàn lẳng lặng nhìn cô hồi lâu rồi bật cười "Em rất biết cách lợi dụng thời cơ, được tôi đồng ý."
"Tôi không cần anh đồng ý, coi như anh không cho phép, tôi cũng ngày ngày
gặp gỡ Lăng Tuyên thôi?" Hạ Ngưng Âm liếc mắt lạnh lùng, anh cho rằng cô đang trưng cầu dân ý chắc? Hừ, anh đề cao bản thân quá rồi.
"Nhóc con kiêu ngạo !" Tư Khảm Hàn hơi không vui, khi cô không đem anh để vào mắt cảm giác thật khó chịu.
"Cám ơn đã khen!" Hạ Ngưng Âm cười nheo đôi mắt lại, giọng điệu tự đắc: "Vậy anh thỏa thuận với tôi đi chứ? Dù tôi phách lối cỡ nào cũng trong chừng mực cho phép, Tư tổng cứ yên tâm."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn tỏ ra
ngờ vực khóe miệng nhếch lên, chẳng tức giận ngược lại còn có dấu hiệu
hài lòng, bởi vì anh thích thần sắc của Hạ Ngưng Âm lúc này rất có
năng lượng cải vã với anh "Được, cũng tan việc lâu rồi, ai nấy đã về hết trơn, chúng ta nên về thôi."
"Tôi còn có việc chưa thể về, anh đi trước đi." Hạ Ngưng Âm lắc đầu, cự tuyệt Tư Khảm Hàn.
"Em tính không về học sao?"
Hạ Ngưng Âm không đáp, đột nhiên hỏi một câu khiến anh cứng họng: "Chúng ta ký hợp đồng bao lâu?"
Đối với chủ đề chuyển biến bất ngờ, Tư Khảm Hàn ngẫm nghĩ chốc lát "Hai tháng 26 ngày, thế nào? Hỏi làm gì?"
"Không có gì." Hạ Ngưng Âm nhún nhún vai trước ánh mắt nghi hoặc của Tư Khảm
Hàn, có lẽ những gì Nhã Tư nói đã không còn thích hợp cho mối quan hệ
hiện tại của bọn họ, nên cũng không muốn hỏi thêm, dù thế nào thì cô
cũng không có tư cách xen vào.
"Em đừng đánh trống lãng, có
chuyện gì nữa?" Tư Khảm Hàn còn băn khoăn đề tài vừa rồi, không màng đến đôi mắt tối sầm của cô, ngữ điệu không vui hỏi ngược lại.
Hạ Ngưng Âm quay đầu, điềm nhiên nói: "6 giờ tôi có hẹn với Tuyên ca, cũng sắp tới giờ, tôi xuống lầu đợi anh ấy."
"Tên đó hẹn em?" Tư Khảm Hàn hừ một tiếng, cố để mình không nói lời chua
ngoa: "Lần nào cũng hẹn em sao không phải là người khác?"
Nghe vậy, Hạ Ngưng Âm nghi ngờ nhìn Tư Khảm Hàn, nhất thời không nghĩ ra người khác mà anh nói là ai
Tư Khảm Hàn mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, thanh âm hơi lớn: "Cô bạn thân của em đó, giữa các người không phải rất phải tốt sao? Tại sao hắn chỉ hẹn mỗi mình em không hẹn cô ta?"
"Lan Khả không biết chuyện xảy ra lần trước, nên chúng tôi tận lực che đậy tránh để cô ấy biết
thêm lo lắng, mỗi lần gặp chỉ qua điện thoại thôi." Hạ Ngưng Âm bất mãn
với anh lập tức phản bác "Anh hỏi làm gì? Giữa chúng tôi thế nào mắc mớ
tới anh?"
"Hỏi một chút thôi, có tội sao?" Tư Khảm Hàn hơi buồn
bực, thái độ của cô là gì đây, đối với anh thì hung dữ, đối với Lăng
Tuyên cười hì hì hà hà, sắc mặt dịu dàng hiền lành, hừ, đãi ngộ đặc biệt duy chỉ mình anh là sao: "Không phải hai người thường xuyên liên lạc?
Tại sao còn phải hẹn ra ngoài nữa?"
Hạ Ngưng Âm trầm mặc suy nghĩ một lát, mới nhàn nhạt nói: "Tuyên ca bảo có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, trong điện thoại nghe rất nghiêm túc, tôi cảm giác có chuyện
gì đó không lành mới hẹn gặp nhau thôi."
Chuyện quan trọng? Đại khái thần trí Tư Khảm Hàn căng như dây đàn, ánh mắt sắc bén tập trung vào người cô "Nhất định phải đi?"
"Nói nhảm, làm gì không đi?" Hạ Ngưng Âm nhăn mặt, ném cho anh cái lườm sắc
bén, anh liền bĩu môi không vui đây là thái độ gì đây? Kiểu như cô sắp
trèo tường cho anh đội nón xanh.
"Em đoán được hắn sẽ nói cái gì
không?" Tư Khảm Hàn thất vọng đau khổ xen lẫu chút lo lắng, anh sợ cô
chưa thấu rõ tình cảm của anh liền nhận lời Lăng Tuyên
Hạ Ngưng
Âm không giải thích được sự khác thường của anh nằm ở chỗ nào, đối với
truy vấn ngọn nguồn từ anh có chút tức giận, đừng nói là anh nghĩ bọn họ lại làm cái chuyện bất nhân thất đức đó lần nữa chứ? "Chuyện riêng của
chúng tôi, anh quan tâm làm gì? Anh hỏi nhiều như vậy chẳng lẽ hoài nghi tôi lén phén với Tuyên ca."
Tư Khảm Hàn không trả lời nhưng sắc
mặt cực kì căng thẳng, bậm chặt đôi môi bạc chứng minh điều cô nói phù
hợp với suy nghĩ của mình.
Bất thình lình Hạ Ngưng Âm kích động,
tiến lên nắm cà vạt anh, ngón trỏ chỉ vào mũi Tư Khảm Hàn "Mặc kệ đầu
anh chứa đựng cái gì, tôi dám khẳng định chúng tôi hoàn toàn trong
sạch, không tin, anh cứ xem lại video."
"Là ý gì?" Tư Khảm Hàn cau mày, đại não lóe lên tia sáng vui mừng nhìn cô.
Buông tay ra, lui về sau một bước, Hạ Ngưng Âm lãnh giọng nói "Là ý gì trực
tiếp điều tra đi thì biết, ta đến cuối cùng vì cái gì tôi phải ngủ với
Tuyên ca, tôi tin với năng lực của anh kết quả chỉ ngày một ngày hai là
có."
Nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn từ anh, Hạ Ngưng Âm hạ lệnh đuổi khách, "Tôi muốn tan việc, Tư tổng định không để tôi về sao." Nói xong, không đợi đáp lại, xoay người đi
một mạch ra thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT