"Tối qua tôi nói mọi
quy tắc Hàn mới vỡ lẽ vấn đề, khi đó cô còn hưa xuất hiện trên sân khấu, trước giam cô trong buồng tối sau lại gấp rút đi kiếm, có thể lúc Hàn
tới cô đã bị mang đi, rồi Hàn chạy về phía khán đài cũng là lúc người
khác giải cứu cô, cho nên Hàn đã muộn một bước là vậy."
Thử thăm
dò người trên giường, thấy cô không biến sắc, Hòa Huân Thức thở dài
thườn thượt: "Tôi tưởng Hàn đã điều tra kĩ càng mới tham gia, suy cho
cùng Hàn vốn là người nhạy cảm lại cẩn thận, còn lần này chắc do quá háo thắng mới thành ra như vậy, hơn nữa chỗ đó có vị trí rất quan trọng đối với thế lực của anh nên mới bỏ sót vài vấn đề dẫn đến hại cô tới nông
nỗi này, vì thế tôi thay hắn nói tiếng xin lỗi, lần này bất kể là như
thế nào đều là lỗi của Hàn."
Hòa Huân Thức liếc nhìn bóng dáng
mảnh mai dưới chiếc chăn, trải qua cuộc bàn luận vừa rồi với Tư Khảm
Hàn, anh có hiểu biết sơ sơ về cô, quan sát Hạ Ngưng Âm, từ nội tâm hiện hữu sự áy náy, vì những lời ác ngôn hôm qua anh dành cho cô.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, anh vẫn hi vọng cô đừng phá hư mối quan hệ
giữa Tư Khảm Hàn và Nhã Tư, bởi vì bọn họ mới thật sự là một đôi.
Hơn nữa tình cảm Nhã Tư dành cho Tư Khảm Hàn người ngoài nhìn cũng thấy,
tuy Tư Khảm Hàn có vô số mỹ nhân nhưng chỉ là loại tép riu đâu thể so
sánh với thân phận cao quý của Nhã Tư, bất quá cô là ngoại lệ, anh linh
cảm Nhã Tư bắt đầu để ý cô.
Cuộc chạm trán tối qua anh phát hiện
đôi mắt sắc bén của Hàn chứa đựng điều đặc biệt, Tư Khảm Hàn luôn luôn
tỉnh táo lại ít nói, tuy nhiên mỗi lần trước mặt cô là như con nít giở
thói trêu chọc, không tự chủ bộc lộ tâm trạng của mình, anh rất ít thấy
Tư Khảm Hàn như vậy.
Trọng điểm là ở đó, Hàn vì cô bất chấp nguy
hiểm trên địa bàn Lam Trung, có biết nếu gặp bất trắc, mọi tâm huyết của bọn họ một năm nay coi như đổ sông đổ biển, thế mà Tư Khảm Hàn mắt
không chớp xông lên cứu cô, có thể thấy được, địa vị cô trong lòng anh
không hề nhỏ.
Hạ Ngưng Âm nín thở nằm nghe, tâm tình từ từ nới lỏng, ngôn từ của Hòa Huân Thức đã phát huy tác dụng, cô bắt đầu tin tưởng anh.
Không ngờ bản thân dễ dàng buông cảnh giác, tùy tiện tin vào lời nói không
căn cứ, Hạ Ngưng Âm khẽ nhếch môi, ngay tức khắc lại nghĩ đến có khả
năng do Tư Khảm Hàn an bài anh ta nói cho cô nghe, mục đích là để cô xóa bỏ hận thù tiếp tục sống cùng anh trong vòng một năm này.
Cô
không phải con chó nhỏ của Tư Khảm Hàn, trước bị anh đả thương đến trí
mạng, sau liền dụ dỗ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhớ lại trước
đây cũng từng như thế, cô đâu có hạ mình đến mức đó.
Hơn nữa,
cách đối xử biến thái không nhân tính đó là vì mục đích gi ? Mục đích
của anh không phải khiến cô nhục nhã hay sao? Nội tâm Hạ Ngưng Âm khinh
thường hừ lạnh một tiếng.
Hồi tưởng tất cả sự kiện tối qua, cố
giữ lý trí kiêng cường hơn, cô không dại dột tin anh nữa, ai biết Tư
Khảm Hàn vô nhân đạo của lần tiếp theo sẽ là đẩy cô vô hố lửa thì sao?
Hòa Huân Thức nói xong, Hạ Ngưng Âm còn chưa đáp lại, đổi tư thế ngồi ngã
người làm biếng vào ghế, chân gác dài, hơi nản lòng hỏi: "Thế nào? Vẫn
cảm thấy tôi gạt cô?"
"Anh cho rằng tôi nên tin tưởng anh?" Hạ Ngưng Âm hạ khóe miệng, đưa lưng về phía Hòa Huân Thức ném cho anh cái lườm sắc bén.
"Tại sao không tin?" Hòa Huân Thức nhíu mày, cười thầm.
Có quỷ mới tin, cô đâu phải kẻ ngốc, dễ dàng buông lỏng cảnh giác, nếu sau này Tư Khảm Hàn hành xử với cô như hôm qua đã nói lên Tư Khảm Hàn từ
lâu xem cô là đồ đần, thế nhưng cô lựa chọn tin anh lần nữa.
Huống chi, bây giờ có tin hay không cũng đâu thay đổi được gì? Chẳng lẽ tin
anh, cô từ đó phủi mông cùng Tư Khảm Hàn nước giếng không phạm nước sông sao? Còn không tin quay đầu lại vẫn là cái bản khế ước vô cớ kia.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, đem mắt hướng thẳng vào Hòa Huân Thức, kiểu như đang
truy vấn ngọn ngành đến tột cùng là cái gì, anh nói cô không có nghĩa
phối hợp với anh.
Hạ Ngưng Âm không khách khí tặng anh đôi mắt
hình viên đạn, giọng điệu bực dọc, "Hà tất phải nhiều lý do? Không tin
chính là không tin, tôi đâu nhất thiết báo cáo cùng anh."
"A, có
gì từ từ nói, đừng nổi nóng ha." Hòa Huân Thức lắc đầu, ngôn từ Hạ Ngưng Âm thẳng như ruột ngựa, nói thế nào anh cũng là thiếu gia tai to mặt
bự, cô vuốt mặt cũng nể mũi chứ.
Hạ Ngưng Âm châm chọc: "Muốn
thùy mị tìm người khác, trước mặt tôi đừng có giả bộ làm người tốt liền
dùng cách dụ dỗ, không phải muốn tôi tin anh nên hiện tại cũng dùng
chiêu thức đó có phải đã muộn rồi không?"
Khí cốt hiên ngang. Hòa Huân Thức chợt phát hiện cô quá mức thẳng thắng, từ động tác đến ngôn
từ đều biểu hiện rõ ra ngoài chả khác gì đang xem thường anh.
Chẳng mang dáng vẻ kệch cỡm trực tiếp nói cho anh biết cô đối với anh có ấn
tượng xấu, đem lấy suy nghĩ của bản thân bộc lộ khiến đối phương vừa
nhìn đã hiểu, nhưng thật quá thì mất lòng nhau, giọng điệu của cô như
thế không phải tốt, nhưng chính điều đó ngay cả anh cũng nhịn không được thích cùng cô nói chuyện.
Hạ Ngưng thể hiện đúng chất con người
của cô khiến Hòa Huân Thức có cảm giác không cần đề phòng hay âm mưu
tính toán với cô, nếu cách cô nói là châm chọc anh chi bằng nói trắng ra là đang giải bày sự thật.
Hòa Huân Thức nâng mí mắt, khóe miệng
vẽ đường cong dài, anh phát hiện cô rất đặc biệt, khó trách Tư Khảm Hàn
lại thay đổi đặc biệt như vậy.
Hòa Huân Thức an tâm thể hiện bản
chất bất cần đời xoa mái tóc cất giọng: "Lẽ ra tôi tính không nói cho cô biết, thực ra, từ lần đầu tiên gặp mặt tôi thấy cô vô cùng chướng mắt,
cô thế nhưng ảnh hưởng cảm xúc của Hàn, tôi còn nhìn ra được Hàn rất để ý đến cô, sở dĩ gần đây Hàn có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể
phân tâm nên cô đừng trưng đôi mắt hình viên đạn hay làm phiền tới anh
ấy, do đó tôi hi vọng cô tốt tính một tí."
Hạ Ngưng Âm âm thầm hừ lạnh, Tư Khảm Hàn đối với cô thế nào, cô rõ ràng nhất, Tư Khảm Hàn quan tâm cô? Nực cười!
Cứ cho là anh phớt lờ cô, nhưng anh còn sót lại chút lòng nhân từ cũng sẽ
không đối với cô như thế, hiển nhiên Hòa Huân Thức chỉ toàn sảo trá,
thuận gió đẩy thuyền cho anh ta!
Vẻ mặt Hạ Ngưng chuyển lạnh, hạ
lệnh đuổi khách: "Anh có thể đi ra ngoài!" Dứt lời đưa lưng về phía Hòa
Huân Thức, nhìn ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào tấm cửa kính soi sáng
cả gian phòng, áh sáng vô cùng chói mắt, Hạ Ngưng Âm nhíu mày, lấy mu
bàn tay che lại.
Hôm nay biểu hiện Hòa Huân Thức xem ra rất chân
thành, Hạ Ngưng Âm dần dà không bài xích anh, hễ nhắc tới ba chữ Tư Khảm Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh xuống đến âm độ, sự tín nhiệm dành
cho anh cũng theo đó mà mất đi, cứ như Tư Khảm Hàn tồn tại là người ta
không thoải mái.
Dĩ nhiên Hòa Huân Thức thừa biết nguyên nhân
khiến cô biến sắc, khẽ chắc lưỡi, phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách
a, vừa mới bắt đầu xem anh như kẻ thù không đội trời chung, hàn huyên
một hồi, sắc mặt từ từ hòa nhã, mặc dù giọng điệu còn chưa dễ chịu,
nhưng nghe tới Tư Khảm Hàn liền trở về trạng thái ban đầu, cô gái này
thay đổi khiến người ta chóng mặt.
Hòa Huân Thức tính mở miệng,
Tư Khảm Hàn liền nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, bởi vì cửa khách sạn hiệu
quả cách âm rất tốt, lúc Tư Khảm Hàn đi vào không nghe được chuyện bên
trong nói gì, cho là Hạ Ngưng Âm chưa tỉnh, hàng chân mày nhíu chặt, hạ
thấp thanh âm nói: "Nơi này hết chuyện của cậu còn ngồi ở đây làm gì?
Cậu có thể đi ra ngoài."
Hòa Huân Thức giật mình, cười khách
khách, Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm tâm linh tương giao nói cùng một câu,
cả giọng điệu cùng vẻ mặt đều như nhau, giống như anh là kì đà cản mũi.
Hòa Huân Thức chẳng đáp trả cũng chẳng nhúch nhích, chớp lông mi, đôi mắt
xếch nhìn Tư Khảm Hàn từ trên xuống cứ như đang đánh giá phạm nhân.
Hiện tại anh mới bất ngờ phát hiện Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm giống nhau đến vậy, từ cách nói chuyện đến cách thay đổi thái độ, lúc tức giận nhìn
người kiểu muốn ăn cả xương người ta, đúng là trùng hợp a.
Anh rất tò mò đây là do mưa dầm thấm lâu hay là bản tính vốn là như thế?
Hòa Huân Thức không chớp mắt dán chặt trên người Tư Khảm Hàn, khiến anh lạnh lùng sát khí "Một đi hai treo lỗ tai?"
"Đừng." Hòa Huân Thức chuyển mặt ngay tức khắc cười ngượng ngùng, hồi đáp nhanh chóng.
"Lúc nào cô ấy mới tỉnh?" Tư Khảm Hàn nhỏ giọng hỏi, tầm mắt rơi vào người
trên giường, liếc thấy cánh tay trắng nõn nằm bên ngoài, mày tuấn cau
lại, đi tới đem tay cô bỏ vào trong chăn.
Hạ Ngưng Âm nhận thức
sự hiện diện của Tư Khảm Hàn, tâm trí nổi cơn thịnh nộ mang ý nghĩ bỏ
chạy, nhưng vô tình nghe cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ muốn đạp mỗi
người một cước cho đỡ phiền phức!
Bàn tay lạnh của Tư Khảm Hàn
không hề báo trước chạm tay cô, Hạ Ngưng Âm đang giả vờ ngủ lập tức chấn động mãnh liệt, mi tiệp nhẹ nhàng run rẩy, trong nháy mắt tâm tình xáo
trộn, chẳng qua hơi ngờ nghệch với nhịp tim đập lạ thường, dường như có
chút gọi là rung động.
Động tác Tư Khảm Hàn rất nhẹ nhàng, ngay
cả anh cũng không phát hiện cái nhìn anh dành cho Hạ Ngưng Âm chứa đựng
đủ loại tình cảm, có đau lòng, có ôn nhu còn có vài phần mâu thuẫn, vô
cùng phức tạp, Hòa Huân Thức quan sát anh, loại cảm giác này thật khó
nói lên lời.
Khóe miệng Hòa Huân Thức giật giật, cúi đầu che giấu nụ cười của mình: "Việc này à, cậu cũng biết, nội ngoại tâm bị thương
đủ, ngủ nhiều cũng là điều bình thường."
Tư Khảm Hàn đau khổ xen
lẫn áy náy, anh nhận thấy sự hận thù cô dành cho anh, nếu cô tỉnh lại
phát hiện cùng anh làm tình, chẳng phải là họa vô đơn chí.
Anh
không biết phải làm cách nào mới tiêu tan hận thù bởi những hành động
anh gây cho cô, dù hôm qua anh dốc hết sức lực để chuộc lại lỗi lầm,
mong cô giảm bớt khúc mắc với anh, nhưng lời nói luôn dễ hơn sự thật,
hiện tại, trong lòng anh đang rất phiền não, nay Hòa Huân Thức nhắc nhở
anh mới nhớ chuyện mình làm không cách nào cứu vãn càng khiến tâm tình
anh bết bát hơn.
Đôi ưng mâu rét lạnh lườm Hòa Huân Thức, hậm hực nói: "Nhảm nhí! Tớ hỏi khi nào cô ấy tỉnh chứ đâu có hỏi tại sao cô ấy
chưa tỉnh!"
"Cái đó, tớ cũng không rõ!" Hòa Huân Thức nói dối không chớp mắt dù Hạ Ngưng Âm đã thức giấc từ lâu.
"Cậu làm bác sĩ chi? Chẳng trách lại đổi nghề, đồ lang băm!" Tư Khảm Hàn hạ
thấp giọng chạm trúng nhược điểm của Hòa Huân Thức, thấy rèm cửa sổ ánh
nắng chói chang, đối diện là giường của Hạ Ngưng Âm, ánh sáng theo đó
lan tỏa vào làm cô khó chịu nhíu lông mày, vội đi kéo rèm cửa rồi quay
lại ngồi bên cạnh Hòa Huân Thức.
Hòa Huân Thức bĩu môi tỏ ý khinh thường, bị người đánh ta đánh hoài, nếu dễ bị tổn thương vậy anh cũng
không cần lăn lộn trên đời này.
Hòa Huân Thức bắt đầu giở thói
nhiều chuyện "Cậu hỏi làm gì? Khi nào cô ấy tỉnh có liên quan tới cậu?
Cũng đâu phải ôm mộng ngủ thiên thu."
Tư Khảm Hàn liếc xéo, móc
điếu thuốc trong túi áo, định dùng quẹt lửa châm bật khói, đôi mắt vô
tình nhìn người trên giường, vì lo lắng cho cô nên đem điếu thuốc bỏ lại vào hộp không hút nữa.
Tư Khảm Hàn chần chừ lúc lâu, sắc mặt vẫn như cũ, nhàn nhạt mở miệng: "Cô bị buộc uống thuốc về sau có để lại di
chứng không? Cần điều dưỡng không? Hay là cho cô ấy chích thuốc bổ?"
Hòa Huân Thức sợ mất mật, những lời Tư Khảm Hàn vừa nói tựa như là điều mới lạ khiến anh tròn xoe mắt.
Có điều giọng điệu anh vô tình, nhưng ánh mắt hiện rõ sự nghiêm túc, Hòa
Huân Thức cười cười, thì ra là để tâm đến vậy nha, bất quá lấy tính cách của Tư Khảm Hàn, ý anh là theo quan điểm hơi chậm chạp tí thì lúc nào
hắn mới phát hiện điều này đây?
"Hậu di chứng đến lúc đó hãy
tính, bây giờ khẳng định thân thể rất suy nhược, bởi vì trong cơ thể còn chứa Nhuyễn Cốt Tán, tạm thời cậu đừng vận động mạnh với cô ấy, dù sao
cô ấy cũng tự lo liệu được, đợi ngày mai xuân dược sẽ mất tác dụng hoàn
toàn, cô ấy sẽ bình an vô sự, về phần chích thuốc dinh dưỡng cũng chưa
cần thiết, cậu đừng lo lắng thái quá."
"Lo lắng cái rắm!" Tư Khảm Hàn lườm anh, sắc mặt hơi mất tự nhiên, anh nào không nghe ra trọng
điểm của Hòa Huân Thức, thần sắc Tư Khảm Hàn thần bắt đầu nhăn nhó sầu
não, hướng tới Hòa Huân Thức nói "Hôm nay cậu lảm nhảm hơi nhiều đấy,
điều dưỡng thế nào? Nói nhanh!"
Khí phách hùng hồn để Hòa Huân
Thức phát hoảng rụt cổ, chậc, tính nhẫn nại thật kém, vẫn cách nói đó,
tốc độ biến sắc không thua gì cô gái trên giường.
Hòa Huân Thức
bất đắc dĩ thở dài, lại học cách hài hước: "Không cần phải điều dưỡng
á..., cứ bình thường đừng đặc biệt quá là được rồi, ăn cháo loãng sẽ tốt cho cơ thể đang suy yếu."
"Khám cho cô ấy xem có biến chứng gì không?" Lần này Tư Khảm Hàn rất hòa nhã.
Hòa Huân Thức nhún nhún vai, đành thi hành mệnh lệnh, cố ý đi tới giường bệnh thay cô kiểm tra tổng quát.
Hạ Ngưng Âm nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, sắc mặt đã dịu bớt, chẳng còn sự hơn thua hay tức giận.
Tư Khảm Hàn ngồi tại chỗ, đôi con ngươi tĩnh mịch quan sát Hòa Huân Thức "Đại khái lúc nào thì tỉnh?"
Hòa Huân Thức thấy anh cố chấp liên tục hỏi anh một vấn đề, chứng minh Tư
Khảm Hàn vô cùng quan tâm cô gái này, đáy lòng Hòa Huân Thức khơi dậy
trí tò mò, thể hiện thái độ hiếu kỳ: "Tại sao hỏi như thế?"
Nào
ngờ Tư Khảm Hàn tặng anh cái nhìn sắc bén, nhíu mày khó chịu cách truy
vấn ngọn ngành của anh, ngay sau đó liền lạnh nhạt nói: "Chẳng phải cậu
bảo cô ấy suy nhược cơ thể? Tối hôm qua đến bệnh viện liền đi về tới hôm nay còn chưa ăn cái gì, lúc này đã hơn một giờ chiều, chắc chắn cô rất
đói bụng, đói đến xanh mặt bụng hóp, với lại thân thể yếu ớt như vậy
tỉnh được mới lạ?"
"Ách!" Hòa Huân Thức hết đường phản bác, Tư
Khảm Hàn so với bác sĩ như anh còn phân tích thấu đáo cẩn thận hơn, tuy
nhiên vẫn là không chịu đưa đáp án, anh cạn tào ráo mán hỏi: "Cho nên?"
"Trước nên để cô ấy ăn chút thức ăn, đợi khi tỉnh dậy sẽ đỡ hơn." Tư Khảm Hàn
nói xong liền đứng dậy: "Kiểm tra xong đi ra ngoài chớ quấy rầy cô ấy."
Dứt lời bóng dáng khuất sau cửa.
Hòa Huân Thức nhìn Tư Khảm Hàn
đến đờ người, vì cái gì biến anh thành hộ sĩ săn sóc? Cái tên cuồng vọng tự đại Tư Khảm Hàn cũng có lúc biết chăm sóc người khác, cho tới bây
giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đấy, cứ cho là có Tiền Nhã Tư, hắn đều không có biểu hiện này.
Tuy rằng Hàn đối với Nhã Tư là loại tình cảm đặc biệt, cũng làm rất nhiều việc vì Nhã Tư, luôn dung túng
cho Nhã Tư, nhưng ở thời khắc tất yếu anh vẫn giữ vững kiên trì của
mình, đến cả Nhã Tư cũng không có ngoại lệ.
Hòa Huân Thức nhất
thời mất thần trí, khóe miệng vẽ ra nụ cười điềm đạm, lại đem tầm mắt
rơi vào Hạ Ngưng Âm, giọng điệu trêu ghẹo: "Này, tôi nghĩ bệnh nhân đã
đến lúc nên tỉnh giấc? Bằng không tiếng tăm lẫy lừng của tôi bị cô hủy
hoại qua cái miệng sắc bén của Tư Khảm Hàn."
Hạ Ngưng Âm trừng
mắt với anh, mặc kệ anh đang cười cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bí sị,
thanh âm lạnh nhạt: "Đồ lang băm có thể đi rồi nha."
Hòa Huân
Thức trề môi, hai người là một linh hồn à, đều cách nói mỉa mai như vậy, một chút cũng không đáng yêu, bất quá anh vẫn còn tâm tình để đùa "Sao
nào? Tôi nói Hàn cực kỳ để ý tới cô, tôi nói đâu có sai."
Vừa nãy Tư Khảm Hàn vô tình biểu hiện sự quan tâm đã thành công khiến trái tim
cô mềm nhũn, đáy lòng đối với anh mười phần tức giận liền biến mất tám
phần.
Trong lòng được bao trùm bởi sự dòng chảy cảm xúc xa lạ có
chút quen thuộc, khóe miệng cũng tự giác kéo lên, tức giận cắn môi, cô
cảm giác bản thân quá dụng, chỉ vì mấy câu dỗ dành dụ ngọt của Tư Khảm
Hàn liền dễ dàng động tâm, sực nhớ hôm qua bản thân bị uất ức đến chừng
nào, lúc này cứ như vậy mà tha thứ cho anh?! Không thể nào!
Chắc
do vận may của Tư Khảm Hàn quá lớn, bỗng nhiên trong lòng Hạ Ngưng Âm
dâng lên một cỗ oán khí, mỉa mai anh: "Hừ, Phải rồi, anh ấy rất để ý đến tôi, để ý đến nỗi tôi đụng tủ lạnh liền keo kiệt đẩy tôi ra xa, hại tôi nằm viện hơn tuần lễ; vết thương mới vừa lành, ngày hôm qua liền không
kịp chờ đợi đưa tôi cho người khác, chẳng lẽ đây mới gọi là để ý như lời anh nói đó sao? Đúng là đặc biệt!"
Chung quy lời nói này không
chỉ để Hòa Huân Thức nghe mà còn nhắc nhở bản thân cô, cảnh cáo mình
không thể cứ như vậy tiếp tục chịu khổ.
Nào ngờ Hòa Huân Thức
sau khi nghe xong liền quát to: "Cái gì? Cô đụng tủ lạnh của Hàn? Cái tủ lạnh là sinh mạng của Hàn chớ có đụng vào! Cô sống tới bây giờ là may
mắn lắm rồi!"
Hạ Ngưng Âm ngờ nghệch: "Chứ anh ta mua tủ lạnh để phòng bếp làm gì? Không dùng chắc để trưng à!"
"Khụ khụ!" Hòa Huân Thức ho hai cái, tức đỏ mặt kiểu như vô cùng uất ức:
"Tôi sờ tủ lạnh hai lần, anh liền ném tôi qua Seberia chốn rừng rậm chim không đậu chó không ỵ, thậm chí không cho tôi mang theo thức ăn, để tôi tự sanh tự diệt suốt một tháng trời, từ đó cấm tôi bước vào nhà anh nửa bước, lúc đó anh chính là muốn chỉnh tôi tới chết! Cô nói đi cô thảm
hay tôi thảm?"
Hạ Ngưng Âm trưng sững, đảo mắt lia lịa, rõ ràng không tin lời của anh, "Anh cũng ngoan ngoãn nghe theo?"
"Tôi chống đối Hàn nhất định tuyệt giao với tôi, cho nên. . . . . ." Hòa
Huân Thức nhún vai bất đắc dĩ mà nói, quay mặt sang nhìn cô chăm chú "Tủ lạnh là mật mã tám năm Hàn chưa giải ra, nếu không có việc gì tốt nhất
đừng nhắc tới hai chữ này trước mặt anh."
Hạ Ngưng Âm nhận ra sự
nghiêm túc của anh, ngậm kín miệng, chẳng nói lời nào, đến tận bây giờ
cô vẫn còn nhớ như in thái độ của Tư Khảm Hàn, sắc mặt nổi điên, phản
ứng dữ dội không khác gì kẻ tâm thần, lúc ấy anh hận không thể giết chết cô ngay tại chỗ.
Hòa Huân Thức chưa từng quên Tư Khảm Hàn đã nói những gì, tự giác khắc chế bản thân, Hòa Huân Thức phát hiện Hạ Ngưng
Âm đã mất hồn mất vía, hắng giọng: "Tôi thông báo với Hàn rằng là cô đã
tỉnh, đừng cảm tạ tôi nha." Dứt lời, tiêu sái qua gian phòng khác.
Hạ Ngưng Âm nghe có tiếng động, quay mặt sang nhìn cửa bị đóng, cô bối rối không biết làm sao, nhất thời tâm loạn như tơ vò, lẳng lặng nằm ở trên
giường, tâm trí nhớ từng đoạn kí khoảng thời gian sống cùng với anh.
Tư Khảm Hàn ngồi ở phòng khách chờ Hòa Huân Thức thấy anh đi ra, ánh mắt
liền biến đổi, cầm điếu thuốc thuận tiện gạt tàn vào tàn thuốc, rồi đưa
lên miệng hít một hơi phà ra làn khói trắng tràn ngập gian phòng, khí
phách cường tráng ẩn hiện sau lớp sương mờ ảo: "Thế nào lại lâu đến
vậy?"
"Cô ấy đã tỉnh!" Hòa Huân Thức nhận ra anh đang không vui,
dù bộ dạng vẫn bất cần, nhưng tay cầm điều thuốc cứng ngắc , đôi con
ngươi thoáng qua tia phấn khởi, Hòa Huân Thức bổ sung thêm: "Hơn nữa còn rất có tinh thần, chẳng có chỗ nào suy yếu, cậu yên tâm."
Tư
Khảm Hàn vội vứt điếu thuốc vào gạt tàn, bước nhanh tới phòng Hạ Ngưng
Âm, tay nắm khóa cửa tính bước vào chợt dừng động tác, đứng khựng lại
một lát, liền chậm rãi buông tay ra, bóng dáng cao ráo trở về chỗ ngồi.
Anh không biết nên như thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc cùng cô, trong lòng
của cô đã sớm bài xích anh, thật tình anh có thể không để ý tới cách
nghĩ của cô, cứ như trước tùy hứng mà làm, làm những chuyện anh thích,
nhưng bỗng nhiên vì cái gì lại không muốn như thế nữa, suốt ngày hôm
qua, anh chợt nhận ra bản thân rất để ý tới tâm trạng của cô, chung quy
là lúc này anh không muốn bị cô chán ghét.
Nghĩ tới đây lồng ngực lại dâng lên nỗi buồn phiền vô cớ, Tư Khảm Hàn mặt ủ mày chau, chắc là
sợ cô rời đi, từ đáy lòng hò hét thay chính mình kiếm cớ biện minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT