"Anh dựa vào cái gì
kêu em mặc kệ? Em mặc kệ được sao? Bạn trai em sắp đem trái tim giao cho một người phụ nữ khác, hông lẽ em nên cười dâng tặng luôn? Nhảm nhí!"
Tiền Nhã Tư nhìn chằm chằm anh, đứng lên ngó xuống nói năng hùng hồn.
Tư Khảm Hàn vuốt thái dương, bắt đầu có chút nhức đầu, không ngờ cô lại để ý đến sự tồn tại của Hạ Ngưng Âm, đúng là thất sách, sớm biết đã không
nói với cô cho xong.
"Em nói lệch lạc đi đâu đó? Quen anh nhiều
năm như vậy, anh là người thế nào chẳng phải em là người rõ nhất? Dù sao chuyện này chưa tới lượt em quản!"
"Hàn!" Tiền Nhã Tư thở dài, trầm giọng xuống: "Vậy anh cho em lí do thích đáng đi."
"Nhã Tư, đừng hỏi nữa, đề tài đến đây chấm dứt." Tư Khảm Hàn xoay mặt, chính là không muốn nói quá nhiều.
"Anh!" Tiền Nhã Tư nổi đóa, anh rất cực đoan, một khi đã quyết định thì khó thay đổi, đành im lặng, bởi vì có hỏi cũng vô dụng.
Thấy cô thở nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Tư Khảm Hàn than thở theo, cô căn
bản cũng không biết tính chất nghiêm trọng của vụ án này, lần này buôn
bán tranh cãi rất có thể sẽ dính dấp đến cô, gần đây có đám người đang
điều tra anh, trừ trong nhà có Hạ Ngưng Âm và Hạ Khê Bách, người anh lo
lắng nhất là cô.
Anh sợ cô gặp chuyện, nếu như cô có chuyện gì, anh thật không biết phải làm sao.
Tư Khảm Hàn đứng lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, giọng điệu dịu dàng: "Tốt lắm, đi thay quần áo đi, tí nữa xuống dưới."
Tiền Nhã Tư hết cách với anh, mỗi lần đều là sờ sờ đầu cô, kế đến nói câu
liền tuyên bố kết thúc câu chuyện, tức chết cô, trợn mắt lườm anh, rồi
đi vào trong gian phòng bên kia.
Tư Khảm Hàn chậm rãi uống nước,
kế hoạch lần này thành công hơn cả mong đợi, người bên kia chắc đã chú ý tới Hạ Ngưng Âm, kế tiếp là chờ đối phương ra tay.
Nhớ tới biểu
hiện của Hạ Ngưng Âm, anh liền lắc đầu, quả nhiên, anh nhìn người không
lầm, cô luôn tạo bất ngờ cho anh, lần này cô đánh bậy đánh bạ để kế
hoạch anh được thay đổi ngày một hoàn thiện.
Hạ Ngưng Âm vào
toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương, nhếch nhẹ môi, vừa kéo cửa định
đi ra đã có người lao vào, đối diện là toilet nam cũng có người ra, Hạ
Ngưng Âm hét toán lên, cả người nằm gọn trong lồng ngực người đàn ông
đó.
Ngôn Phong Mị nhíu mày, hào phóng đỡ cô lại: "Đúng là hồ ly tinh có khác?"
Hạ Ngưng Âm chẳng nói gì, kêu đau một tiếng, đẩy anh ra nhảy cà nhắc đến vách tường, kiểm tra xong, cô cảm giác bàn chân hơi tê.
Mie nó, thế nhưng trẹo chân rồi ! Mắc gì gần đây xui xẻo như vậy? Miệng hít hà liên tục, kiểu như ông trời nhìn cô chướng mắt lắm.
Ngôn Phong Mị quan tâm đi theo sau cô, có phần không đành lòng hỏi: "Trẹo chân rồi hả ? Có đau không?"
Bàn chân truyền đến trận tê buốt, thật ra thì không đến mức nó, chẳng qua
tâm tình vô cùng khó chịu, nghe câu nói đầu tiên của Ngôn Phong Mị,
trong lòng càng bực hơn, ngay tức khắc sực lại anh: "Anh thử đi rồi
biết?"
Ngôn Phong Mị bĩu môi, tính khí lớn như vậy à?"Bằng không, tôi giúp cô xoa?"
"Không cần!" Trán Hạ Ngưng Âm hiện vạch đen, thật may có bức tường thịt chống đỡ chứ không là chân sưng như giò heo.
Ngôn Phong Mị vô tội bĩu môi, anh gây tội lỗi gì chứ? Nhún vai đối với Hạ
Ngưng Âm nói: "Tôi đi kiếm nước đá, cô đừng đi vội." Nói xong lập tức bỏ chạy.
Hạ Ngưng Âm chẳng để ý đến anh, thử đứng thẳng người, nhẹ
nhàng lắc lắc chân, thử qua mấy lần đã hết cảm giác đau, sinh ra chút
nghi ngờ, mình thật uốn éo đến sao? Dửng dưng lắc đầu đi ra đại sảnh.
Chẳng biết từ lúc nào, trong đại sảnh đã vang lên tiếng nhạc du dương, trên
sàn nhảy chật cứng người tay cầm tay theo giai điệu, riêng Tư Khảm Hàn
và Nhã Tư thì đứng giữa vũ đài, cứ như tối nay họ mới là chủ tiệc.
Hạ Ngưng Âm nhìn trang phục bọn họ mặc phối hợp từng động tác nhảy như cả
thế giới chỉ dành riêng họ, cứ như càng nhìn càng chói mắt.
Hạ
Ngưng Âm không biết cảm giác lúc này là gì, chẳng qua lồng ngực có chút
đau nhói, thực nhìn không ra mục đích cuối cùng của anh, hông lẽ chỉ vì
muốn bạn gái anh làm nhục cô ?
Cười khổ một tiếng, thì ra Tư Khảm Hàn nhàm chán đến vậy, cứ cho là nhục nhã cũng đâu cần đứng giữa công
chúng? Chậc, chán ghét cô lắm sao?
Mãi lúc lâu, Hạ Ngưng Âm mới định thần, tiếng nhạc cũng dừng lại.
Chính giữa sân khấu có người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, trong đại
sảnh ánh đèn tắt hẳn, chỉ chừa vòng sáng tròn chiếu vào người chủ trì.
Người chủ trì thần bí nói: "Hiện tại, mọi người đang rất mong đợi, xin các vị khách chờ trong giây lát, màn trình diễn sắp bắt đầu." Người chủ trì
vừa nói xong, toàn bộ ánh đèn tắt hẳn không gian thành màu đen tối.
Hạ Ngưng Âm mặt ủ mày chau, không biết họ lại giở trò quỷ gì?
Bỗng nhiên có người gọi tên cô, âm thanh rất quen, khỏi cần nghe cũng biết
là Tư Khảm Hàn, đôi môi bất giác vẽ lên đường cong tức giận.
Tư
Khảm Hàn móc điện thoại ra, dùng ánh sáng săm soi, nhìn thấy cô đứng
cách anh không xa mà còn không lên tiếng, lạnh lùng nói: "Nổi điên cái
gì, gọi cũng không phản ứng."
Hạ Ngưng Âm lườm anh hỏi: "Tìm tôi có việc?"
"Nhảm nhí!" Tư Khảm Hàn làm lơ sắc mặc của cô, tự nhiên lôi kéo cô về phía ít người.
"Này, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!" Hạ Ngưng Âm tức giận tháo tay anh.
"Câm miệng! Nhanh lên một chút!" Giọng Tư Khảm Hàn cũng không tốt.
"Đi đâu? Đi chỗ nào?"
"Gấp cái gì, chờ một chút cô sẽ biết!"
Tư Khảm Hàn dẫn cô đến một gian phòng, đem bộ đầm đưa tới trước mặt: "Cởi ra, thay cái này vào!"
Hạ Ngưng Âm khước từ ngay tức khắc: "Mắc gì phải mặc? Tôi không thích!"
Tư Khảm Hàn mất kiên nhẫn, trực tiếp uy hiếp: "Nhanh đi! Hay cô muốn tôi thay dùm? Tôi rất sẵn lòng!"
"Anh!" Hạ Ngưng Âm nổi đóa, đồ chết tiệt, ngoại trừ đe dọa ra còn có cách khác sao?
Hạ Ngưng Âm hậm hực giơ tay ra về phía bóng đen, chuyển bước cách xa Tư Khảm Hàn.
Anh nhận ra ý đồ của cô, hừ lạnh một tiếng, giở giọng châm chọc: "Khuất mày khuất mặt, tôi cần phải đưa à? Xem cũng chưa xem qua đã muốn mặc, cô dễ tính quá ha."
Thái độ Hạ Ngưng Âm xem thường, lẳng lặng cởi quần áo của mình, Tư Khảm Hàn nghe tiếng đồ vật rớt sột soạc, khóe miệng co
giật, đúng lúc cô mang trang phục mặc vào anh lên tiếng cắt ngang: "Cả
đồ lót cũng cởi."
"Hả? !" Hạ Ngưng Âm muốn đập anh vài phát: "Đồ thần kinh! Rốt cuộc muốn cái gì?"
Tư Khảm Hàn nghe mà không đáp, bình thản nói: "Cởi hay không? Không cởi, vẫn là câu nói kia, tôi tới giúp cô."
"Anh khùng điên vừa vừa phải phải thôi" Hạ Ngưng Âm tức giận cởi đồ lót,
mang chiếc đầm khoác lên người, dựa vào cảm giác là kiểu thiết kế hở
vai, chất liệu vải tơ tầm nên rất thoáng mát.
Mặc xong là lành
lạnh cả sống lưng, cứ như có luồng gió mát đi từ lưng xuống tới mông,
khuôn mặt Hạ Ngưng Âm đỏ bừng, khép chặt hai chân "Ghê tởm."
"Tháo giày." Tư Khảm Hàn chậm rãi nói.
"Anh đem lời nói ăn nhập cùng nhau là chết liền à? !" Hạ Ngưng Âm trừng mắt với Tư Khảm Hàn, cắn răng nghiến lợi.
"Đi được chưa?" Tư Khảm Hàn đến gần cô, hỏi.
"Dạ." Hạ Ngưng Âm bực tức.
Tư Khảm Hàn đến gần cô, ở trong bóng tối thay cô đeo chiếc mặt nạ màu
hồng, đôi mắt bị che khuất, cứ cho Hạ Ngưng Âm mở mắt cũng không thấy
ánh đèn sáng tỏ.
Hạ Ngưng Âm nhận ra mùi long hương đản quen
thuộc tỏa ra từ người anh, khí nóng của anh phả vào mặt cô làm mặt cô
ngày một nóng hơn, dầu gì phía dưới cũng không mặc, cứ như vậy đứng
trước mặt người đàn ông cũng khó tránh khỏi mấy phần mất tự nhiên.
Tư Khảm Hàn đi quanh Hạ Ngưng Âm một vòng, thoáng ngửi mùi thơm dịu nhẹ
trên người cô, mất hồn một hồi, loại mùi thơm này từ lần đầu tiên anh đã không quên.
Không chỉ hương thơm ấy, mọi thứ tối hôm đó đều nằm
trong kí ức của anh, cô động tình rên rỉ, đung đưa cặp gò bông to tròn,
làn da trắng nhẵn nhụi, mơ hồ khu tam giác thần bí kia khiến anh lưu
luyến không rời.
Bất thình lình yết hầu khô khốc, anh có thể
tưởng tượng cảnh dáng vẻ cô mặc bộ đồ lót viền tơ mỏng, dù cho cách lớp
quần áo che đậy cũng không có tác dụng.
Tư Khảm Hàn nheo tròng
mắt, dục vọng dập tắt chưa lâu lại bị cô khơi dậy, nghĩ đến thân thể Hạ
Ngưng Âm sắp bị những tên khác vuốt ve thưởng thức, lồng ngực nổi lên cổ khí tức giận, cực kỳ tức giận, tuy nhiên đã đến nước này rồi còn tính
buông tha.
Bàn tay sờ lên hông của Hạ Ngưng Âm nhẹ nhàng lôi kéo, Hạ Ngưng Âm lóng ngóng chưa kịp phòng bị đã cuộn tròn trong ngực anh.
Hai thân thể nóng hực tiếp xúc nhau qua lớp quần áo, vẻ mặt Hạ Ngưng Âm
thêm bạo hồng, cô có thể cảm giác bộ ngực đung đưa sau chiếc cúp ngực,
toàn thân đè trên người anh, đôi môi anh đào cười mỉm ái ngại, giữa hai
người tạo ra khe hở muốn nhúch nhích đều phải ma sát vào người Tư Khảm
Hàn.
Cô ngượng ngùng thẹn quá thành giận nói: "Anh mau buông tôi ra."
"Ha ha. . . . . ." Tư Khảm Hàn bật cười hả hê, có tiếng chuông từ ngoài vọng vào, nụ cười liền tắt, lạnh lùng liếc cánh cửa.
Tư Khảm Hàn đem đầu cô áp vào ngực, không nhanh không chậm mà nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Tay Tư Khảm Hàn chế trụ eo thon"Anh mắc bệnh à, bên ngoài nhiều người như
vậy, mặc dù tối kín mít, nhưng khó tránh khỏi tiếp xúc với nhau, tôi
thoáng mát chạy long nhong ngoài đó! Tôi có điên mới làm điều đó."
"Chưa tới lượt cô quyết định!" Tư Khảm Hàn trực tiếp lôi kéo cô "Tới giờ rồi."
"Thời giờ gì?" Hạ Ngưng Âm chưa rõ vấn đề, nhưng có dự cảm chẳng lành, theo bản năng hốt hoảng đuổi theo anh.
"Chờ một chút sẽ biết." Tư Khảm Hàn tỏ ra thần bí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT