Cung Dạ Tiêu cười để thằng bé ngồi lên cánh tay rắn chắc của hắn, bế nó đi về phía ô tô, phía sau, Trình Ly Nguyệt mỉm cười đi theo. Cảnh tượng này đã bị một người ở gần đó quay lại được. Vừa hay, người này là họ hàng nhà họ Hoắc, Hoắc lão gia sai hắn chờ ở đây, quay lại cảnh Cung Dạ Tiêu đưa đón con.
Cảnh tượng trong video vô cùng ấm áp. Lúc vào xe, Cung Dạ Tiêu để con trai vào trước, sau đó, lúc Trình Ly Nguyệt khom người bước vào, hắn ân cần đưa bàn tay to lớn che trên đỉnh đầu cô, sợ đầu cô sẽ đụng phải khung xe.
Đôi khi, yêu một người được biểu hiện ở những điều vô cùng nhỏ nhặt. Bởi vì quan tâm đến một người, nên mới lo nghĩ đến sự an nguy của người ấy mọi lúc mọi nơi, tất cả tình yêu đều biến thành hành động theo bản năng.
Chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi cổng trường học.
Người này đi đến một nhà nghỉ ở gần đó, gửi video vừa quay được đến điện thoại của Hoắc lão gia.
Đúng lúc này, Hoắc lão gia đang cùng Hoắc Yên Nhiên nói chuyện về Cung Dạ Tiêu ở trong vườn hoa. Hoắc lão gia nghe nói bữa cơm thân mật của cháu gái bị Cung Dạ Tiêu từ chối, cũng vô cùng kinh ngạc. Cung Dạ Tiêu hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, hắn biết rõ cháu gái chính là cô gái Cung lão gia đưa đến bên cạnh hắn, hắn lại dám từ chối.
"Ông nội, không sao đâu! Con có thể khiến anh ấy rung động, cho con chút thời gian." Hoắc Yên Nhiên an ủi, cô biết rằng gia gia rất mong hôn sự này thành.
Lúc này, điện thoại của Hoắc lão gia bỗng reo lên. Ông cầm lên xem, mở đoạn video kia ra, nhíu mắt nhìn một chút, rồi đưa cho Hoắc Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cháu xem cái này đi, đây là ta sai người quay.".
Hoắc Yên Nhiên nhận lấy điện thoại, thấy trên đó là hình ảnh ba người nhà Cung Dạ Tiêu, lòng cô bỗng run lên mạnh mẽ. Cô nhìn chằm chằm vào video. Cảnh quay này dài không quá hai phút nhưng cũng đã thể hiện được sự ấm áp, thân thiết của Cung Dạ Tiêu đối với cô ta và con trai.
Biểu cảm của Hoắc Yên Nhiên có chút cứng ngắc lại tái nhợt. Cô phát đi phát lại đoạn video này rồi cứ nhìn chằm chằm vào nó. Cô cũng đã nhìn thấu tình cảm Cung Dạ Tiêu dành cho hai mẹ con kia, cảnh tượng này giống như một gia đình ba người đang quây quần bên nhau. Chẳng trách Cung Dạ Tiêu lại cự tuyệt mình như vậy, thì ra trái tim hắn đã bị Trình Ly Nguyệt này chiếm lấy.
Hoắc lão gia nhìn sắc mặt lo lắng của cháu gái mình, thở dài nói: "Yên Nhiên, xem ra con phải hết sức nỗ lực rồi."
"Ông nội, con thật không hiểu, sao Cung Dạ Tiêu lại thích người phụ nữ này, cô ta có gì tốt chứ?" Hoắc Yên Nhiên tức giận nói, ở trước mặt gia gia, cô cũng không ngại bộc lộ tính cách thật của mình..
"Tình cảm đàn ông dành cho trẻ nhỏ thường chân thật nhất, vì luôn thương yêu con cái nên họ cũng sẽ nảy sinh cảm tình với người ở bên chúng." Hoắc lão gia bình tĩnh giải thích cho cô nghe.
"Nếu đã nói như vậy thì con làm gì còn cơ hội nữa?" Hoắc Yên Nhiên lộ ra biểu cảm thất vọng.
"Không có cơ hội thì hãy tạo ra cơ hội, nhà họ Cung sẽ không chấp nhận người phụ nữ kia, con không thể làm gì Cung Dạ Tiêu, vậy thì hãy ra tay với người phụ nữ kia đi! Khiến cô ta chủ động rời khỏi Cung Dạ Tiêu."
"Có cách gì không ạ?"
"Nếu cô ta yêu Cung Dạ Tiêu thì cô ta cũng sẽ muốn bảo vệ hắn. Con chỉ cần nói cô ta, tập đoàn Cung thị vẫn ở trong tay Cung lão gia, nếu Cung Dạ Tiêu dám đối đầu với Cung lão gia thì vị trí tổng giám đốc này sẽ bị lấy đi bất cứ lúc nào. Vì tương lai của con mình, cô ta sẽ tự biết nên làm gì."
Hoắc Yên Nhiên liền được mở rộng tầm mắt, cách này của gia gia thật tuyệt. Cô tin rằng trong lòng Trình Ly Nguyệt rất thương con, có lẽ cô thật sự yêu Cung Dạ Tiêu, như vậy thì sự uy hiếp này sẽ khiến cô buông tay mà rời đi.
"Ông nội, hôm nào có thời gian con sẽ tìm cô ta." Hoắc Yên Nhiên nhếch miệng cười, lại lấy lại được sự tự tin.
Cung Muội Muội trang điểm một hồi rồi đứng ở cửa khách sạn chờ Dạ Lương Thành. Thân ảnh thon thả mê người của cô khiến bao người đàn ông trẻ tuổi đi qua chú ý đến, cũng khiến không ít người phải xuýt xoa khen ngợi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Muội Muội không hề tỏ ra tức giận, trái lại, đôi mắt to tròn, trong suốt mà đẹp ngất ngây chỉ nhìn về phía đường đi, chờ chiếc xe việt dã nổi bật trong đám xe kia, xe của Dạ Lương Thành là xe việt dã loại hình bá chủ xa lộ cơ mà.
Cuối cùng, đợi khoảng mười phút thì chiếc xe việt dã bằng thép to lớn như xe tăng xuất hiện trong đám xe, vô cùng chói mắt.
Đôi môi đỏ mọng của Cung Muội Muội giương lên, đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Xe từ từ dừng trước mặt cô, Cung Muội Muội mở của ghế phụ ra rồi ngồi vào trong, quay đầu nhìn Dạ Lương Thành ở bên, không khỏi kinh ngạc: "Sao anh lại mặc quân trang vậy?"
Chỉ nhìn Dạ Lương Thành mặc một bộ quân trang màu lục, giày da bóng loáng, dáng người cao ngất ngưởng, khuôn mặt cương nghị thôi cũng đủ khiến Cung Muội Muội hiểu ra vì sao còn trẻ như vậy mà hắn đã ngồi lên ghế thủ trưởng.
Lúc này, bộ dạng mặc quân trang của hắn khiến Cung Muội Muội cũng cảm nhận được một loại áp bức khó tả cùng với nguồn sức mạnh uy hiếp cứ nườm nượp kéo đến, cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tuy người đàn ông mặc quân trang khiến cô có cảm giác muốn chinh phục nhưng đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ.
"Vừa họp xong liền tới đây ngay." Khóe môi gợi cảm của Dạ Lương Thành nhếch lên.
Cung Muội Muội nhìn thấy nụ cười của hắn, trái tim cô mới trấn tĩnh lại.
Đồng thời, cảm nhận được hơi thở nam tính nồng đậm tỏa ra trên người người đàn ông này, cô không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
"Ồ! Vậy anh sẽ mặc như vậy đi ăn cơm cùng em sao?" Cung Muội Muội chớp mắt hỏi.
"Sao vậy? Không được sao?" Dạ Lương Thành không ngờ rằng cô còn có ý kiến với cách ăn mặc của hắn.
"Anh như vậy sẽ dọa người đó." Cung Muội Muội nhẹ giọng nói.
"Không có thời gian thay đồ." Dạ Lương Thành không hề quan tâm đến.
"Được rồi!" Cung Muội Muội không thể làm gì khác ngoài im lặng, vừa hay cô chọn phòng ăn riêng, như vậy cũng không cần lo lắng.
Đôi mắt to của cô không nhịn được mà hiếu kỳ len lén quan sát hắn. Người đàn ông này mặc quân trang đúng là đẹp trai chết mất, có khí chất nam tử hắn hơn nhiều so với ăn mặc như bình thường.
Đồng thời, mặc quần trang kín từ trên xuống dưới như vậy cũng khiến cô cảm thấy lo sợ, cô âm thầm nuốt nước bọt sợ hãi, đầu óc rối loạn, không nghĩ được gì hết.
Đến nhà hàng, vào trong phòng ăn, Dạ Lương Thành ngồi đối diện Cung Muội Muội, lúc này đôi mắt thâm trầm cũng đang quan sát trên người cô. Nha đầu này trang điểm như vậy là vì buổi hẹn với hắn ư?
Chọn món xong, nhân viên lập tức rời đi, chắc chắn là cảm thấy sợ hãi trước cách ăn mặc của đại quân quan Dạ Lương Thành này.
Cung Muội Muội cười phì một tiếng: "Anh xem đi, đều dọa người ta chạy mất rồi."
"Vậy còn em? Em cũng sợ anh ư?"
"Em mà thèm sợ chắc!" Nói xong, Cung Muội Muội liền ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thật sự không sợ hả?" Ánh mắt Dạ Lương Thành bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao nhau, bên trong có mang theo ánh nhìn có chút nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT