Tư Khảm Hàn cắn lỗ
tai trắng mịn, bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của cô, chớp thời cơ hỏi ngược lại: "Ha ha, ý của cô là rời khỏi công ty mặc tôi làm loạn đúng
không?" Dứt lời đôi tay cũng thuận theo mà lướt trên người cô.
Chết tiệt! Đồ đàn ông thối, đùa bỡn vô lại, Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, "Anh…. Tôi không muốn mọi người xem phim miễn phí."
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như quả cà chín, giãy dụa thế nào cũng không
tránh khỏi nên từ sớm đã lười phản kháng, mặc lời trêu cợt của anh, dù
thế nào đi nữa đây cũng không phải lần đầu anh làm loạn, thế nhưng chỉ
toàn xảy ra trong phòng ngủ phòng làm việc, còn nơi này là phòng tập
thể, bất cứ khi nào cũng có người đi vào bất chợt.
Mặc dù cô
không để ý người khác thuyết tam đạo tứ, nhưng hiện tại là đang làm việc cùng một công ty, dầu sao vẫn nên có chừng mực, nếu để đám bà tám biết
bọn họ có "Gian tình" , liệu cô sống sót được sao?
Hạ Ngưng Âm
miễn cưỡng chấp thuận cùng anh, gương mặt tuấn tú vùi vào hõm cổ của cô
nở nụ cười rạng rỡ, chân mày nhếch thật cao, tốt lắm, đây mới là cái anh cần nhất, lúc này hễ gặp cô liền thấy khuôn mặt buồn phiền ưu thương,
cô nhìn mọi người bằng con mắt bất cần, đối với sự vật xung quanh tỏ
thái độ thờ ơ, đó không phải là con người thật của cô, nó khiến anh nảy
sinh cảm giác cực kì chán ghét.
Vì vậy, ban nãy một tà niệm bất
chợt lóe lên trong suy tư của anh, bằng mọi cách phải lột sạch khuôn mặt đáng giận đó, tại nó mà cuộc sống của anh dạo gần đây trở nên tẻ nhạt
lạ thường.
"Tôi cũng đâu muốn, nhưng ai bảo cô cứ ở trước mặt của tôi là lượn tới lượn lui, có ý trêu đùa tôi, không phải sao?" Tư Khảm
Hàn nhún vai, đôi mắt vô tội nhìn cô trong suốt, bàn tay siết chặt eo
thon khiến cô ngả người vào lồng ngực vạm vỡ, cánh mũi tham luyến từng
hơi thở mê hoặc trên người cô.
Hiện tại bọn họ ngày đêm triền
miên không ngớt, tuy nhiên anh luôn có cảm giác không đủ với nha đầu
này, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt anh liền không suy nghĩ lí do cứ thế vồ lấy thân thể điệu đà nóng bỏng, thậm chí còn vọng tưởng trực
tiếp ném cô lên giường giải quyết đến chết đi sống lại mới thôi.
Thậm chí bết bát hơn nữa, cứ cho là cô ngoài tầm mắt, anh vẫn như cũ vẫn ham muốn cô một cách mãnh liệt, hễ không thấy được cô, trong lòng liền dâng trào nỗi nhớ man mác, khiến anh trở nên phân tâm với mọi thứ, nghĩ tới
đây, Tư Khảm Hàn lập tức không vui nhíu mày, hình như lúc này anh để ý
cô hơi bị nhiều thì phải???
Điều này làm anh hơi mất tự nhiên vài phần, cũng như không nằm trong dự liệu của anh, thực ra. . . . . . ,
khi ở trên giường phải thừa nhận rằng cô rất mê người càng ngày càng phù hợp với khẩu vị nặng của anh.
Tư Khảm Hàn lắc đầu, thôi, ai bảo
hiện tại anh đối với cô đều là sự hứng thú, phấn khích lạ lùng, người
phụ nữ có thể khiến anh vui vẻ đến mức này chắc hẳn cô là người đầu
tiên, vì vậy thỉnh thoảng nhớ nhung đến cô là chuyện thường tình.
"Người nào lượn lờ trước mặt anh chứ? Nếu không vì bất đắc dĩ, anh tưởng tôi
tình nguyện chắc?" Hạ Ngưng Âm tức muốn sôi máu, thiếu chút nữa là giơ
tay động thủ, rõ ràng là anh gọi điện sai khiến cô hết làm cái này tới
làm cái kia, bằng không cô vô duyên vô cớ vào phòng anh hứng chịu những
cơn chửi mắng té tát đó? Xin lỗi, cô chưa có ngốc đến mức đó, chưa tính
nhiều lúc bị anh ăn sạch sành sanh…..
Sự thật thì luôn mất lòng, Tư Khảm Hàn mím môi, cau có trút giận lên da thịt trắng nõn dấu răng dữ tợn.
Chợt, một hồi cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Hạ Ngưng Âm đau điếng "Cầu xin anh đứng đắn một chút có được hay không."
Tư Khảm Hàn chống lại tầm mắt của cô, lộ ra một nụ cười, nhìn thấy nụ cười của anh, Hạ Ngưng Âm lạnh run, dự cảm xấu xông lên đỉnh đầu.
Bàn tay anh vân vê chỗ lưu lại vết cắn, đầu lưỡi như bị thứ gì đó kích
thích cứ liếm mút liên tục, dùng giọng điệu trầm thấp đủ cho đối phương
nghe thấy: "Cái miệng nói lời hay ý đẹp một chút, nếu không tôi liền
muốn em ngay chỗ này."
Quả nhiên, cô thừa biết tên gian thương
này đâu dễ dàng buông tha con mồi, Hạ Ngưng Âm giận đến sa sầm mặt: "Đồ
thần kinh, anh là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao, tùy
thời đều động dục vậy?"
Tư Khảm Hàn trước sau vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, nhìn Hạ Ngưng Âm lắc đầu vài cái, ngay tức thì nhốt chặt con
mèo nhỏ bướng bỉnh trong vòng tay vững chắc, nha đầu này rượu mời không
uống lại muốn uống rượu phạt "Thì ra là có người muốn cùng tôi ân ái
nha? Nói sớm chút là được rồi, tôi đảm bảo sẽ không làm em thất vọng, sẽ làm đến khi em thỏa mãn mới thôi." Vừa nói vừa hành động, ngay lập tức
trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.
Hạ Ngưng Âm vội vàng quay mặt né tránh, đáng chết, thế nào lại hành động theo cảm tình rồi, thất sách, thất sách a….
Người đàn ông này rất có bản lĩnh, mỗi lần đều khiến cô tức giận đến mức quên đi kiềm chế bản thân, nhớ tới liền muốn đánh anh vài phát.
Vùng
vẫy đem đầu chôn sâu vào ngực anh, thân thể hơi run run, đầu óc Hạ Ngưng Âm có chút hỗn độn, nhưng vẫn cố gắng duy trì bản thân trong trạng thái tỉnh táo nhất.
"Anh buống ra, tôi. . . . . ." Hơi thở Hạ Ngưng
Âm yếu ớt, khi Tư Khảm Hàn sờ lên điểm mẫn cảm của cô, không tự chủ thốt lên tiếng rên rỉ, đối với sự khống chế của cô, Tư Khảm Hàn cực kì hài
lòng cười trong vui sướng, đầu lưỡi linh hoạt đi dần vào chiếc áo công
sở thưởng thức bộ ngực đẫy đà của cô.
Hai chân dần dà mềm nhũn,
thân thể Hạ Ngưng Âm như bị tê liệt trước sự đụng chạm của Tư Khảm Hàn,
vô lực tựa vào người anh, mẫn cảm phát hiện anh ngày càng lấn lướt làm
tới, Hạ Ngưng Âm hơi hoảng loạn, hô hấp không ổn định giọng nói như
thiếu dưỡng khí: "Tư Khảm Hàn, anh mau dừng tay, tôi phải trở về làm
việc."
Tư Khảm Hàn giả vờ mắt điếc tai ngơ, bắp đùi chen vào giữa hai chân Hạ Ngưng Âm, khóe miệng nhếch nhẹ mang ý cười trêu chọc.
Hạ Ngưng Âm ngày một nóng nảy hơn, vội cầu xin tha thứ: "Tư Khảm Hàn, tôi
hứa sau này sẽ không chống đối anh nữa, mong anh tha thứ cho tôi."
Thân hình cao to vạm vỡ không chút cử động, vẫn như cũ làm theo ý mình, bàn tay sờ lên bụng phẳng lì.
Hạ Ngưng Âm tức điên máu, nghĩ đến cùng anh làm cái đó liền cảm thấy sợ
hết hồn hết vía, ngộ nhỡ có người vào, nhất định cô là người chết đầu
tiên, cầu xin không có hiệu dụng, Hạ Ngưng Âm nhắm mắt làm liều thốt
lên: "Tối nay, tôi chủ động, tùy anh xử lí."
Tư Khảm Hàn đắc ý
chau mi tâm, hiển nhiên là rất hài lòng cách nói đó, lập tức buông cô
ra"Một lời đã định, tối nay tôi sẽ về sớm đấy."
Hạ Ngưng Âm tựa
vào trên vách tường, thở hổn hển, Tư Khảm Hàn nhìn cô bằng đôi mắt mãn
nguyện, đây mới là lời anh cần cô nói, lạnh lùng vốn không phải là phong cách của cô, hướng đến cô lộ ra nụ cười chiến thắng, vỗ vỗ khuôn mặt
bầu bĩnh lặng lẽ đi ra ngoài như chưa từng xảy ra việc gì.
Lại
một lần nữa bị anh nuốt đến sạch sẽ, Hạ Ngưng Âm không cam lòng, tức
giận dõi theo bóng lưng khuất dần phía cửa, sực nhớ bản thân bất cẩn
phát ngôn cẩu thả, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, một phần là bị
tức, một phần là xấu hổ, gần một tuần lễ đắm chìm trong biển dục vọng,
quả thực cô càng ngày càng háo sắc, thế mà lại nói ra điều kiện ghê tởm
đó, đều tại tên khốn Tư Khảm Hàn làm hại.
Hạ Ngưng Âm đỏ mặt rời
khỏi phòng giải khát, ngay cả mục đích đi đến đây cũng quên mất tiêu,
bưng cốc nước không về bàn làm việc, mãi đến khi trở lại mới phát hiện,
nhất thời cảm giác đầy bất lực, lúc này, tiếng chuông điện thoại đột
ngột vang lên, ngay cả nhìn tên cô cũng không nhìn liền nhấn nút nghe.
Tư Khảm Hàn vui vẻ cầm một xấp văn kiện hướng đến phòng của Hạ Ngưng Âm,
không gõ cửa thẳng thừng bước vô không một tiếng động, vừa đi vào liền
bắt gặp sắc mặt hốt hoảng của cô, chân mày nồng đậm khóa chặt, nhưng vẫn ung dung quan sát cô.
Ngữ điệu du dương của Lăng Tuyên truyền vào tai Hạ Ngưng Âm, "Alo, Tiểu Âm, là anh."
Khoảng khắc đó, Hạ Ngưng Âm như bất động tại chỗ, tay cầm điện thoại mềm nhũn, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, trong nháy lệ hoen tròng, vành mắt
đỏ hoe không thốt nên lời.
Thật ra thì anh đã gọi điện cho cô mấy lần, chỉ là Hạ Ngưng Âm trốn tránh không dám nghe mà thôi, mặc dù trực
giác mách bảo cô rằng bọn họ không có gì, tuy nhiên chuyện ngày đó, cô
căn bản không cách nào quên được, hiện tại cô có làm cách nào đi chăng
nữa cũng không thể chối bỏ chuyện phát sinh cùng Lăng Tuyên vào đêm đó,
cho nên cô tận lực tránh các cuộc gọi của anh, kể cả tin nhắn cô cũng
không đọc, trực tiếp xóa mất, không ngờ tới hôm nay lại lỡ tay nhấn nút
nghe, bất quá tiếp điện thoại thì cũng tiếp rồi, nếu không trả lời có vẻ hơi mất lịch sự quá.
Tư Khảm Hàn không thấy được biểu tình của
Hạ Ngưng Âm, tuy nhiên cô cứ ôm khư khư cái điện thoại mà không nói
tiếng nào, cứ như chưa phát giác sự hiện hữu của anh, có phần hơi ngạc
nhiên, dựng lên lỗ tai lên nghe, rốt cuộc là ai gọi tới, thế nào lại mờ
ám đến vậy.
Hạ Ngưng Âm cứ lặng thinh, Lăng Tuyên từ thấp thỏm
tâm dần chuyển sang khó chịu, anh tình nguyện để cô la mắng hoặc đánh
đập cũng còn tốt hơn là sự trầm mặc ngay lúc này, chính thái độ trốn
tránh của cô khiến anh trở nên lúng túng, anh sợ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh "Tiểu Âm, chuyện ngày đó, cho anh xin lỗi, anh không phải
cố ý."
Hạ Ngưng Âm vẫn như cũ chọn cách im lặng bởi vì cô không
biết phải nói gì cùng anh, thật sự cô không làm được, bọn họ là bạn tốt, vốn không nên xảy ra chuyện này, hiện tại gọi cô đối mặt hắn thế nào
đây?
"Tiểu Âm, anh biết em rất giận anh, nhưng em kiên nhẫn nghe
anh giải thích có được không?" Nãy giờ chỉ mỗi mình Lăng Tuyên mở miệng
khiến anh có cảm giác Hạ Ngưng Âm đang treo điện thoại, thanh âm mang
theo cầu khẩn, thận trọng hỏi.
Trả lời anh là tiếng gió hơi thở
trong không khí, ngay lập tức Lăng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, một lát sau
lại nói tiếp: "Tiểu Âm, như anh đã nói trước đó, anh bị người ta hãm hại cho uống xuân dược, ngay cả em cũng bị làm cho hôn mê đến vô ý thức."
Hạ Ngưng Âm trợn to hai mắt không thể tin những lời mình nghe được, Lăng
Tuyên nói thế nghĩa là cô cũng bị hãm hại, khó trách bất luận cô nghĩ
thế nào cũng không ra tại sao cô và Lăng Tuyên lại xảy ra sự việc không
mong muốn đó, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có, nhưng cô ý thức
được ngày đó bản thân không hề say sỉn, chứng tỏ cô không uống quá
nhiều, vậy mà cô cứ đinh ninh là Lăng Tuyên thừa dịp cô ngủ say liền xâm phạm cô, cho nên mới không chịu tiếp điện thoại của anh.
Tuy
nhiên ngẫm lại thì có chỗ nào đó không phù hợp, ai lại âm mưu bỏ thuốc
bọn họ? Trong đầu lập tức hiện ra một người, nhưng nghĩ đi cũng phải
nghĩ lại, Phong Hàm Niệm căn bản bỏ thuốc cũng đâu được lợi ích gì, cho
nên không thể nào là cô, không phải cô, chẳng lẽ là. . . . . . . , Hạ
Ngưng Âm cả kinh, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Phần lưng của cô
hơi căng thẳng, thân thể có chút run rẩy vì lo sợ, kiểu như đang nhẫn
nại che giấu, đầu bên kia, Lăng Tuyên ngày càng tò mò trước thái độ của
Hạ Ngưng Âm.
Không có tiếng vọng lại, Lăng Tuyên khẩn trương chữa tội cho bản thân: "Tiểu Âm, thuốc không phải là của anh, lúc anh mơ
màng tỉnh lại thì em đã nằm trên giường cùng anh rồi, đúng lúc dược xuân phát huy tác dụng, anh không kiềm chế được liền hôn em, tuy nhiên lát
sau đầu óc anh tỉnh táo trở lại, anh đã lập tức rời đi, chúng ta. . . . . . , thật sự không có xảy ra cái gì."
Giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại: "Vậy anh nói thử xem người đó là ai?"
Mặc dù Lăng Tuyên phủ nhận thuốc không phải của anh, nhưng cô không thể
nghi ngờ thêm ai ngoài anh cả, thậm chí còn đem ảnh phát tán khắp nơi,
tận đáy lòng Hạ Ngưng Âm rất đau khổ, cô không muốn hoài nghi anh, tuy
nhiên trừ anh ra, cô thật không tìm được người nào thỏa đáng làm vụ việc này.
Tư Khảm Hàn nhạy cảm phát hiện âm điệu của cô hơi khác lạ,
đôi đồng tử khơi dậy sự hứng thú dán chặt vào người cô, tựa như anh biết được đối phương là ai, nhất thời, nheo mắt lại, giờ làm việc lại dám
nói chuyện yêu đương, đúng là gan lớn bằng trời.
"Tiểu Âm, em. . . . . . , không tin anh? Em thật sự cho rằng anh làm chuyện đó sao? Chỉ
vì muốn cường bạo em?" Trái tim Lăng Tuyên băng giá, giao tình giữa bọn
họ nhiều năm như vậy, thế mà cô lại nghi ngờ anh, đột nhiên cảm thấy rất nực cười trước tình cảm của mình dành cho cô.
Nhận ra lời nói
thật lòng từ trái tim anh, Hạ Ngưng Âm mới đột nhiên thức tỉnh, thế nào
lại nghi ngờ anh, tình bạn gắn bó mấy chục năm, cứ cho cô nghi ngờ cũng
không nên là anh, một con người nho nhã lịch sự luôn âm thầm bên cạnh lo lắng cho cô, nếu anh muốn rat ay với cô, chắc hẵn cũng không đợi đến
thời điểm này.
Bất chợt cảm giác bản thân thật đáng xấu hổ, hình
như cô điên rồi, ngay cả Lăng Tuyên cũng cô không tin, nếu mỗi mình anh
mà cô còn ngờ vực thì mấy ai để cô gửi trọn niềm tin đây? Nghĩ tới, Hạ
Ngưng Âm không tự chủ khóc nấc lên.
Bỗng nghe ra âm thanh nức nở, Tư Khảm Hàn ngẩn ra, có chút tò mò rốt cuộc là nói cái ma quỷ gì để cô khóc thành dạng này?
Tiếng thút thít lọt vào tai, khiến Tư Khảm Hàn hơi khó chịu, trong thâm tâm
nảy sinh cảm giác thương tiếc lúc nào không hay biết, định di chuyển
bước chân tới lau nước mắt cho cô, ấy vậy mà câu nói tiếp theo lập tức
kéo lý trí anh trở lại.
Hạ Ngưng Âm xoa khóe mắt, sụt sịt mũi,
ngữ điệu khàn khàn: "Tuyên ca, xin lỗi, em sai rồi, em thật sự không
xứng làm bạn của anh, càng không xứng để anh lo lắng nhiều như vậy, thật xin lỗi."
A, thì ra anh đoán đâu có sai, đúng là tên mặt trắng
đó? Tư Khảm Hàn nóng nảy liếc nhìn bóng lưng của cô, trừ cái lần anh
cưỡng chế cô lên khán đài, đây là lần thứ hai anh thấy cô trong tình
trạng này, vì chuyện gì mà cô uất ức đến thế? Chẳng lẽ anh ép buộc cô
nữa?
"Đừng khóc, anh biết Tiểu Âm không mít ướt kiểu này đâu nha, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ có thái độ đó thôi." Lăng Tuyên nhỏ
giọng an ủi.
Hạ Ngưng Âm áy náy xin lỗi, mọi buồn phiền trong anh dần biến mất, nay cô khóc dữ dội như vậy anh càng thấy ân hận hơn nữa,
rõ ràng sức ảnh hưởng của cô đối với anh không hề giảm, Lăng Tuyên cười
khổ, thật sự anh không có cách nào quên đi cô.
"Ừ, em đâu có
khóc." Sự nghi ngờ ngớ ngẩn của cô, Lăng Tuyên không nói hai lời liền
tha thứ, ngẫm nghĩ một hồi, ý thức bản thân rất đáng bị trê trách.
"Không khóc là tốt rồi." Ở đầu bên kia phát ra từng tiếng nhã nhặn "Tiểu Âm, em cảm thấy ai là người bỏ dược? Hàm Niệm sao?"
"À?" Hạ Ngưng Âm cũng mờ mịt "Tuy nhiên cô ta đâu có lý do để làm chuyện thừa thãi đó?"
Lăng Tuyên bị thuyết phục bởi cô: "Anh cũng cho là vậy, nhưng ngoại trừ cô
ta, anh chẳng thể nghĩ ra ai cả, hơn nữa, anh thử thăm dò Hàm Niệm, thì
cô ta nói sau khi dùng cơm xong đã rời đi ngay, cái gì cũng không biết,
với lại anh cũng đâu đắc tội cùng ai, thì làm sao có người toan tính
được."
Hạ Ngưng Âm xâu chuỗi từng sự việt, lọai bỏ Tư Khảm Hàn
ra, bên ngoài cô có gây thù với ai, bất quá, cô thừa biết anh cũng không rảnh rỗi làm chuyện trẻ con này, cộng thêm phản ứng tức giận của anh
trong hồi tưởng, chứng tỏ anh không liên quan.
Chẳng có được kết quả hài lòng, hai người thất vọng tràn trề.
Trầm mặc chốc lát, Lăng Tuyên chủ động mở miệng "Tiểu Âm, đừng bận tâm, anh đã phái người điều tra sẽ sớm có câu trả lời thôi."
Dù bọn họ tin tưởng lẫn nhau nhưng không bắt được nghi phạm, giữa bọn họ
nhất định sẽ tồn tại khoảng cách vô hình, bọn họ cũng sẽ không giống như trước kia nữa, làm bạn bè thân thiết, với lại bị Hạ Ngưng Âm hoài nghi
cảm giác cũng không vui vẻ gì, cho nên anh nhất định phải làm rõ vụ việc này.
"Được." Hạ Ngưng Âm gật đầu mỉm cười, "A, khi nãy thái độ của em làm anh phiền lòng rồi, có phải em rất ngốc hay không."
"Là rất rất ngốc, ngay cả anh cũng nghi ngờ." Lăng Tuyên hừ lạnh bày tỏ tâm trạng bức xúc "Anh cũng không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, phải mời bữa cơm
đền bù biết chưa hả?"
Thế mà lại trò chuyện lâu đến vậy, vừa khóc lại vừa cười hề hề, sức hút của tên mặt trắng thật lớn nha, bất luận
anh có làm trò gì, cô cũng chỉ thẹn quá thành giận mà thôi, cùng lắm là
xù lông giương nanh vuốt móng, còn chưa từng khóc trước mặt anh chứ nói
chi là cười.
Bây giờ hồi tưởng lại mới cảm giác đã lâu rồi cô
chưa có cười vui vẻ với anh, không phải mặt lạnh chính là tức giận lườm
anh, hận không thể băm anh thành trăm mảnh.
Quả nhiên, tình lang
có khác, được đãi ngộ đặc biệt a, Tư Khảm Hàn bắt đầu so bì, trợn mắt
với cô, gương mặt tuấn tú nồng đậm khí lạnh, thong thả đến bàn làm việc
của cô ngồi xuống, Hạ Ngưng Âm đứng sát vách, thế mà không phát hiện ra
anh, tán gẫu đến mất cảnh giác luôn sao?
"Biết rồi không để mắc
nợ đâu." Ngữ điệu của anh nghe cứ như vô cùng tức giận, thực chất chỉ là đang giả vờ, cái loại cảm giác tự nhiên không bài xích dần dần trở lại, tâm tình của cô đã khá hơn nhiều, nói năng cũng có nghịch ngợm hơn.
Ngay cả Lăng Tuyên cũng vơi đi mấy phần áy náy "Không nói nữa, bye bye."
"Khoan đã Tuyên ca." Hạ Ngưng Âm gọi với anh lại, dừng một chút, sắc mặt hơi
phiến hồng, nhỏ giọng mà nói ba chữ, "Thật xin lỗi." cường điệu rất
trịnh trọng, Lăng Tuyên chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Tiếng
kêu của cô rơi vào tai Tư Khảm Hàn lại biến thành cách hiểu khác tựa như luyến tiếc khi chia xa Lăng Tuyên, cả người anh tỏa ra luồng khí mạnh
mẽ dọa người, cơn thịnh nộ vang âm ỉ trong lồng ngực.
Lăng Tuyên bất mãn trước hành động của cô "Được rồi, anh nghe rồi, cúp máy nha."
Để điện thoại xuống, Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm, vô thức bật cười, cứ
cho không tìm ra kẻ chủ mưu thì cô vẫn luôn tin tưởng anh, vậy là đủ
rồi, vừa mới bắt đầu bao nhiêu suy nghĩ xấu xa thâm nhập vào đầu, khiến
cô thật khổ sở, chỉ cần cô đặt đúng niềm tin, sẽ rất mau sau cơn mưa
trời lại sáng .
Ánh mắt âm trầm, ngón trỏ sờ sờ cằm của mình, Tư
Khảm Hàn không nhịn được lên tiếng châm chọc nói: "Cười đến vui vẻ như
vậy? Chẳng lẽ đã nghĩ ra cái gì có thể thoát khỏi ta phương pháp mới?"
Cô chẳng hề hay biết sự hiện của anh, khuôn mặt sát khí dọa cô đến cà lăm: "Anh…. Tư Khảm Hàn, làm sao anh vào được đây? Đến hồi nào?"
"Sao hả? Quấy rầy cô cùng Lăn Tuyên trò chuyện nên không hoan nghênh?" Tư Khảm Hàn cho là cô chột dạ liền giở giọng châm chọc.
Thời điểm ở phòng nước, tâm tình anh rõ ràng đâu tệ đến mức này, hiện tại
biến thành cái tủ đông, nhìn cô bằng đôi mắt hình viên đạn, cuối cùng cô đắc tội gì đây? Tự nhiên bay vào phòng cô nổi nóng vô cớ.
"Nào có? Anh im hơi lặng tiếng dọa chết tôi đấy." Nói xong, Hạ Ngưng Âm kéo ghế ngồi bên cạnh, xem lại đống tài liệu.
"Cây ngay không sợ chết đứng, chẳng qua cô có tật giật mình thôi." Trái tim
cồn cào khó chịu thôi thúc anh mở lời chướng tai hơn nữa.
Bất quá cô sớm quen khuôn mặt biến sắc nhanh hơn cả thời tiết, nên cũng chẳng
tức giận gì nhiều, nhất thời cảm thấy anh rất phù hợp với vai đa nhân
cách, không đi diễn phim thì hơi lãng phí tài năng.
Tầm mắt Tư
Khảm Hàn luôn đặt trên người Hạ Ngưng Âm, bỗng thấy cô khôi phục trạng
thái lạnh lùng, tận đáy lòng cười khinh thường, đối với anh thì lạnh
nhạt xa cách, còn người khác thì tốt tính trở lại, xem ra, vẻ mặt hiện
tại chỉ ‘ưu ái’ cho mỗi mình anh, còn thân mật thì dành cho tình lang,
không tệ, giả vờ rất giỏi, thì ra trong lòng cô luôn nhớ nhung tên mặt
trắng đó.
Đôi mắt xếch vẫn tập trung vào tư liệu, không chút ảnh
hưởng trước biểu tình của anh, đại loại như không đáng để cô bận tâm,
lát sau từ tốn nói: "Anh nghĩ gì thì nghĩ, tôi không quan tâm."
Thái độ không thèm đếm xỉa tới ai của cô cứ như đang tố cáo anh mới là kẻ cố tình gây sự, đè nén hỏa khí trong lồng ngực, tiếp tục châm chọc cô
"Không quan tâm, hay là khinh thường mới không màng tới."
Anh ba
lần bốn lượt làm khó dễ cô, hậu quả văn kiện trên bàn cô ngày càng cao,
coi như cô thức suốt đêm cũng không có khả năng hoàn thành,còn anh
giống như ngại cô chưa đủ phiền cứ tới đây nói lời không đầu không đuôi
chọc người ta sôi máu "Vậy anh muốn tôi phải thế nào đây? Chẳng lẽ anh
cho là tôi có tư cách để quản sao? Hay là anh cho tôi cái quyền đó?"
Cô nói không sai, chính là không có tư cách, tâm tư của anh không ai có tư cách quản thúc cả, nghe được cô nói vậy, anh nên cao hứng mới phải a,
đằng này lại cảm thấy hơi mất mác như bị người ta tạt cho gáo nước lạnh.
"Làm việc trái với lương tâm còn ở đó tỏ vẻ? Ai đó trong thời gian làm việc
sử dụng điện thoại? Say mê đến nỗi người lạ vào cũng không hay biết!"
"Anh… tôi hàn huyên vài ba câu không được sao." Hạ Ngưng Âm nghẹn lời, vì cô
đã làm sai, mắt liếc tên tự kiêu ngồi bên kia, nhất thời cau mi tâm
phiền não "Thế anh tới đây làm gì? Giờ làm việc của anh là tới chỗ tôi?"
Vầng trán Tư Khảm Hàn xuất hiện vài vạch đen, anh là tổng giám đốc, muốn làm gì thì làm nấy không cần phải thông qua ai, bất quá giọng trách móc của cô không làm anh khó chịu mấy, cười nhạt trả lời nửa đùa nửa thật "Tôi
tới giám sát cô, đừng để tôi thấy tình cảnh đó tái diễn, nếu không trừ
tiền lương."
Hạ Ngưng Âm nhìn thấy anh cư xử chẳng khác gì đứa
con nít, đột nhiên buồn cười vì anh, thanh âm trở nên máy móc: "Không
cần phiền phức như thế, Tư tổng có thể trực tiếp khai trừ tôi."
Tư Khảm Hàn đứng lên, nghiêm túc với cô, "Xem xét kĩ lưỡng biểu hiện của
cô nên tôi cho cô thêm cơ hội làm việc." Nhanh chân chuyển người hướng
ra cửa, đi được hai bước liền dừng lại dặn dò: "Tối nay về sớm một chút, tôi. . . . . . , rất tò mò trước sự chủ động của cô, hi vọng cô diễn
tốt một chút." Chẳng đợi Hạ Ngưng Âm trả lời liền biến mất.
Trước lời nói thẳng thừng đó, cô chỉ có thể đứng im hai gò má đỏ rần, dõi theo bóng lưng anh thầm chửi mắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT