Hạ Ngưng Âm lôi kéo
Lăng Tuyên đến một chỗ trống ngồi xuống. Lan Khả cong khóe miệng, trợn
mắt với Hạ Ngưng Âm rồi đảo mắt đi"Tớ ra ngoài một lúc." Dứt lời xoay
người đến quầy cầm thực đơn xem.
Bóng dáng cao lớn của Tư Khảm
Hàn xuất hiện tại quán nhỏ nhà Lan Khả, mọi người chung quanh không hẹn
mà cùng quay đầu quan sát anh, ai nhìn thấy mặt anh cũng nuốt xuống ngụm khí.
Phó mặc ánh mắt của mọi người nhìn mình, anh chỉ quan tâm
tìm kiếm bóng dáng của Hạ Ngưng Âm. Tròng mắt mê người nheo lại dò xét
cẩn thận xung quanh. Bên trong bày biện thật đơn giản, hai dãy bàn ghế
đặt song song, sàn nhà cũ kĩ lại được quét dọn sạch sẽ. Trời mới chập
tối nhưng bên trong đã sáng đèn. Không thấy bóng dáng quen thuộc, anh
khẽ nguyền rủa một tiếng, ánh mắt thoáng chút không vui.
Với cách bố trí đơn sơ, lần đầu tiên Tư Khảm Hàn tới một quán ăn bình dân đấy ấp tiếng ồn nên hơi khó chịu chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Bất
thình lính bắt gặp ở quầy có dáng người giống cô gái cãi vã cùng Hạ
Ngưng Âm ở cửa khi nãy, Tư Khảm Hàn đứng im dõi theo lúc lâu.
Lan Khả bỗng thấy lạnh cả sống lưng, lui về phía sau vài bước, nhạy cảm
phát hiện có người đứng sau lưng mình, bất giác xoay người lại thấy Tư
Khảm Hàn thì giật mình sửng sốt.
"Hạ Ngưng Âm ở đâu?" Bị cô nhìn trực diện, Tư Khảm Hàn cau mày nhăn mặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Lan Khả thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nhất thời chưng hững cả người, Tư
Khảm Hàn chợt đến gần khiến cô đỏ bừng mặt, thật lâu sau mới phản ứng
được: “À! Anh hỏi Tiểu Âm à? Ở đây….”.
“Dẫn tôi đi. ” Tâm tình
Tư Khảm Hàn đang cực kì tệ, còn gặp phải cô gái ngây ngốc đến mất hồn
này nhất thời làm anh thêm chán ghét
Lan Khả nhanh chóng đi tới
vị trí bàn của Hạ Ngưng Âm, nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ, ngay
lập tức mở lời: “ Chắc cô ấy đi vào phòng bếp phụ giúp nấu nướng. Anh
tìm cô ấy có chuyện gì sao? ”
"Phòng bếp ở đâu?" Tư Khảm Hàn hỏi ngắn gọn.
Lan Khả bị vẻ mặt lạnh lẽo của anh làm cho hết hồn. Trai đẹp mà tính tình
thật không tốt a, cô sợ đến nhìn cũng không dám nhìn, chỉ cúi đầu hướng
vào phòng bếp. Tư Khảm Hàn cũng nối đuôi đi theo.
Lan Khả vừa vào đã thấy Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên ở trong bếp.Họ vừa mới nấu xong món
cá hấp. Hai người họ trao nhau cái nhìn thắm thiết, rồi cùng nhau cười
vui vẻ. Lăng Tuyên gắp miếng cá cho cô nếm thử. Hạ Ngưng Âm từ tốn nhai
nháy mắt mấy cái, khen ngon. Anh vẫn luôn hiểu rõ cô như ngày nào, từ
lâu giữa bọn họ đã hình thành sự tâm linh tương thông.
Hạ Ngưng Âm hài lòng gắp thêm một miếng, đưa lên thổi nguội rồi bỏ vào miệng
thưởng thức, đôi mắt cô nhắm lại từ từ nhấm nháp hương vị, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào "Quả thật rất ngon, ăn bao nhiêu cũng không thấy
ngán."
Lăng Tuyên lẳng lặng nhìn vẻ mặt hài lòng của cô. Hạ Ngưng Âm bắt chước gắp lại cho Lăng Tuyên ăn, thúc giục: "Ha ha chỉ nhìn mà
không thưởng thức thì sao thấy vị ngon của nó."
Lăng Tuyên nhếch
môi, cắn miếng cá tan trên lưỡi, ánh mắt tràn ngập ôn nhu có phần vui
sướng, Hạ Ngưng Âm vẫn hồn nhiên gắp cho anh ăn hết món này đến món
khác.
Lan Khả chứng kiến màn này chỉ có thể đồng cảm cho Lăng
Tuyên. Nha đầu này, lớn chừng này vẫn vô tư không nhìn ra tâm ý của
người khác, bộ dạng ngờ nghệch chẳng hay biết từ trước đến giờ Lăng
Tuyên với cô một lòng một dạ. Lan Khả thở dài thườn thượt, vỗ vỗ bả vai
an ủi anh. Lăng Tuyên nhún nhún vai tỏ ra không sao cả, lại há mồm cho
thức ăn đưa vào.
“Hai người đang làm gì đó? ” Tư Khảm Hàn đi vào
đã thấy cảnh Hạ Ngưng Âm tình tứ đút cho Lăng Tuyên, hai người thân mật
chả khác gì đôi tình nhân, tức thì gương mặt anh tối sầm, ngực
nóng hừng hực như lửa thiêu.
Hạ Ngưng Âm nghe ra tiếng Tư Khảm
Hàn liền phát hoảng, ngừng động tác, tay chân hơi run, xoay mặt tới chỗ
phát ra âm thanh ở gần cửa phòng bếp, đôi mắt chim ưng nhìn cô và Lăng
Tuyên đầy nguy hiểm.
Hạ Ngưng Âm không biết tại sao, thậm chí còn mất tự nhiên, kiểu như bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám, chiếc đũa
trong tay bỗng chốc buông lỏng rơi trên mặt đất, hai mắt kinh ngạc mở to hết cỡ hướng tới Tư Khảm Hàn thắc mắc: Sao anh tới được đây ? Ai kêu
anh tới ? Đáng chết!
Tất nhiên Lăng Tuyên cũng nhận ra là tiếng
nói của Tư Khảm Hàn, gương mặt điềm đạm tức thời trầm xuống, môi mỏng
khẽ mím, quay đầu ngó Tư Khảm Hàn, ánh mắt trở nên phức tạp.
Thật lâu sau, Hạ Ngưng Âm mới trấn tĩnh, nhưng vẫn không tin vào mắt mình hỏi: “Tư Khảm Hàn, sao anh lại ở chỗ này?”
Anh không nói lời nào, bộ dạng đằng đằng sát khí như muốn ăn thịt người,
mắt trừng cô như bắt phải gian tình, thật sự cô chưa làm gì hết nha, có
nhất thiết ném cho cô đôi mắt hình viên đạn đó?
Lời của Hạ Ngưng
Âm lọt vào tai anh thành một nghĩa khác, ý nói Tư Khảm Hàn anh là vị
khách không mời mà đến, không được ai chào đón ở đây. Đôi con ngươi sắc
bén híp gần nửa mí, tầm nhìn vô thức rơi trên người Lăng Tuyên, giọng
điệu châm chọc: “Thế nào? Anh ta có thể tới còn tôi thì không? ”
“Tôi đâu có ý này…, làm sao anh biết tôi ở đây?” Hạ Ngưng Âm day day huyệt thái dương, thanh âm khàn khàn.
Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại mình, cô hít một hơi thật sâu, da đầu tê dại, mẹ ơi, có ai biết làm thế nào anh theo được cô đến tận đây, rốt cuộc anh
muốn giở trò gì? Trước mặt bàn dân thiên hạ, thái độ như đang bắt gian
tại trận, chất vấn tận nơi, lại còn hỏi những câu mập mờ không rõ nghĩa, người ngoài nhìn vào cô không biết phải giải thích thế nào cho phải?
Mỗi lần bắt gặp cô và Lăng Tuyên đi cùng nhau, anh cứ như bắt gặp đôi gian
tình, không hiểu sao anh cực kì ghét sự tồn tại của Lăng Tuyên, mặc dù
giữa bọn họ là tình cảm bạn bè thuần túy, nhưng trong suy nghĩ của anh
luôn có sự lệch lạc, anh rất nghi ngờ đầu óc lẫn tâm tư của anh ta.
Tư Khảm Hàn cau mi tâm lại nhìn trân trân Hạ Ngưng Âm, để thấu rõ suy nghĩ của cô, thanh âm cô yếu ớt làm anh thêm bất mãn, chẳng lẽ cô và Lăng
Tuyên đã làm ra chuyện gì? Cho nên một câu phản bác cũng không có? Hay
là đang lấy lòng anh, tránh để anh nói lung tung, lộ ra quan hệ giữa cô
và anh nên mới nhỏ nhẹ như thế?
Nếu đúng là vậy thì….., nghĩ tới đây, tận đáy lòng Tư Khảm Hàn có chút lạnh lẽo, hừ một tiếng, bỏ qua
ánh mắt cầu khẩn của Hạ Ngưng Âm, giả vờ kể khổ: “Tôi sợ đến chậm trễ
chút nữa có lẽ đã được đội nón xanh rồi, thậm chí còn trở thành một kẻ
ngốc không hay biết.”
Hạ Ngưng Âm bị lời nói của Tư Khảm Hàn làm
cho sững sờ, ánh mắt gắt gao dán chặt trên người anh liên tục ra ám
hiệu, mong anh bớt nói nhăn nói cuội, tuy nhiên anh và cô dường như đối
nghịch nhau, cố tình đem những ý nghĩ về cô nói hết ra.
Lan Khả
vuốt cằm chắt lưỡi, âm thầm theo dõi diễn biến câu chuyện, càng coi càng thấy có chỗ không đúng, đặc biệt là phản ứng khiếp sợ của Hạ Ngưng Âm
chả khác gì đang làm chuyện sai trái.
Khóe miệng Lan Khả mím lại
hơi không vui, Hạ Ngưng Âm ở đâu quen được anh chàng đẹp trai này, thế
mà còn giấu, không giới thiệu cùng cô biết, thật là nhỏ mọn.
Trái ngược với Hạ Ngưng Âm, Lan Khả thức thời bắt nhịp theo, khách sáo mời
Tư Khảm Hàn: “Anh là bạn của Tiểu Âm à? Xin chờ một chút, món ăn lập tức sẽ được dọn lên, chúng ta cùng nhau ăn cơm, có gì cứ bình tĩnh ngồi
xuống giải quyết ”
Tư Khảm Hàn lặng thinh, đứng yên quan sát Hạ
Ngưng Âm. Hạ Ngưng Âm như nghĩ ra được điều gì, chạy đến chỗ Tư Khảm
Hàn, tay đặt lên lồng ngực anh nịnh nọt lấy lòng, cười khan: “Chúng ta
ra ngoài nói chuyện nha, đừng gây ồn ào, tránh để mọi người chú ý”
Tư Khảm Hàn liếc xéo cô, làm sao anh không hiểu? Nơi này, nồng nặc mùi
thuốc lá, anh cũng không thích nán lại, hòa nhã đáp: “Tốt, đi ra ngoài
nói chuyện.”
Thấy vậy, Hạ Ngưng Âm vội túm ống tay áo Tư Khảm Hàn vừa đi vừa hỏi: “Anh tới đây làm gì, tại sao cứ phải ở trước mặt mọi
người bắt tôi giải thích với anh.”
Tư Khảm Hàn không đáp, mắt dán chặt vào đôi tay nhỏ bé đang lôi kéo mình.Thân thể cứ để mặc cô dắt đi, đôi mắt ngày một u tối hơn, vừa rồi cũng cô cũng làm với Lăng Tuyên
như thế, chợt lãnh giọng chất vấn: “Cô thường nắm tay Lăng Tuyên bằng
cách này?”
Anh trả lời chả ăn nhập với câu hỏi của cô, tức thời hơi ngẩn người: “À.”
Tư Khảm Hàn gỡ cánh tay Hạ Ngưng Âm đang đặt ngay cổ tay mình, gương mặt xám ngoe, không cảm xúc.
Thấy anh lạnh lùng hất tay mình ra, Hạ Ngưng Âm chột dạ: “ À, thì ra là
chuyện này, đó là thói quen của tôi, hồi ở nhà cũng hay kéo tay áo của
ba tôi, với lại Lăng Tuyên cũng như anh trai trong nhà của tôi thôi,
điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy ”
Tư Khảm Hàn thắc mắc: “Người nhà? Ở đâu ra người nhà?”
“Nhà tôi chỉ có tôi và ba. Nhưng tôi với Lăng Tuyên và Lan Khả rất thân
thiết giống như người một nhà, nên cũng không câu nệ nhiều làm gì. ” Hạ
Ngưng Âm nghĩ đến thói quen này bỗng thấy tâm tình vô cùng thoải mái,
cười vui vẻ.
Lúc này Tư Khảm Hàn đã thẩm thấu vấn đề, thì ra Hạ
Ngưng Âm chỉ coi Lăng Tuyên chả khác gì người anh trai, còn Lăng Tuyên
là thầm yêu trộm nhớ cô? Lúc trước hễ nghĩ tới quan hệ của bọn họ, anh
liền phát giận vô cớ.
Có được câu trả lời như mong muốn, tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Bất quá, Hạ Ngưng Âm kéo tay xình xịch, Lăng Tuyên cứ vậy nguyện ý đi theo cô, đã vậy còn được nắm tay cô. Bỗng dưng đáy lòng lại khơi dậy chút bực bộ xen lẫn khó chịu.
Dù trong lòng luôn
tin tưởng cô nhưng ngoài miệng anh đâu dễ gì chịu buông tha cho cô:
“Thật à? Nhưng Lăng Tuyên lại không nghĩ như vậy nha. ”
Hạ Ngưng
Âm cho rằng Tư Khảm Hàn đang nghi ngờ mình, giở giọng bất mãn : “Này, Hạ Ngưng Âm tôi, có sai là có nhận, chưa bao giờ giấu giấu diếm diếm, hơn
nữa tôi cũng không cần phải nói dối anh.”
Ngồi vào chiếc bàn
trống, khóe miệng Tư Khảm Hàn nhếch lên một đường cong đẹp mắt, cũng
không rõ có hài lòng với câu trả lời của cô hay không, thấy Hạ Ngưng Âm
cứ kéo tay áo mình, mặt anh bắt đầu nhăn nhó: “ Sao lôi lôi kéo kéo tôi
hoài vậy? Cô cũng đừng tự mình đa tình, tôi không cho rằng cô lại coi
tôi như người nhà đâu.”
Hạ Ngưng Âm kinh ngạc, vội bỏ tay ra khỏi người anh, nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hết đường biện bạch cho bản thân.
“Sao không trả lời?” Tư Khảm Hàn kiên nhẫn hỏi.
“Cái đó, là do anh không chịu đi, tôi nhất thời nóng lòng nên đâu quản nhiều như thế!!! Còn nữa, anh đừng có mà nói hươu nói vượn, bằng không tôi xử anh đẹp mặt.” Bị anh bức cung đến hết đường lui, trong lòng Hạ Ngưng Âm bực bội gầm thét.
Trán Tư Khảm Hàn nhăn lại, anh không thích bị
uy hiếp, vừa định hỏi tiếp thì Lăng Tuyên và Lan Khả bước vào, tay cầm
khay thức ăn nóng hổi. Mùi thơm lan tỏa ngập gian phòng, lúc này Tư Khảm Hàn mới có cảm giác mình đói bụng, ý thức từ sớm tới giờ mình vẫn chưa
ăn gì.
Thức ăn được đem lên, cả bốn người ngồi vào bàn, Hạ Ngưng
Âm ngồi giữa Lăng Tuyên và Tư Khảm Hàn. Bốn người mang một tâm trạng yên lặng ăn cơm, chợt Hạ Ngưng Âm đẩy món cá cay cùng tôm chiên đặt cách xa chỗ Tư Khảm Hàn. Hành động của cô duy chỉ Tư Khảm Hàn vẫn tỏ ra lạnh
lùng còn Lăng Tuyên và Lan Khả ngạc nhiên há hốc mồm. Hạ Ngưng Âm cười
rất tự nhiên nói : “Anh ta không ăn cay, hơn nữa còn dị ứng với tôm ”
Lời nói của Hạ Ngưng Âm rất tự nhiên nhưng Lăng Tuyên và Lan Khả càng thêm
sửng sốt, một người vốn sơ ý lơ là như cô thế mà lại tỉ mỉ để ý đến từng thói quen ăn uống của người khác như vậy.
Hạ Ngưng Âm thấy ba
người cùng nhìn cô không chớp mắt, chẳng nhẽ trên mặt cô có dính thức
ăn? “Gì vậy? Mọi người nhìn tôi là ăn cơm no à?”
Tư Khảm Hàn vẫn
cắm cúi ăn cơm, môi mỏng khẽ nhếch lên không giấu diếm nụ cười mãn
nguyện, nha đầu này nói những lời thật thú vị, hễ gặp anh một chửi hai
mắng lại không ngờ để tâm tới anh như vậy. Ừ, không tệ, hôm nay anh thấy cực kỳ thỏa mãn.
Lăng Tuyên gắt gao nhìn cô. Tay cầm chén không
tự chủ khẽ run rẩy, trên tay hiện đường gân xanh, nhai cơm như nhai sáp, thật khó nuốt.
Tới lúc rồi sao? Rốt cuộc cô cũng có người trong
lòng, lẽ ra anh phải chúc phúc cho cô chứ? Anh đã sớm biết trái tim cô
chưa bao giờ thuộc về anh, khoảnh khắc biết rõ điều đó, trái tim anh lại đau ê ẩm.
Từ trước đến giờ anh vẫn tự cho mình là người cao
thượng. Tuy nhiên hiện tại cô đã có được hạnh phúc riêng mình, anh vẫn
không muốn buông tay, vui vẻ chúc phúc cho cô, xem ra bản thân anh vẫn
chưa cao thượng đến mức ấy.
Thật chất anh cũng nhận ra Tư Khảm
Hàn cũng có chút tình cảm với Hạ Ngưng Âm tuy nhiên thật lòng yêu cô
không thì anh không chắc. Anh đã sớm đoán được Hạ Ngưng Âm sẽ thích Tư
Khảm Hàn, cứ cho là Tư Khảm Hàn đối với cô cũng có phần tình cảm, nhưng
với thân phận của anh ta liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Hạ Ngưng Âm?
Anh cười gượng gạo bỗng thấy mình thật hồ đồ, bản thân còn lo chưa xong ở đó quản chuyện người khác, thói quen thật là đáng sợ.
“Tuyên ca” Lan Khả nhẹ nhàng gọi tên anh, đôi mắt phức tạp liếc sang Hạ Ngưng
Âm, đáy lòng thở dài. Tình cảm của anh với nha đầu này đã quá rõ ràng,
nhiều năm như thế anh vẫn không buông tay được. Hiện tại rõ ràng cũng
tốt, anh mới có khả năng chết tâm buông tay cô, dứt khoát ra đi chứ đừng dùng dằng quay đầu nhìn lại.
Lăng Tuyên khổ sở cười thầm, nhìn Lan Khả lắc đầu, không nói.
Hạ Ngưng Âm nghe âm thanh Lan Khả, hoài nghi ngẩng đầu, ngay tức khắc, vội buông chén cơm, giọng điệu đầy lo lắng: “Tuyên ca, anh vẫn ổn chứ? Sắc
mặt khó coi quá? Có cần đi bệnh viện không?”
"Không cần, không có gì." Lăng Tuyên vội từ chối, miễn cưỡng cười đáp.
"Không được á..., dạo này anh luôn bận đến nửa đêm canh ba mới tan việc, nhất
định là kiệt sức, đi bệnh viện kiểm tra một chút cho yên tâm." Hạ Ngưng
Âm bận tâm đến sức khỏe Lăng Tuyên, vội đứng lên, thuận tay sờ lên trán
anh, quan tâm hết lòng như người thân của mình.
Ngay tức khắc, Tư Khảm Hàn liền cáu kỉnh đặt chén xuống bàn, trước mặt anh mà hai người
bọn họ tỏ ra thân mật như vậy, cô có nhận thức được mình là người của
anh hay không?
Cô coi Lăng Tuyên như người anh trai, nhưng Tư
Khảm Hàn vẫn chưa chấp nhận điều đó, dù sao cũng là hai người khác phái, lại không có quan hệ máu mủ ruột thịt, thân thiết với nhau làm gì.
Tư Khảm Hàn đứng lên định kéo Hạ Ngưng Âm không ngờ Lăng Tuyên nhanh hơn,
hất tay Hạ Ngưng Âm khỏi trán mình. Gương mặt vốn ôn hòa hơi nhăn nhó,
lớn giọng quát: “Đủ rồi, đừng đụng vào tôi! Tôi là bác sĩ, cơ thể của
tôi, tự tôi rõ hơn ai hết. ”
Thái độ của Lăng Tuyên khiến Hạ
Ngưng Âm sợ ngây người, khuôn mặt chợt tái mét, trong tiềm thức của cô,
anh vốn là một người nho nhã lịch sự chưa từng nổi nóng, nhưng hôm nay
anh lại giận dữ với cô. Mặc dù cô không biết mình đã làm sai điều gì
khiến anh phải cáu gắt như vậy.
Không chỉ Hạ Ngưng Âm mà ngay cả
Lăng Tuyên cũng bất ngờ, quen biết chừng ấy năm anh chưa bao giờ nặng
lời với cô, nhưng lần này, anh đã không kiềm chế được bản thân. Bàn tay
ân hận che mặt mình, nặng nề hít một hơi, Lăng Tuyên bình thản nói: “
Thật ngại quá, làm mọi người mất hứng rồi, tôi có chuyện phải đi trước. ” Dứt lời, thân hình cao lớn đã tông cửa xông ra ngoài.
Tư Khảm
Hàn lẳng lặng coi như chưa có chuyện gì xảy ra say sưa ăn ngon lành,
nghĩ bụng: “Ha ha, người tốt đến thế nào cũng có lúc nổi đóa, thật thú
vị. ”
Anh thấy thật may mắn vì tai họa không rơi vào mình, ngược
lại Lăng Tuyên còn tự động rời đi là quá đúng ý anh, Hạ Ngưng Âm chỉ
thuộc về anh, ngoài anh ra, không ai có tư cách dòm ngó đến cô.
Hạ Ngưng Âm dõi theo hình dáng Lăng Tuyên khuất dần, môi khẽ mấp máy nhưng thốt không nên lời, im lặng lúc lâu mới đưa ánh mắt thăm dò Lan Khả hỏi : “ Lan Khả có phải mình đã nói gì không đúng? Sao Tuyên ca lại… ”
Lan Khả cuối đầu cười trừ, phản ứng của Tuyên ca cũng nằm trong dự liệu của cô, anh chịu đựng khá lâu rồi, giờ phát tiết ra cũng tốt, có lẽ anh nên nhìn nhận lại tình cảm của mình, cứ tiếp tục sẽ đau khổ hơn thôi.
“Lan Khả? ” Sắc mặt Hạ Ngưng Âm áy náy, hốc mắt ươn ướt, cô cảm giác đã làm
tổn thương anh, hành động của anh vừa rồi như muốn tuyệt giao với cô
vậy. Cô sợ mình sẽ mất đi người anh trai luôn quan tâm yêu thương mình,
nhưng trước sau cô vẫn không hiểu bản thân đã làm sai điều gì??
Lan Khả nhìn Hạ Ngưng Âm thoáng qua dòng suy tư. Cô nhiều lần định nói cho
Hạ Ngưng Âm biết tình cảm của Lăng Tuyên, nhưng vì anh can ngăn không
cho cô nhúng tay vào nên chỉ còn cách im lặng, tôn trọng anh, vì tình
cảm của anh để anh tự bày tỏ sẽ hay hơn.
Lan Khả hiểu được tâm
trạng mất mát của Hạ Ngưng Âm lúc này, nhỏ giọng nhẹ nhàng an ủi: “Nha
đầu ngốc, toàn nghĩ vớ va vớ vẩn ? Chắc gần đây Tuyên ca áp lực công
việc, thường xuyên thức đêm trực ca nên tính tình hơi cáu gắt là chuyện
bình thường!”
Ngoài mặt là vậy nhưng Hạ Ngưng Âm vẫn còn hoài
nghi “Cậu không nhìn ra vẻ mặt khác thường của Tuyên ca à, anh ấy cứ đi
ra ngoài như vậy liệu có xảy ra bất trắc không? ”
Mi mắt Lan Khả
nặng nề chớp, cõi lòng vì câu nói của Hạ Ngưng Âm trở nên tê tái lạnh
giá: “Sẽ không đâu, để tớ gọi điện cho Tuyên ca.”
Điện thoại đổ hồi chuông dài, Lăng Tuyên mới nghe máy “Lan Khả, anh không sao đâu, đừng lo lắng cho anh.”
Lúc này Lan Khả lúc này mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm “ Anh đi đường cẩn
thận, chú ý an toàn, thử mở lòng mình với cô gái khác sẽ tốt hơn, nhớ
chăm sóc bản thân ”
Từ trong loa Lăng Tuyên nghe được tiếng Hạ Ngưng Âm giành điện thoại với Lan Khả, nội tâm vui buồn lẫn lộn.
Anh lắc đầu đau buồn, đây là lần đầu tiên anh ruồng rẫy sự quan tâm của Hạ
Ngưng Âm, bản thân hạ quyết tâm sẽ chôn chặt mối tình này xuống tận đáy
lòng. Anh hạ thấp giọng: “Nhờ em gửi lời tới Tiểu Âm giúp anh một tiếng, hiện tại anh không muốn nói chuyện với cô ấy, anh cúp máy trước.”
“Ừ, từ bỏ thứ không thuộc về mình sẽ thấy dễ chịu hơn.” Lan Khả gật đầu
đồng ý, dứt lời lập tức ngắt điện thoại. Cả hai đều là bạn tốt của cô
nhưng lần này cô đứng về phía Lăng Tuyên vì anh chịu khổ quá nhiều rồi.
Hạ Ngưng Âm thấy Lan Khả cúp máy, liền phàn nàn: “Lan Khả, sao cúp điện thoại, chẳng lẽ Tuyên ca không muốn nói chuyện với tớ?”
Lan Khả lườm cô, mang theo cỗ tức giận: “Hạ Ngưng Âm, bạn bè còn chưa hiểu nhau à? Từ khi nào Tuyên ca lại không muốn nói chuyện với cậu? Anh ấy
đang lái xe, nghe điện thoại sẽ gây nguy hiểm, nhỡ gây tai nạn thì sao ?
"Phải ha." Hạ Ngưng Âm bừng tỉnh hiểu ra vấn đề "Vậy tâm tình Tuyên ca đã tốt lên chút nào chưa? Có nhắc tới tớ chứ?"
Lan Khả để mặc Hạ Ngưng Âm ngồi xuống ăn cơm, nhàn nhạt nói qua loa cho
xong chuyện: "Anh ta bảo có gì ngày mai bàn bạc sau, bất thình lình nổi
đóa với cậu nên hơi xấu hổ, ngại gặp cậu thôi."
"Là thật?" Hạ
Ngưng Âm vẫn có cảm giác Lan Khả đang xem mình như đứa ngu ngốc luôn che giấu điều gì đó, hỏi một câu thật thừa thãi, nhưng cô đã trót nói ra
miệng rồi.
Vẫn lấy thân phận là người ngoài cuộc xem bọn họ, Tư
Khảm Hàn ngẩng đầu quan sát thái độ Lan Khả, khóe miệng khẽ mỉm cười,
chỉ là nụ cười không vừa ý, thanh âm điềm tĩnh: “ Ngu ngốc, có cần thái
quá vậy không? ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT