Hai mươi phút sau, xe của Lục Tuấn Hiên và Thẩm Quân Dao lần lượt đến bãi đỗ xe. Sắc mặt Thẩm Quân Dao tái nhợt, bước xuống xe. Thấy ánh mắt lãnh đạm của Lục Tuấn Hiên rơi trên người mình, trái tim bỗng thắt lại, lồng ngực đau đớn.

Lữ Anh xuống xe, thấy con gái và con rể đều có mặt, khuôn mặt già nua của bà cũng xấu hổ đến mức đỏ lên, Thẩm Đào Dương xuống xe, hỏi con rể Lục Tuấn Hiên: "Tuấn Hiên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chuyện gì đang xảy ra ư? Phải hỏi con gái ngoan nhà ông bà đó, cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ, rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?"

"Cái gì mà tôi nghi thần nghi quỷ, anh chủ động mời Trình Ly Nguyệt đi ăn, còn lôi lôi kéo kéo trên bàn ăn, đây là ý gì chứ?" Thẩm Quân Dao đỏ mắt chất vấn.

"Đó là bởi vì tôi có chuyện cần nói với cô ấy."

"Tôi không tin, anh muốn nối lại tình xưa với cô ta thì có." Thẩm Quân Dao phản bác.

Thẩm Đào Dương đau đầu nhìn con gái: " Được rồi, Quân Dao, con đừng làm càn nữa, bây giờ, ta muốn con và mẹ con xin lỗi Trình Ly Nguyệt để giải quyết chuyện này trước đi."

"Tại sao con phải xin lỗi cô ta? Cô ta quyến rũ chồng con, đó là sự thật."

Lục Tuấn Hiên lạnh lùng ngắt lời cô: "Sai rồi, Trình Ly Nguyệt không hề quyến rũ tôi, mà là tôi cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, chủ động tìm tới cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn cự tuyệt gặp mặt tôi, nếu chuyện này khiến cô khó chịu, thì lời xin lỗi này để tôi nói."

Nói xong, hắn xoay người bước về phía đại sảnh công ty Kaman.

Thẩm Quân Dao và Lữ Anh nghe xong đều choáng váng, ồn ào nửa ngày, hóa ra người chủ động bám lấy Trình Ly Nguyệt là Lục Tuấn Hiên?

Thẩm Quân Dao càng giống ngư bị một cây gai hung hăng đâm vào trái tim, đau đến không thở nổi, cô nhìn chồng mình đi về phía công ty Kaman, vội đuổi theo: "Tuấn Hiên...Anh không thể đi, anh không thể đi xin lỗi."

"Ối! Dao Dao..." Lữ Anh cũng đuổi theo.

Thẩm Đào Dương định đuổi theo, nhưng cuối cùng lại thở dài, mở cửa lên xe ngồi. Chuyện này ông không thể xen vào, nếu không thì sẽ rất mất mặt.

Ở cửa thang máy, Thẩm Quân Dao kéo Lục Tuấn Hiên lại: "Tuấn Hiên, anh không thể đi."

Nếu Lục Tuấn Hiên nói xin lỗi, như vậy, Thẩm Quân Dao cảm thấy hôn nhân của bọn họ sẽ biến thành một trò cười.

Nhưng mà hôm nay Lục Tuấn Hiên hạ quyết tâm đi gặp Trình Ly Nguyệt xin lỗi, bởi vì trong thâm tâm hắn có một loại cảm giác chỉ hắn mới hiểu, hắn muốn nhận được sự tha thứ của Trình Ly Nguyệt, thậm chí, hắn còn có một vọng tưởng, vọng tưởng sau này có thể cùng Trình Ly Nguyệt nối lại tình xưa.

Tuy rất hoang đường, nhưng sự thực lại bày ra trước mắt, hắn lại yêu vợ trước này, vừa nhìn thấy cô ở trong phòng ăn, hắn đã bị cô thu hút. Lần trước, ở yến tiệc, cô xinh đẹp lộng lẫy đứng bên Cung Dạ Tiêu, hắn đố kỵ đến phát điên. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, trái tim mình lại rung động vì Trình Ly Nguyệt một lần nữa, hơn nữa, còn mãnh liệt đến vậy.

"Buông tay." Lục Tuấn Hiên hất tay cô ra một cách vô tình, đi vào trong thang máy, Thẩm Quân Dao liền đuổi theo, Lữ Anh cũng đi vào, đau lòng nhìn con gái.

Trình Ly Nguyệt phiền muội, ra ngoài rót chén trà uống, ngẩng đầu liền đâm thẳng vào Lục Tuấn Hiên đang rảo bước đi tới.

Cô lập tức nhíu mày, không ngờ Lục Tuấn Hiên cũng tới, bọn họ cùng nhau đến là muốn xin lỗi? Hay là tới làm gì khác?

Dù gì thì thường ngày Lục Tuấn Hiên cũng là ông chủ công ty uy phong lẫm liệt, cộng thêm bề ngoài tuấn tú, còn từng có nhiều scandal cho nên chỉ cần là nhân viên làm việc ở công ty thì đều biết hắn. Lúc này, nhân viên trong công ty cũng không ngờ rằng họ còn có thể thấy thân ảnh của tổng tài tập đoàn Lục thị Lục Tuấn Hiên.

Lục Tuấn Hiên nhìn thấy Trình Ly Nguyệt, đáy mắt hắn chợt hiện lên một tia vui mừng, ngực đập rộn ràng, hắn ôn nhu gọi: "Ly Nguyệt."

"Tuấn Hiên, không thể nói, anh không thể nói..." Thẩm Quân Dao còn đang khuyên hắn, hắn muốn nhận sai, điều đó có nghĩa là mọi sự kiêu ngạo và ưu tú của cô trước mặt Trình Ly Nguyệt khi xưa đều bị hủy hoại.

Phòng làm việc yên lặng như tờ, các nhân viên xem náo nhiệt bày ra đủ loại biểu cảm xem trò hay, không ngờ sự tồn tại của Trình Ly Nguyệt lại khiến bọn họ được tận mắt nhìn thấy các ông chủ của các công ty lớn như Cung Dạ Tiêu, Lục Tuấn Hiên ở khoảng cách gần như vậy, thật là tuyệt diệu!

Trình Ly Nguyệt nhíu mày nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Anh muốn nói gì?"

"Tôi biết, vợ tôi, em gái tôi, mẹ vợ tôi đều lần lượt đến gây sự với em, thậm chí còn nhục mạ em, nhưng tôi biết, em là cô gái tốt, trong sạch, cho nên, Ly Nguyệt, tôi xin lỗi em, xin em tha thứ cho sự vô lễ của họ." Giọng Lục Tuấn Hiên trầm thấp, tràn đầy thành ý và áy náy, tuyệt đối không phải giả bộ xin lỗi mà là lời nói xuất phát từ nội tâm.

Trình Ly Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Chuyện họ làm sai, không cần anh đến xin lỗi tôi, lẽ nào họ vẫn chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện, cần người khác ra mặt xin lỗi."

Mặt Thẩm Quân Dao liền biến sắc, quên hết mọi nho nhã và cao quý, thô lỗ chỉ vào cô mà nói: "Trình Ly Nguyệt, cô đừng được voi đòi tiên,cô cũng một vừa hai phải thôi."

"Các người đi rêu rao tôi quyến rũ chồng cô, bây giờ chồng cô ở ngay trước mặt cô đây, cô kêu hắn nói đi." Đôi mắt trong trẻo của Trình Ly Nguyệt nhìn chằm chằm Lục Tuấn Hiên: "Mời nói cho vợ và mẹ vợ anh nghe."

"Không có, nếu quả thật nói đến quầy rầy thì là tôi quấy rầy em, Ly Nguyệt, tôi cảm thấy rất có lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không đến quấy rối em nữa, tuy nhiên, tối rất hổ thẹn với em, mong em tha thứ cho tôi." Giọng Lục Tuấn Hiên lộ ra vẻ khẩn cầu.

Các nhân viên liền hiểu ra, chẳng lẽ Lục Tuấn Hiên là chồng trước của Trình Ly Nguyệt ư! Trời ạ! Trước đây Trình Ly Nguyệt lại là vợ của Lục Tuấn Hiên?

"Không được, em không cho phép anh hổ thẹn với cô ta...Khi đó là cô ta ngoại tình trước..." Thẩm Quân Dao còn muốn đẩy tiếng xấu ngoại tình lên đầu Trình Ly Nguyệt.

Mà lúc này, chỉ thấy Lục Tuấn Hiên tức giận nhìn cô ta: "Thẩm Quân Dao, cô đủ rồi đó, chuyện năm đó, cô câm miệng cho tôi, Ly Nguyệt không hề sai, người sai luôn là chúng ta."

Thẩm Quân Dao bị mắng đến ngẩn người, sắc mặt trắng bệch, chồng cô lại dám mắng cô trước mặt mọi người? Bảo vệ Trình Ly Nguyệt? Lúc này Lữ Anh cũng sợ đến choáng váng, không ngờ trận chửi này lại khiến tình cảm của con gái và con rể rạn nứt, bà đi tới trước mặt Trình Ly Nguyệt: "Trình Ly Nguyệt tiểu thư, bây giờ cô có thể nguôi giận chưa! Xin lỗi, xin lỗi, cô muốn tôi nói một vạn lần cũng được nhưng xin cô đừng tính toán chuyện này nữa."

"Hôm qua bà chửi tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, những lời này, tôi sẽ nhớ cả đời." Trình Ly Nguyệt căm tức nhìn bà, tuyệt đối không tha thứ.

Lục Tuấn Hiên khiếp sợ nhìn mẹ vợ mình, Lữ Anh lập tức chột dạ, không dám nhìn ánh mắt của con rể, Thẩm Quân Dao sắp điên rồi, cô ta đột nhiên đưa tay ra tát Trình Ly Nguyệt một bạt tai, Lục Tuấn Hiên vội giữ tay cô ta lại, kéo mạnh: "Còn chưa đủ mất mặt sao? Có gì thì tính sổ với tôi đây, đừng có giận chó đánh mèo, chọc tức Ly Nguyệt nữa."

====

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play