Trình Ly Nguyệt bước ra, cô đợi nhân viên bên cạnh đi hết mới nhanh chóng kéo cửa xe ngồi vào. Giống như ăn trộm vậy.
Cung Dạ Tiêu ở trong xe nhưng nhìn thấy hết mọi hành động của cô, cô vừa ngồi vào anh liền nhíu mày: "Sao vậy? Chê xe tôi không đủ sang trọng? Không muốn ngồi vào?"
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại cứ nói ngược suy nghĩ của tôi vậy? Chính vì xe anh quá sang trọng, tôi không dám ngồi vào, anh có biết hiện giờ trong công ty tôi, vì anh mà thanh danh của tôi bị hủy hoại ra sao không?"
"Ồ! Nói nghe xem, sao tôi lại hủy hoại thanh danh của em?" Cung Dạ Tiêu bình tĩnh điều khiển vô lăng, lái xe chạy đi.
"Lần trước tôi vào trong toilet, nghe nhân viên nói tôi dẫn theo con riêng mồi chài đàn ông giàu có, anh nói coi như vậy có tốt đẹp gì không?" Trình Ly Nguyệt có chút giận dữ, cô không muốn trở thành tâm điểm bê bối, là người phụ nữ không biết giữ mình trong con mắt người khác. "Nếu đã vậy thì xem ra tôi phải tới công ty của em giúp em thanh minh." "Vậy anh sẽ thanh minh thế nào?"
"Tôi sẽ nói tôi và em đã đến với nhau, ai còn ăn nói linh tinh tôi sẽ rút lưỡi kẻ đó."
Trình Ly Nguyệt bất giác rụt cổ lại, nhìn anh nói: "Thôi bỏ đi, anh đừng thanh minh nữa, đừng khiến càng nói càng thêm rối rắm."
"Trình Ly Nguyệt, ở bên tôi em rất mất mặt sao?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày nhìn cô.
"Ai ở bên anh? Đừng nói linh tinh" Trình Ly Nguyệt trách cứ.
Cung Dạ Tiêu cắn môi, thời gian một năm vẫn còn dài, anh không tin cô sẽ không chấp nhận anh.
Trình Ly Nguyệt cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, chủ động tìm chuyện để nói: "Anh vừa họp à?"
"Ừ!" Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng.
"Tôi không làm phiền anh chứ?" Cô cùng thường xuyên phải họp nên biết khi họp ghét nhất là có người gọi điện tới.
"Chỉ cần là điện thoại của em thì không phải làm phiền!" Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn lên cô.
Tim Trình Ly Nguyệt đập khẽ một nhịp, cô cố mím đôi môi đang cong lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nghĩ tới một trăm ngàn tệ, liền cười nói: "Cám ơn một trăm ngàn tệ của anh!"
"Có tiền rồi, em cũng nên mời tôi một bữa nhỉ?" Cung Dạ Tiêu nho nhã lái xe, làn môi gợi cảm khẽ hỏi.
Trình Ly Nguyệt lập tức giật mình, hơi bực bội nói: "Chút tiền tôi kiếm được không mời nổi anh đâu!"
Bữa sáng ngày hôm đó đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời của cô, trước mặt người đàn ông này cô tuyệt đối không được quá khí khái, nếu không chỉ một bữa cơm thôi cũng khiến cô trở thành nghèo rớt mồng tơi, vì thế keo kiệt một chút cũng không sao.
Cung Da Tiêu có chút bất mãn nhìn cô: "Lần này tôi không chọn địa điểm, em chọn!"
"Thật chứ?" Trình Ly Nguyệt không tin anh ta cho lắm, đại thiếu gia như anh ăn gì cũng kén chon, những nơi bình thường sao có thể lọt vào mắt anh được.
"Thật, em chọn, tôi theo em." Cung Dạ Tiêu đổi một cách khác để cô phải chi tiền, không cho cô đắc ý.
Trong đầu Trình Ly Nguyệt lập tức nhớ đến cửa hàng lẩu cay từng nhìn thấy ở trung tâm thương mại cũng khá ngon, lúc đi qua ngửi rất thom. "Được, lát đón Tiểu Trạch xong chúng ta sẽ tới một nơi để ăn. Tiền đề là tôi chọn nhà hàng." Trình Ly Nguyệt yêu cầu.
"Được!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười đáp lời.
Đón con xong, nghe nói hôm nay ra ngoài ăn cơm, cậu bé rất vui, vì những lúc thế này cậu sẽ có lí do để được ăn đồ ăn vặt, hơn nữa đúng là đã lâu lắm rồi cậu chưa ăn kem. Dưới sự chỉ dẫn của Trình Ly Nguyệt, Cung Dạ Tiêu lái xe tới trước cửa trung tâm thương mại, Trình Ly Nguyệt dặt con bước ở phía trước, cậu bé giơ bàn tay ra, đòi ba dắt một tay. Cung Dạ Tiêu lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu dắt đi, gia đình ba người tiến vào trung tâm thương mại náo nhiệt.
Tầng bốn của trung tâm thương mại chính là khu ăn uống, những nơi đại chúng thế này Cung Dạ Tiêu thường không tới, bước vào nhà hàng lẩu cay, lúc này còn rất nhiều chỗ, Trình Ly Nguyệt chọn vị trí gần cửa sổ. Cung Dạ Tiêu nhíu mày, ôm con vào lòng, để Trình Ly Nguyệt chọn lựa nước dùng muốn ăn trong thực đơn.
Trình Ly Nguyệt cũng không hỏi ý kiến của Cung Dạ Tiêu, sau khi chọn xong cô liền nói với nhân viên phục vụ: "Mấy món tôi khoanh ra đây không cho ớt, cho trẻ nhỏ ăn, những món khác..."
Nói tới đây Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Dạ Tiêu hỏi: "Anh ăn được cay không?"
"Có!" Cung Dạ Tiêu trả lời.
"Cay vừa!" Trình Ly Nguyệt nói với nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ là một cô gái chừng hai mươi tuổi, cô nhìn thấy Cung Dạ Tiêu liền ngượng ngùng không biết nên để tay ở đâu.
Trời ơi! Hai cha con đẹp trai quá! Lớn từng này tuổi rồi đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đẹp trai tới vậy! Đẹp trai hơn cả minh tinh. Đương nhiên, minh tinh thông thường chỉ được vẻ bề ngoài, diễn ra nét ngoại hình tôn quý, đâu giống người đàn ông trước mặt, không cần phải nói gì, làm gì nhưng cũng có thể khiến phụ nữ điên cuồng. Cậu nhóc thường có thể tự tìm niềm vui cho mình, điều này được rèn từ nhỏ, vì khi đó Trình Ly Nguyệt phải làm việc, phải kiếm tiền, rất ít thời gian ở bên cậu, vì thế đã rèn cho cậu trở lên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không bám người. Thực ra Trình Ly Nguyệt rất áy náy với con.
"Tiểu Trạch, con đi học rồi, mami còn chưa tặng con quà gì, lát nữa chúng ta đi mua sắm, quà giá dưới hai trăm tệ, con có thể tùy chọn, được không?" Trình Ly Nguyệt muốn thưởng cho cậu bé.
Cậu bé lập tức chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ: "Chọn kem có được không?" "Me nói đồ chơi." Trình Ly Nguyệt đính chính, cậu bé này vô cùng yêu thích kem.
Cậu bé chu môi, đôi mắt to tròn nhìn cô tội nghiệp như một chú cún con nhìn mẹ: "Mami, con muốn ăn Haagen-Dazs, xin mẹ đấy! Chỉ một viên thôi."
Cung Dạ Tiêu thực sự rất muốn cười, dáng vẻ tội nghiệp của con trai cũng chỉ có Trình Ly Nguyệt không động lòng, thật đáng yêu.
"Được rồi! Một viên nhé, lát nữa mẹ sẽ tặng thêm cho con, nhưng con có muốn đồ chơi không?"
"Có chứ, mami, con có muốn." Cậu bé thấy vẫn có đồ chơi đương nhiên là muốn rồi.
"Khôn lỏi!" Trình Ly Nguyệt mắng yêu. Ánh mắt đang cười bắt gặp người đàn ông đối diện, ánh mắt anh sâu thẳm ẩn chứa nụ cười dịu dàng, Trình Ly Nguyệt bất giác cắn môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp. Sao lại vậy? Sao nhìn anh ta càng ngày càng vừa mắt? Đây không phải là một việc tốt đẹp gì.
Sau mười phút, lẩu cay được mang ra, hương thơm đặc biệt khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng, tới Cung Dạ Tiêu cũng rất kinh ngạc, chỉ ngửi thôi cũng thấy rất ngon. Bát nhỏ của cậu bé cũng được mang tới, kèm theo một bát cơm trắng thơm phức, Trình Ly Nguyệt dặn dò: "Ăn xong bát cơm này, lát nữa mới được ăn kem đấy biết không?"
"Vâng!" Cậu nhóc gật đầu hứa hẹn.
Khi Cung Dạ Tiêu cầm đũa lên liền nhíu máy, Trình Ly Nguyệt thấy vậy biết anh có thói quen sạch sẽ, cô đứng dậy nói: "Đưa bát và đũa của anh cho tôi, tôi giúp anh rửa một lượt được không?"
Cung Dạ Tiêu sững người, cô ấy quan tâm tới tâm trạng của anh tới vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT