Cung Dạ Tiêu đưa Tiểu Trạch vào trong trường, Tiểu Trạch liền quay đầu lại nhìn hắn: "Daddy phải về nhà chăm sóc mami, mami hình như rất khó chịu." 

"Yên tâm, hiện ba về chăm sóc mẹ con."

"Có thật không?"

"Thật." Cung Dạ Tiêu cam đoan. 

"Vâng! Cảm ơn daddy." Tiểu Trạch an tâm chạy vào. 

Cung Dạ Tiêu nhìn hình bóng nhỏ bé của thằng bé, đôi môi mỏng liền lộ ra một ý cười, đồng thời hắn cầm điện thoại lên gọi cho Nhan Dương, dặn dò một tiếng:

"Hôm nay tôi làm việc ở nhà, cô đưa những tài liệu quan trọng đến nhà cho tôi." 

"Vâng." Nhan Dương ở đầu dây bên kia trả lời.

Cung Dạ Tiêu tắt điện thoại, đi về hướng để xe sau đó lái xe về phía nhà hàng ăn sáng mà hắn thường đến, mua mấy hộp đồ ăn mang về. 

Trình Ly Nguyệt nằm trên giường một lát, lại cảm thấy vô cùng khó chịu và thấy ngồi vẫn thoải mái hơn nên cô ra khỏi giường, rót một ly nước ấm rồi ngồi xuống sô pha, bụng có cảm giác lạnh giá như nước, còn kèm theo cả cảm giác đau âm ỷ nữa.  

Vào lúc này, cô thực sự chẳng muốn làm việc gì, chỉ muốn ngẩn người ra thôi. Hơn nữa, cô cũng chẳng có ý định nấu gì đó ăn, uống nước ấm là được rồi. 

Chín rưỡi, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô hơi ngạc nhiên vội quay đầu lại thì thấy Cung Dạ Tiêu đang bước vào. Trong tay hắn còn cầm năm sáu hộp đồ ăn sáng, cô khẽ trừng to mắt: "Sao anh không đến công ty?" 

Cung Dạ Tiêu đôi giày bước vào, đi tới phía trước sô pha rồi đặt bữa sáng xuống, nhìn cái bộ dạng yếu ớt đang ngồi xếp bằng trên sô pha của cô, mái tóc buông tùy ý sau lưng, mái tóc đen dài càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của cô, để lộ ra vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. 

"Hôm nay tôi ở nhà." 

Cung Dạ Tiêu nói xong liền quay sang hỏi cô: "Em định uống nước ấm thay cho bữa sáng sao?" 

"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu. 

Cung Dạ Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nếu như hắn không xách bữa sáng về thì chắc cô sẽ để bụng đói đến tận trưa luôn. Người phụ nữ này còn dám nói có thể chăm sóc người khác sao? Hắn quả thực rất hoài nghi mấy năm nay con trai hắn đã sống như thế nào?

Cung Dạ Tiêu cũng chưa ăn sáng, hắn đẩy đẩy cô một cách không vui: "Ngồi qua đây một chút." 

Trình Ly Nguyệt nhíu mày, dịch dịch người, chỉ thấy Cung Dạ Tiêu mở hộp đồ ăn ra, bên trong vẫn còn nóng hổi. Trình Ly Nguyệt còn thấy có một bát tổ yến, cô chớp chớp mắt, người đàn ông này đối xử với cô quá tốt rồi!

"Tổ yến rất đắt, không cần thiết phải mua cho tôi món này." Trình Ly Nguyệt vừa cầm tổ yến lên vừa nói. 

Cung Dạ Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: "Cũng không phải tôi không nuôi nổi em." 

Cái giây phút mà Trình Ly Nguyệt nếm thấy vị ngọt của tổ yến thì dường như vị ngọt đó cũng vào tới tim cô rồi. 

Cô không giấu nổi nụ cười trên môi, chợt cô nhìn thấy một loại bánh ngọt kiểu mới liền đưa đũa đến gắp lên, cắn một miếng, loại bánh này vừa vào tới miệng thì có cảm giác tan ra ngay lập tức, rất ngon. Hình như đây là nhà hàng ăn sáng cao cấp, chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi mà cũng nhiều kiểu dáng đến vậy, đến cả cách bày bánh cũng rất tinh xảo, rất đẹp mắt, nhìn có cảm giác rất sang trọng.

Mấy thứ này chỉ có người có tiền mới có thể hưởng thụ, Trình Ly Nguyệt nhìn chăm chú bốn chiếc bánh ngọt thì thầm nghĩ, có thêm mấy chiếc nữa thì tốt rồi. 

Cung Dạ Tiêu thấy cô ăn ngon lành như vậy liền cầm đũa gắp cái cuối cùng lên. 

Trình Ly Nguyệt lập tức trợn tròn mắt nhìn hắn, giống như một chú mèo con bị cướp mất đồ ăn vậy, Cung Dạ Tiêu gắp miếng bánh ngọt lên rồi hỏi cô: "Món này ngon không?" 

"Ngon! Tôi rất thích ăn, không phải anh không thích..." Cô còn chưa nói xong thì Cung Dạ Tiêu đã cắn một miếng rồi, Trình Ly Nguyệt càng bực bội. 

Không phải là hắn không thích ăn đồ ngọt sao? 

Quả nhiên, Cung Dạ Tiêu chợt nhíu máy, là vị ngọt, chẳng trách cô thích ăn như vậy. Hắn vừa miễn cưỡng nuốt vừa đưa miếng còn lại đến miệng cô, khuôn mặt Trình Ly Nguyệt liền đỏ ửng lên, người đàn ông này...

"Không muốn sao?" Cung Dạ Tiêu nhíu mày cười hỏi. 

Trình Ly Nguyệt vội há miệng ăn, đôi lông mày của Cung Da Tiêu dãn ra, hắn mỉm cười vừa lòng. 

Ăn sáng xong, Cung Dạ Tiêu đứng dậy dọn dẹp xong xuôi thì nghe thấy tiếng chuông cửa. 

Hắn ra mở cửa thì nhìn thấy Nhan Dương ôm một túi giấy tờ đang bước vào, cười đưa cho hắn: "Cung tổng, đây đều là những giấy tờ khá gấp, ngài xem qua rồi kí tên đi, hai giờ chiều tôi sẽ đến lấy." 

"Ừm!" Cung Dạ Tiêu cầm lấy giấy tờ, Nhan Dương vội vẫn tay chào rồi rời đi. 

Vào lúc này, dù chỉ một khắc cô cũng không thể làm phiền ông chủ yêu đương được! 

Cung Dạ Tiêu ôm tập tài liệu vào phòng sách, đặt xuống sau đó lại ra ngoài. 

Trình Ly Nguyệt ăn sáng xong thì cảm thấy có chút không thoải mái. Cô nhìn thấy Cung Dạ Tiêu đang bước ra thì liền ngước mắt lên nói: "Anh đi làm việc đi! Tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền anh." 

Cung Dạ Tiêu không hề có chút dáng vẻ bận rộn, hắn ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy đôi tay cô đang ôm bụng thì cau mày hỏi: "Em đau bụng sao?" 

"Không phải, bụng tôi hơi lạnh nên ôm để dễ chịu chút." Trình ly Nguyệt thật thà đáp lời. 

Cung Dạ Tiêu đột nhiên ngồi sát vào cô, hắn kéo đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ra rồi đưa bàn tay to ấm áp của hắn vào phía dưới lớp áo, bàn tay tiếp xúc trực tiếp với làn da nơi chiếc bụng phẳng lì kia. 

Sự ấp ám nơi bàn tay hắn xâm nhập vào da thịt cô, Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy dễ chịu ngay tức khắc, đồng thời cũng có chút ngại ngùng. 

Người đàn ông này. 

Cung Dạ Tiêu sờ vào bụng cô, đúng thật là lạnh đến kinh người, hắn nói với cô: "Dựa vào lòng tôi, tôi giúp em sưởi ấm." 

Sự ấm áp nơi bàn tay hắn rất lạ thường, Trình Ly Nguyệt cảm thấy bụng mình cũng dần ấm lên, dễ chịu tới mức khiến cô choáng váng buồn ngủ. Cô cứ thế dựa vào hắn, nhưng chẳng làm gì cả vì mọi cảm giác đều hội tụ lại chiếc bụng nhỏ, nơi có bàn tay to của ai đó rồi. 

Trong ánh mắt hắn cũng không có suy nghĩ gì, đến lúc này mà hắn còn nghĩ gì đó thì thật là cầm thú. 

Hai người yên tĩnh ngồi trong phòng khách khoảng nửa tiếng, khi bụng của Trình Ly Nguyệt đã ấm hằn lên thì cô mới đẩy hắn ra rồi nói: "Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi đọc sách một chút." 

Lúc này Cung Dạ Tiêu mới đứng dậy đi về phòng sách, Trình Ly Nguyệt tìm một quyển sách lúc trước chưa xem xong để tiếp tục đọc nhưng trong lòng không thể tập trung được. 

Cô đọc chưa được mấy trang thì mắt đã híp lại rồi, hạ huyết áp khiến cơ thể trở lên mệt mỏi, choáng váng và buồn ngủ. 

Cung Dạ Tiêu đi ra thấy cô đang ngủ như vậy thì nhíu mày, người phụ nữ này muốn bị cảm lạnh sao? Bây giờ cũng là cuối thu rồi. 

Hắn cúi người xuống, đưa tay bế cô lên. Trình Ly Nguyệt mở mắt, thấy hắn đang bế mình thì mỉm cười không kháng cự, cứ mặc cho hắn bế vào phòng ngủ. Cung Dạ Tiêu đắp chăn cho cô, có chút khó chịu mà nhéo khuôn mặt cô một cái. 

Trình Ly Nguyệt lầu bầu một tiếng, không nói gì rồi ngủ tiếp. 

Cung Dạ Tiêu vừa quay lại phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Cung lão gia.

"Alo, ông nội!" Hắn nhận điện thoại. 

"Dạ Tiêu à! Tối nay dẫn Tiểu Trạch về nhà ăn cơm đi! Ta muốn gặp nó." Giọng nói của Cung lão gia vang lên. 

Một tia sáng chợt xẹt qua đôi mắt Cung Dạ Tiêu, chỉ là đến ăn cùng ông thôi sao? Nhất định là còn có người nhà họ Hoắc nữa! 

"Ông nội, hôm nay không tiện lắm, hay là để hôm khác..." 

"Tối nay đi! Ông cũng sắp xếp xong hết rồi, việc của công ty có thể từ từ giải quyết." Cung lão gia kiên quyết.

====

End chương 193

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play