Đáy mắt Cung Dạ Tiêu thoáng lên ý cười, xem ra thằng bé có thể hiểu được ai có thể thân gần, ai không rồi! Xem ra buổi tối hôm nay không cần hắn ám thị, thằng nhóc này đối với Hoắc Yên Nhiên cũng không có chút ấn tượng tốt nào.
" Tiểu Trạch, không được vô lễ như vậy." Cung Dạ Tiêu cũng nên lên tiếng dạy dỗ một chút.
"Thật mà! Con thật không thích người khác xoa đầu con!" Thằng bé phản bác.
Cung Dạ Tiêu dắt thằng bé đi rửa tay, Hoắc Yên Nhiên tự nhiên sẽ không đi theo. Cô hơi nhíu mày, xem ra cô nền dùng quà để dụ dỗ thằng bé rồi.
Cô bước về hướng xe, lôi trong cốp xe ra món quà cô chuẩn bị cho Tiểu Trạch, là người máy và ô tô đồ chơi. Cô cho rằng trẻ con nhất định sẽ thích, cho nên đã cổ ý mua hai loại phù hợp với trẻ con ba bốn tuổi.
Cô xách vào phòng khách.
Trong phòng khách, thằng bé đã rửa tay sạch sẽ đang bị Cung lão lôi đến trước mặt, tỉ mỉ hỏi chuyện ở trên lớp! Nghe nói thằng bé mọi thứ đều xếp thứ nhất, Cung lão gia cười haha, không ngớt lời khen.
" Ông nội, ông đừng khen thằng bé như vậy, nó sẽ kiêu ngạo mất." Cung Dạ Tiêu cười thành tiếng.
" Giống như con hồi bé, thông minh hiếu học. Lúc con còn nhỏ ta cũng khen con không ít, không phải con cũng thích nghe sao?" Cung lão gia cười trả lời.
Tuy rằng Cung Dạ Tiêu hiện tại đang nắm cả tập đoàn Cung Thị trong tay, nhưng trong mắt Cung lão gia, hắn vẫn là cháu ông, là đứa bé trong ký ức của ông.
Lúc này, Hoắc Yên Nhiên đem quà bước vào, cô cười nhìn Tiểu Trạch: "Tiểu Trạch, nào, Cô Hoắc mua quà cho con, con có thích không?"
Cung lão gia đẩy đẩy thằng bé: "Đi đi! Cô Hoắc mua quà cho con kìa."
"Cảm ơn cô Hoắc." Thằng bé về phương diện phép tắc được giáo dục rất tốt, nhưng thằng bé nhìn hình ảnh đóng gói sản phẩm liền lắc đầu: "Con không chơi cái này."
"Tại sao, không phải con thích chơi người máy sao?" Cung lão gia hỏi.
"Nhưng mà đây là đồ chơi của trẻ con, con sớm đã không chơi thứ này rồi, thằng bé chu cái miệng nhỏ ra, không muốn dỡ hộp quà kia ra.
Hoắc Yên Nhiên cười: "Đây là người máy đồ chơi phù hợp với lứa tuổi của con! Các bạn nhỏ từ 3 đến 6 tuổi đều có thể chơi."
Cung Dạ Tiêu cong môi mở miệng, hướng Hoắc Yên Nhiên nói:"Con trai tôi trí thông minh bằng đứa bé 10 tuổi rồi."
Hoắc Yên Nhiên lấy làm kinh ngạc, đây chỉ là một thằng nhóc ba tuổi a! Làm sao có thể?
Cung lão gia cười ha ha, đánh tan không khí ngượng ngùng:" Yên Nhiên, có thể con không biết, đồ chơi của chắt ta đều là đồ chơi của đứa bé mười tuổi, con tặng nó nhưng thứ này khiến nó không hứng thú."
Hoắc Yên Nhiên cảm thấy quẫn bách, cô cười khan một tiếng: " Là con chưa từng dự liệu đến." Nói rồi cô hướng về phía tiểu Trạch: " Lần sau cô Hoắc sẽ mua cho con đồ chơi to hơn được không?"
" Không cần đâu ạ, mami con đã nói rồi, đồ của người khác không được nhận." Thằng bé thành thực lắc đầu.
" Cô là bạn của daddy con, không phải người khác!" Hoắc Yên Nhiên nhẫn nhịn nói với thằng bé.
Thằng bé mở to mắt nhìn Hoắc Yên Nhiên, cái đầu nhỏ như đang suy nghĩ điều gì đó. Hoắc Yên Nhiên thầm kinh ngạc, cô cứ cho rằng có thể lấy lòng được thằng bé, ai ngờ nhóc con này là một đứa bé lanh lợi, thật không dễ ứng phó.
" Con đang nghĩ gì vậy?" Hoắc Yên Nhiên tò mò hỏi.
Thằng bé lắc đầu không nói gì.
Lần này đến Cung Dạ Tiêu cũng không đoán ra được tâm tư của thằng bé. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng tâm tư biến chuyển trong đôi mắt đó, người khác không thể nào nhìn thấu được.
Cung lão gia vô cùng to mò hỏi:" Tiểu Trạch, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?"
" Cụ ơi, cụ găp qua mami của con chưa? Mami của con rất xinh đẹp!" Thằng bé đột nhiên tiến cử mami của nó.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu hơi biến đổi, thần kinh trở nên căng thẳng, tại sao thằng bé lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Cung lão gia đối mặt với khuôn mặt dễ thương hồn nhiên của thằng bé, lập tức cười ôn nhu trả lời:" Thật sao? Vậy để hôm khác có cơ hội cụ sẽ đi gặp."
Thằng bé gật đầu:" Mami của con bây giờ ở nhà một mình, lại còn bị bệnh nữa, thật đáng thương! Cho nên ăn cơm xong, con với daddy phải về chăm sóc mami."
" Thật sao? Bị bệnh sao?" Ánh mắt Cung lão gia nhìn cháu trai, Cung Dạ Tiêu gật đầu với ông.
Hoắc Yên Nhiên đang đứng bên cạnh lập tức có cảm giác bị lạnh nhạt, hơn nữa cô đã nhìn thấy Cung lão gia đối với cậu bé vô cùng ôn nhu kiên nhẫn, khiến cô có chút nóng ruột, Cung lão gia sẽ không vì đứa chắt đáng yêu này mà động lòng trắc ẩn với Trình Ly Nguyệt chứ?
Trái tim Cung Dạ Tiêu vừa mới rồi còn căng thẳng, lúc này mới từ từ thả lỏng. Đột nhiên hắn cảm thấy, bản thân mình trước mặt ông nội nhắc đến Trình Ly Nguyệt, không bằng để thằng bé làm giúp, bởi vì dù thằng bé có nói gì chăng nữa ông nội cũng vẫn thích nghe.
" Dạ! Daddy hôm nay còn nghỉ ở nhà để chăm sóc mami cơ mà." Lời nói của thằng bé làm mọi người kinh ngạc không thôi.
Dây thần kinh của Cung Dạ Tiêu lại căng lên, thằng bé này tiết lộ thông tin nhiều quá rồi.
Nụ cười trên mặt Hoắc Yên Nhiên cứng đờ lại, cô thực sự không thể cười nổi.
Cung lão gia tiếp tục nhìn thằng nhóc: " Vậy đưa mami của con đi khám bệnh đi."
" Không phải! Mami nói loại bệnh này không cần phải đi khám bác sĩ, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày là khỏi rồi."
Hoắc Yên Nhiên đứng bên cạnh lập tức cười, tò mò hỏi:" Vậy mami của con bị bệnh gì vậy?"
Cung Dạ Tiêu cảm thấy thằng bé không thể nói thêm gì nữa. Thằng bé không biết gì cả, nếu như còn nói nữa người khác sẽ hồ đồ mất.
" Con cũng không biết, nhưng mami rất khó chịu." Khuôn mặt thằng bé khó hiểu.
Ánh mắt Cung lão gia nhìn Cung Dạ Tiêu:" Mẹ Tiểu Trạch bị làm sao vậy?"
Cung Dạ Tiêu thấy thế chỉ đành nói dối: " Có thể mấy hôm nay bị cảm lạnh, có vẻ rất nặng."
Cung lão gia không nói gì nữa, dù sao thì Tiểu Trạch hiện tại cũng ở với mẹ nó, mẹ con không thể tách rời nhau, nên chăm sóc tốt sức khỏe bản thân.
Hoắc Yên Nhiên đứng ở bên cạnh vô cùng lúng túng. Lúc này Cung lão gia nói với cô:" Yên Nhiên, đi đế phòng bếp xem bữa tối chuẩn bị xong chưa?"
Hoắc Yên Nhiên lập tức cười dịu dàng: "Vâng ạ."
Hoắc Yên Nhiên quay người bước vào bếp, ánh mắt Cung lão gia nhìn cháu trai mình, có chút bất dắc dĩ, rồi nhìn thằng bé con đang mím môi, không biết đang nghĩ gì nữa.
" Tiểu Trạch, con gọi Shiba đến đây, chắc nó cũng đói rồi."
" Dạ." Thằng bé lập tức gật đầu, nó rất thích nhiệm vụ này.
Thằng bé đi rồi, ánh mắt Cung lão gia nhìn chằm chằm vào Cung Dạ Tiêu: " Con hôm nay đã nghỉ ở nhà cả ngày để chăm sóc cô ta?"
" Ông nội, cô ấy ở đây không người thân thích, con không thể để cô ấy ở nhà một mình được." Cung Dạ Tiêu nghiêm nghị nói.
" Đưa cô ta đến bệnh viện không được sao? Hoặc là để trợ lý của con chăm sóc cũng được."
====
End chương 196
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT