Chớ nói đùa, đối
phương là bạn gái của anh, còn cô là ai? Chuyện này đâu liên can tới
anh, chưa tính cô chỉ là người tình của anh, lấy tư cách gì mà đòi hỏi
người ta vươn tay giúp đỡ mình.
Đúc kết từ những lần va chạm
trước đây, Hạ Ngưng Âm đành cười thầm trong bụng, do cô tự đề cao mình,
Tư Khảm Hàn không bỏ đi là may lắm rồi chứ làm gì thương xót cô, mới vừa rồi không phải bằng chứng rành rành đó sao? Anh đem cô tặng người đàn
ông khác! Chả khác gì con khỉ diễn xiếc, hiện tại cô càng kích động,
càng khơi dậy hứng thú của anh.
Nhìn anh nhàn nhã như vậy chứ
thật ra đang canh chừng cô, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh,
nói không chừng một màn này cũng do anh cố ý sắp đặt, bởi vì cô ngốc nên mới ra nông nỗi này, về phần mục đích của anh thì cô hoàn toàn mù mịt.
Bị người khác chơi đùa dạng như khúc gỗ mặc cho thiên hạ đá qua đá lại cảm giác rất khó chịu, đặc biệt khoảnh khắc này cô còn thấy được sâu trong
đáy mắt Tư Khảm Hàn là sự thích thúc.
Tuy nhiên không sao cả, cô
có thể cười kể cả khi bước đường cùng, thói quen này đã hình thành trong cô ngay từ lúc nhỏ, quan trọng hơn cô biết có giãy giụa chống đối cũng
bị khi dễ nhiều hơn.
Tay Tư Khảm Hàn hơi nắm lại, mặt không dao
động nhìn bọn họ chiến đấu, đôi con ngươi sâu hút giấu giếm điều bí ẩn,
thoáng nhìn sẽ không biết anh đang có tâm tư gì.
Nhận ra Hạ Ngưng Âm mím chặt đôi môi, mí mắt rũ xuống, mi tâm có phần chau lại, nhưng
trên mặt vẫn mang nét điềm tĩnh rất không phù hợp với hoàn cảnh, bầu
không khí bỗng ngưng đọng, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ, chỉ một
thoáng, anh bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Ngay thời điểm đó, khóe miệng Hạ Ngưng Âm kéo lên đường cong quyễn rũ nói rõ hơn là lẳng lơ,
thả tay xuống lộ ra vết sưng hai bên má, cô ngước mắt nhìn Nhã Tư nở nụ
cười tươi rói.
Tiền Nhã Tư thấy hành động của cô cũng rất bất ngờ: "Còn cười?"
"Không, không đáng cười chút nào, chỉ là rất cao hứng, bởi vì, hôm nay tôi có
một chuyện muốn cho cô biết." Hạ Ngưng Âm không nhanh không chậm nói,
ngữ điệu nhẹ nhàng, dứt lời giương mắt sang Tư Khảm Hàn.
Trong
lòng cười nhạt, chẳng phải anh muốn xem trò vui sao? Yên tâm, hôm nay
tôi sẽ diễn hơn cả mong đợi của anh, quyết không làm anh thất vọng, bởi
vì, anh là kim chủ nên tôi cũng học cách ‘nghe lời’ anh.
"Chuyện gì?" Tiền Nhã Tư ép hỏi.
"Đây là chuyện riêng tư của tôi với ai kia, dù cho tôi là hồ ly tinh vạn
người phỉ nhổ, tiểu thư xinh đẹp như cô cũng không có quyền hỏi tới." Hạ Ngưng Âm đáp trả Nhã Tư, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cứ như đang
cười cô ta và cười luôn cả chính mình.
Cô thế nào quên, Tư Khảm
Hàn đời nào để cô giải ước, hơn nữa lúc ấy cô cũng không biết Tư Khảm
Hàn có bạn gái, nếu có biết coi như cùng đường, cô cũng không ký vào bản khế ước đó, bây giờ có thể trách ai đây? Rõ ràng là Tư Khảm Hàn ép buộc cô.
Cứ cho cô là người thứ ba, bất quá cô đâu cam tâm tình nguyện.
Câu được con rùa vàng như anh, nên nói cô may mắn hay xui xẻo? Hơn nữa thế
nào cô lại không rõ trọng tâm của câu chuyện này? Đầu đuôi mối nhợ đều
do kẻ đầu sỏ Tư Khảm Hàn gây nên, dù gì anh đâu phải bao nuôi mỗi mình
cô, còn hàng tá người ngoài kia kìa!?
Hai tay Hạ Ngưng Âm nắm
thành quả đấm, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, nói trắng ra, cô bị dính bẫy ngay từ đàu? Tuy nhiên không sao, hôm nay tâm tình cô không tệ, nếu
không ăn miếng trả miếng, lần sau khó mà có cơ hội lần nữa.
"Hừ!"Tiền Nhã Tư miệt thị ra mặt " Tiểu tam cũng nên có bộ dạng của tiểu tam, cút về cuộc sống bóng tối của cô đi, đừng vênh váo chỉ thêm mất mặt, đã vậy còn ảnh hưởng không khí vui vẻ của chúng tôi."
Hạ Ngưng Âm nghe
cô ta nói nhảm, còn đồng tấm phối hợp: "Tiểu thư cô nói đúng, Hồ ly tinh nên có bộ dạng hồ ly tinh, cảm ơn đã nhắc nhớ tôi."
Hạ Ngưng Âm
nhướng mày, bỗng nhiên xoay người vặn eo lắc mông đi tới chỗ Tư Khảm
Hàn, vừa đi vừa kéo áo sơ mi lên cao để lộ ra vòng eo thon, làn da trắng nõn khiến bao gã đàn ông phát thèm.
Kế tiếp cột vạt áo ngang
hông trái thành chiếc nơ, chiếc áo vốn rộng thùng thình nay trong nhay
mắt kéo căng chật ních tôn lên cặp đào to của cô.
Tư Khảm Hàn vẫn ngồi bất động, tuy nhiên sự hứng thú dưới ánh mắt đã vơi đi bớt, thay
vào đó là sự chăm chú giữa không trung như đang tìm kiếm thứ gì trong
bóng tối, mơ hồ có vầng sáng xoẹt qua, giờ phút này con ngươi đổ đầy
bóng dáng kiều mỵ của Hạ Ngưng Âm.
Thời đại học Hạ Ngưng Âm là
hoa khôi của trường, bởi cô có mang giày búp bê áo phông dáng đi lẳng lơ hướng tới Tư Khảm Hàn cũng quyến rũ bao con mắt khác phác.
Tư Khảm Hàn nhìn cô phong tình vạn chủng mà trên trán hiện vài vạch đen.
Hạ Ngưng Âm vứt khăn bàn xuống đất nối theo ly rượu đổ hết chất lỏng ra
ngoài, hài lòng nhìn mặt bàn sạch sẽ, Hạ Ngưng Âm uốn éo cái mông ngồi
lên.
Đối mặt với Tư Khảm Hàn nở nụ cười ngây thơ, duỗi cánh tay
mảnh khảnh bắt lấy caravat của anh, ngón tay mềm mại chậm rãi kéo xuống.
Đồng thời ngả người về phía anh, sau đó đem caravat đặt lên mũi ngửi, mùi
thơm của long hương đảng tỏa ra khiến cô say mê nhắm mắt tận hưởng, khóe miệng nhếch lên hơn nửa vòng tròn.
Từng động tác ăn ý với nhau
như đang diễn đến xuất hóa nhập thần, trêu khỏi cần nói cũng biết ý tứ
khiêu khích thấy rõ, mỗi hành động đều đánh trúng điểm trí mạng của
người đàn ông, rất nhiều người khác phái ở đây không hẹn mà cùng làm
chung một động tác: liếm đôi môi khô khốc.
Tư Khảm Hàn trước sau
như một vẫn bất vi sở động, bất quá ánh mắt ngày một nồng đậm sát khí,
từng góc cạnh trên khuôn mặt trở nên cứng ngắt, chỉ lặng thinh theo dõi
Hạ Ngưng Âm.
Tiền Nhã Tư trợn trắng mắt, không ngờ Hạ Ngưng Âm
manh động đến mức đó, vốn định xông lên lôi cô đi, nhưng bị người đàn
ông ngăn chặn.
Khóe môi anh ta mị hoặc nhếch lên, ngón tay đặt
trên miệng: "Đừng vội, nhiều khán giả như vậy cũng đang rất mong đợi màn trình diễn kế tiếp, chớ phá hư tâm tình của người khác."
Tiền Nhã Tư trừng mắt "Anh là ai? Buông tôi ra!"
Hòa Huân Thức nghe âm thanh quen thuộc, vội xoay mặt lại cảnh cáo người đàn ông kia, nhận ra ánh mắt nguy hiểm từ Hòa Huân Thức, anh ta vội nhún
vai cười cợt nhã buông Nhã Tư ra.
Hạ Ngưng Âm chợt mở mắt, khóe
miệng giương cao, nhảy xuống mặt bàn, thoáng dùng sức lôi kéo cà vạt đi
về phía mình, mặt Tư Khảm Hàn không vẻ gì phối hợp cùng cô, thân thể khẽ nghiêng tới trước.
Hạ Ngưng Âm lộ ra ý cười kiêu ngạo, đầu áp
sát mặt Tư Khảm Hàn, mắt cách mắt chừng mấy cen ti mét, giở trò trêu
chọc bắt đầu làm nũng: "Kim chủ, em muốn cho anh một ít phiền toái có
được không?" Đây nhất định không phải câu hỏi nhưng Tư Khảm Hàn chưa trả lời, Hạ Ngưng Âm lập tức hôn lên cánh môi bạc.
Hạ Ngưng Âm lần
đầu tiên hôn môi, không kỷ xảo lại rất chủ động đem đầu lưỡi dò xét vào
khoang miệng Tư Khảm Hàn, một tay kéo caravat của chủ nhân nó thuận theo phía mình.
Tư Khảm Hàn vừa mới bắt đầu còn trợn mắt nhìn, về sau từ từ nhắm mắt lại, thậm chí từ bị động chuyển sang chủ động, tay ôm eo cô dán chặt vào thân thể mình.
Bọn họ trước mặt mọi người hôn
mãnh liệt, ngay cả tiếng hôn cũng vang lên khiến những cô gái phải đỏ
mặt ngượng ngùng che mắt lại, có người thưởng thức nhìn, có ngươi lấy
máy ra quay, chậc, cảnh tượng này không lưu lại đem bán cho tòa soạn hơi uổng, tuy nhiên mới vừa định quay đã bị Hòa Huân Thức gọi bảo vệ tới
làm việc.
Tiền Nhã Tư nhìn sắc mặt mọi người xung quanh như muốn
hòa vào khung cảnh hạnh phúc đó, khuôn mặt nhỏ nanh nhất thời tái mét,
người phụ nữ này quá kiêu ngạo rồi! Tức giận đằng đằng bước về phía
trước, dùng sức đem Hạ Ngưng Âm kéo ra.
Bất thình lình bị kéo, Hạ Ngưng Âm miễn cưỡng liếc mắt với đối phương, cứ như nhìn kẻ phá họa
không gian, kẻ không biết thức thời, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn liền
liếm chất lỏng đọng bên khóe môi, rồi đem mặt chuyển sang Nhã Tư, một
tay nắm mũi của mình, tay kia duỗi thẳng làm cái vòi.
Tiền Nhã Tư chưa rõ vấn đề, tức giận rống: Cô làm cái trò gì đó?"
Tại chỗ mọi người đều bật cười, nhưng trước ánh nhìn cứng rắn của Hòa Huân
Thức liềnim bặt, duy chỉ một người không biết sợ còn cười nói: "Cô ta
nói cô giống con voi đấy." (nói mụ Nhã Tư như con voi ý là mụ ko biết
điều đi tới đâu phá họa ngta tớ đó – theo ý mik thôi)
"Cô!" Tiền
Nhã Tư thẹn quá hóa giận tính cho Hạ Ngưng Âm thêm cái tát, nhưng bị Hạ
Ngưng Âm bắt kịp, Hạ Ngưng Âm lạnh lùng nhìn cô, châm chọc nói: "Đại
tiểu thư đủ chứ!"
Tư Khảm Hàn rét lạnh nhìn Hạ Ngưng Âm, người
phụ nữ này to gan thật, thế nhưng trước mặt mọi người dám để anh không
còn đường lui, quang minh chánh đại khiêu khích anh, tốt, đủ bản lãnh!
Anh thừa nhận cô hoàn toàn thành công khơi lên lửa dục trong anh, CMN, từ
lúc cô hào phóng đụng chạm da thịt anh thì bụng dưới của anh đã sôi sục
kêu gào muốn cô, thật may là đáy quần rộng rãi , mới không bị người khác phát hiện.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Tư Khảm Hàn thong thả đứng
lên, bước tới chỗ hai cô, dùng lực nắm lấy cánh tay Hạ Ngưng Âm, siết
thật chặt cơ hồ muốn để lại vết thương trên da cô, lạnh giọng: "Buông
Nhã Tư ra! Cô thừa biết tôi không thích lặp lại lần thứ hai!"
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú mang nét không hài lòng nhất thời thân thể Hạ
Ngưng Âm cứng ngắc, nụ cười trong nháy mắt cũng ngưng đọng, chỉ là rất
nhanh liền khôi phục tinh thần.
Lại lần nữa nụ cười chói mắt xuất hiện trên cánh môi anh đào, bản tay nhỏ bé buông cổ tay nằm gọn trong
lòng bàn tay mình, chẳng kiêng dè thỏ thẻ bên tai Tư Khảm Hàn: "A, thật
xin lỗi, đem phiền phức đến cho anh rồi, tôi đây không biết trên dưới vô tình chọc phải vợ lớn a, phiền anh an ủi cô ta nhiều một chút, có điều
anh sợ cô ta đau lòng..., tôi khuyên anh nên bái bai tôi với tất cả tình nhân của anh đi, có vậy mới không phát sinh sự tình này đúng chứ?"
Thanh âm Hạ Ngưng Âm rất thấp, nhưng đủ để cho hai người nghe, dứt lời đem
thân hình quyến rũ quay phắt vào đại sảnh gọi phục vụ một ly nước trái
cây bỏ lại sự tò mò của nhiều người, cứ như chuyện vừa rồi không liên
can đến cô.
Tiền Nhã Tư chu miệng uất ức cùng Tư Khảm Hàn, ngay
tức khắc nhào vào lồng ngực Tư Khảm Hàn, nũng nịu: "Hàn ~~, anh xem, cô
ta khi dễ em kìa. . . . . , bị cô ta sỉ nhục như thế, anh giúp em xả
giận nha?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT