Trình Ly Nguyệt nhìn Thẩm Quân Dao với biểu cảm khinh bỉ, cô không hề bị kích động, khóe miệng cô nhếch lên nói: "Nếu cô chỉ đến tim tôi nói chuyện phiếm thì tôi không có thời gian đâu."
Nói xong, cô xoay người rời đi, Thẩm Quân Dao tức giận vội giậm chân gọi cô lại: "Trình Ly Nguyệt, tôi còn chưa nói xong, cô không được đi."
Trình Ly Nguyệt quay đầu hừ một tiếng: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Tôi muốn cô tránh xa Lục Tuấn Hiên một chút."
Trình Ly Nguyệt đùa cợt nói: "Thẩm Quân Dao, sự tự tin của cô đâu rồi? Tôi nhớ rõ năm đó cô rất tự tin nói cho tôi biết, đời này người phụ nữ Lục Tuấn Hiên yêu chỉ có cô, bây giờ cô ở đây phát điên là muốn nói cho tôi biết, cô cũng sắp bị Lục Tuấn Hiên bỏ rồi sao?"
Sắc mặt Thẩm Quân Dao bỗng trở nên khó coi, vội phản bác: "Cô... Cô nói bậy bạ gì đó! Làm gì có... Tuấn Hiên anh ấy rất yêu tôi."
Trình Ly Nguyệt đã rất khó chịu, cô lạnh mặt nói:"Nếu anh ta đã rất yêu cô, vậy cô còn đến đây cảnh cáo tôi làm gì?"
Thẩm Quân Dao lập tức đưa tay chĩa về phía cô: "Là cô liếc mắt đưa tình câu dẫn anh ấy, tôi cảnh cáo cô..."
Trình Ly Nguyệt quay đầu cười nhạt ngắt lời cô:" Lục Tuấn Hiên là cái gì mà tôi phải câu dẫn anh ta?"
"Nếu không phải cô câu dẫn anh ấy, chẳng lẽ bữa cơm này là anh ấy đến tìm cô chắc?" Thẩm Quân Dao tức đến sắc mặt đều trắng, quả nhiên là Lục Tuấn Hiên hẹn cô?
Trình Ly Nguyệt không muốn nói tiếp về vấn để nhàm chán này nữa, cô xoay người rời đi, Thẩm Quân Dao hung tợn uy hiếp ở phía sau, nói: "Trình Ly Nguyệt, cô đừng đắc ý, nếu còn chọc đến tôi nữa, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay."
Trình Ly Nguyệt coi như không nghe thấy, hiện giờ cô phát hiện, cô không cần báo thù Thẩm Quân Dao thì hôn nhân của cô ta cũng có nguy cơ tan vỡ rồi, năm đó vì quyền lực của cha cô, Lục Tuấn Hiên mới lấy hôn nhân ra đánh đổi. Đồng thời, vì để cha Thẩm Quân Dao đầu tư cổ phần, hắn liền vứt bỏ tất cả, trong mắt Lục Tuấn Hiên, không có gì quan trọng hơn so với việc hắn ngồi vững vàng trong ghế tổng giám đốc công ty và nắm quyền lợi trong tay. Kỳ thực nghĩ lại, Thẩm Quân Dao gả cho người đàn ông này đúng là đáng buồn, nếu Lục Tuấn Hiên không còn lợi dụng gia tộc của cô được nữa, như vậy thì Lục Tuấn Hiên bỏ cô chỉ là vấn để thời gian.
Đàn ông ư, ha, để đạt được mục đích, xuống tay còn tàn độc hơn cả phụ nữ.
Lúc Trinh Ly Nguyệt trở lại phòng làm việc, Đường Duy Duy còn chạy đến báo cáo một câu, Thẩm Quân Dao sắc mặt khó coi bỏ đi.
Trình Ly Nguyệt dẹp bỏ ảnh hưởng của Thẩm Quân Dao, buổi trưa cô còn phải đi mua quà cho Cung Dạ Tiêu, hắn chắc chắn muốn mua quần sịp?
Trình Ly Nguyệt cảm giác người đàn ông này đang trêu đùa mình, quần áo của hắn còn cần mua chắc? Đúng lúc này, điện thoại trước mặt cô vang lên, cô đưa tay nhận lấy:" Alo, xin chào."
" Ly Nguyệt, là tôi đây!" Giọng Lục Tuấn Hiên lập tức truyền đến.
Trình Ly Nguuyệt liền chán ghét nhíu mày, không nói gì định cúp điện thoại, Lúc Tuấn Hiên lập tức nói tiếp: " Ly Nguyệt, đừng cúp, tôi muốn nói với em về chuyện của cha em."
" Anh có lời gì thì nói mau."
" Em vẫn đang điều tra chuyện của cha em sao? Có cần tôi hỗ trợ hay không?"
" Không cần." Trình Ly Nguyệt chắc chắn nói.
" Có phải Cung Dạ Tiêu đang giúp em không?"Lục Tuấn Hiên đột nhiên hơi hụt hẫng hỏi.
Trình Ly Nguyệt định hỏi hắn một chút về chuyện năm đó, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo lần trước của Cung Dạ Tiêu, hơn nữa nhờ Lục Tuấn Hiên thà nhớ hắn còn hơn, nếu hắn biết mình và Lục Tuấn Hiên đang liên lạc, hắn sẽ không vui.
" Sau này, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh, nếu anh có thời gian gọi điện thoại cho tôi, không bằng quản kỹ vợ của mình đi, đừng để cô ta đến làm phiền tôi." Trình Ly Nguyệt lãnh đạm nói xong, liền cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc của Lục Tuấn Hiên, thấy điện thoại bị tắt, ánh mắt Lục Tuấn Hiên hiện lên một tia kinh ngạc, Thẩm Quân Dao lại đến tìm cô ư? Chết tiệt, hắn đã đã cảnh cáo cô ta rồi.
Lục Tuấn Hiên buồn bực, không khỏi nhìn về phía tòa nhà văn phòng của Trình Ly Nguyệt, trong đầu hiện lên bộ dạng ưu nhã độc lập hiện nay của Trình Ly Nguyệt, đáy lòng như có một tia ngứa ngáy đang dần xâm chiếm.
Đàn ông thường phiền nào vì thứ mình không thể đạt được, quyền lợi, nữ nhân, tiền tài, đều ở trong đó.
Hắn rất hối hận vì năm xưa không đụng chạm đến cô nhiều hơn, nếu đã từng đụng qua, cũng có lẽ bây giờ hẳn cũng không không cam lòng đến vậy. Lúc này, đường dây nội bộ vang lên, hắn ẩn một cái, tiếp đó là giọng của trợ lý: "Lục tổng, Lục phu nhân tới."
Trên mặt Lục Tuấn Hiên lập tức hiện lên một tia thâm trầm, cô ta mới từ chỗ Trình Ly Nguyệt tới? Không lâu sau, Thẩm Quân Dao mang một hộp điểm tâm tới, ánh mắt Lục Tuấn Hiên rơi trên người cô, không hiểu tại sao, liền có cảm giác chán ngấy, dù bây giờ Thẩm Quân Dao có ăn mặc gợi cảm hơn nữa thì hắn cũng không có cảm giác, không thể gảy cho dây đàn trong nội tâm rung chuyển được.
"Tuấn Hiên, em mua điểm tâm nè, anh có đói bụng không, em lấy cho anh ăn nhé." Thẩm Quân Dao cười, hỏi han ân cần.
"Không đói, sao cô lại tới đây?" Lục Tuấn Hiên nhíu mày hỏi.
"Em đi ngang qua đây, nhân tiện đến thăm anh một chút." Thẩm Quân Dao có chút chột dạ cười, hắn từng cảnh cáó cô, không được tìm Trình Ly Nguyệt, mà hôm nay, cô thực sự đã không nhịn được lại đi tìm cô ta.
Sắc mặt Lục Tuấn Hiên không khỏi khó coi vài phần: "Cô đi ngang qua đây hay cố ý đi tìm Trinh Ly Nguyệt gây sự?"
Thẩm Quân Dao vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn: "Anh... Sao anh biết?" Còn không chờ Lục Tuấn Hiên giải thích, cô đã tức đến trắng bệch mặt: "Trình Ly Nguyệt nói cho anh biết? Cô ta gọi điện tố cáo với anh sao?"
Lục Tuấn Hiền nhíu mày nói: "Là tôi gọi điện thoại tìm cô ấy có chút việc, không liên quan gì đến cô ấy."
Không hiểu sao, nội tâm Lục Tuấn Hiên bỗng dâng lên ý muốn bảo vệ Trình Ly Nguyệt.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao càng khó coi, cô đột nhiên gằn giọng nói: "Tuấn Hiên, sao anh lại chủ động gọi điện cho cô ta? Có phải anh vẫn còn tình cảm với cô ta không?"
Lục Tuấn Hiên có chút phiền não nói: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
" Em không cho phép anh liên lạc với cô ta, không cho phép anh gọi điện thoại cho cô ta, Tuấn Hiên, anh là chồng em, anh phải trung thành với em." Thẩm Quân Dao vẻ mặt bá đạo ngồi vào bên người hắn, đưa tay ôm hắn.
Chiêu thức khống chế đàn ông của Thẩm Quân Dao đã ngày càng ít đi, lẽ nào cô không biết, càng giữ chặt người đàn ông thì hắn càng muốn thoát ra sao? Đàn ông giống như con đã thú, trừ khi hắn cam tâm tình nguyện bị rào, nếu không, nữ nhân vĩnh viễn không thể giữ được.
Quả nhiên, trên mặt Lục Tuấn Hiên tỏ ra phiền muộn vô cùng, hắn ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc của Thẩm Quân Dao, nhíu mày nói: "Sau này dùng ít nước hoa thôi, khó ngửi chết mất."
Thẩm Quân Dao lập tức cảm nhận được tư vị bị ghét bỏ, cắn môi nói: "Anh không yêu em sao? Anh không thương em sao? Tuấn Hiên, anh đã quên lời thề khi chúng ta kết hôn rồi sao? Anh đã nói, anh sẽ yêu em cả cuộc đời."
Lục Tuấn Hiên thở dài nặng nhọc, đấy cô ra, khuyên nhủ: "Quân Dao, cô có thể ngoan ngoãn về nhà đi không, ở yên ở nhà đi? Gần đây áp lực của tôi rất lớn, đừng có ngày nào cũng làm phiền tôi được không?"
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt phiếm phiếm hống lên, nước mắt lưng tròng, giả bộ đáng thương, nhẹ nhàng nói với hắn: "Được, em về nhà chờ anh."
====
End chương 145
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT