Khoảng mười giờ tối.

Quả nhiên nhóc con đó bò lên giường của Trình Ly Nguyệt. Trình Ly Nguyệt tắm xong liền ở bên nó. Thằng bé ôm lấy gò má của Trình Ly Nguyệt, hai mí mắt rủ xuống rồi ngủ thiếp đi.

Trình Ly Nguyệt cũng hơi buồn ngủ, lúc sắp đi ngủ, nhớ đến nụ hôn hoang đường đến nỗi mất kiểm soát với Cung Dạ Tiêu, mặt cô đỏ ửng lên, cô nghĩ, đêm nay, có con ngủ ở chỗ cô, chắc chắn hắn sẽ không quấy rầy cô nữa.

Nhưng, cô suy nghĩ nhiều rồi.

Lúc gần mười rưỡi, tiểu tử kia đã đã bắt đầu say giấc.

Trình Ly Nguyệt nghe thấy sau lưng có tiếng đẩy cửa, cô kinh ngạc ngẩng đầu, Cung Dạ Tiêu mặc một bộ để ngủ màu xám tro đang đi tới.

Cô cho rằng hắn đến xem con, nhưng, nào ngờ giường phía sau lưng cô bỗng lún xuống, thân thể người đàn ông đằng sau áp sát vào sau lưng cô.

Hơi thở của Trình Ly Nguyệt thoáng ngừng lại, toàn thân căng thẳng, có nhẹ giọng nói: "Anh trở về phòng ngủ đi, chật quá."

Người đàn ông vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi sữa tắm nhàn nhạt, tươi mát.

"Tôi không sợ chật." Cung Dạ Tiêu thấp giọng cười, đáo lại một tiếng. Tiểu từ kia ngủ ở gần giữa giường, lúc Trình Ly Nguyệt ngủ, phía sau cũng chỉ đủ chỗ cho người đàn ông này nghiêng người ngủ.

Lúc này, thân thể của hắn dán chặt lên lưng cô, cô dường như đều cảm nhận được những thay đổi cơ thể hẳn...

Trái tim Trình Ly Nguyệt đập thình thịch, người đàn ông này...

Như vậy kêu cô ngủ sao đây?

Cánh tay của Cung Dạ Tiêu ám muội khoác lên hông của cô, đột nhiên đi lên. Gương mặt Trình Ly Nguyệt bỗng nóng bừng.

Trời ơi! Chắc là nụ hôn hôm nay khiến người đàn ông này cho rằng cô rất dễ bị bắt nạt thì phải? Dám dụng vào điểm yếu của cô một lần nữa.

Trình Ly Nguyệt đưa tay gạt cánh tay tham lam của hắn ra, nhưng không gạt được, bên tai truyền đến giọng trách cứ trầm thấp của hắn: "Đừng làm ổn, sẽ đánh thức con đó."

Hẳn cố ý áp sát bên tai cô nói câu này, hơi thở nóng rực cứ quanh quẩn bên tai cô như nhẹ nhàng.

Giờ khắc này, buổi tối yên tĩnh, có vẻ ám muội bất thường.

Trình Ly Nguyệt cho rằng như vậy sẽ mất ngủ, nhưng cô lại bị cảm giác buồn ngủ quấn lấy, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Cung Dạ Tiêu đẩy thằng bé dịch ra phía bên kia, lại đẩy cơ thể Trình Ly Nguyệt chen vào một ít, sau đó hắn nằm xuống, quay người cô qua, để cô nằm nghiêng trong ngực hắn.

Mà con trai của hắn thì nằm lẻ loi một mình ở bên kia, mất đi hơi ấm của bố mẹ.

Còn Trình Ly Nguyệt thì vẫn tường mình đang ngủ bên người con cơ! Đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dụi dụi như đứa trẻ, đôi môi đỏ mọng chu ra đòi hôn.

Cung Dạ Tiêu còn chưa ngủ, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu, ngây thơ của cô gái trong lòng, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm mấy phần.

Người phụ nữ này còn chê hắn chưa đủ mất ngủ sao? Đến nằm mơ cũng muốn khiêu khích hắn, tuy cô mặc áo ngủ kín đảo, nhưng chất vải của áo ngủ khá mềm mại và mỏng, vừa nãy khi ôm cô, hắn đã sớm quen rồi, bó sát vào người, ôm rất có xúc cảm.

Cô gái đang ngủ như có phòng bị, khi hắn ám muội hôn vào xương quai xanh mảnh khảnh của cô thì cánh tay nhỏ bé liền đẩy đầu hắn ra.

Hắn cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này khiến hắn không thể ngủ, vậy thì hắn cũng không thể để cho cô được ngủ thoái mái như vậy.

Nụ hôn chiều nay đã khiến hắn khắc cốt, không ngừng nhớ lại.

Liểc nhìn thấy con trai đang ngủ say, Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng xuống giường, đưa tay ôm lấy cô gái đang ngủ về phòng của hắn.

Trình Ly Nguyệt đang nằm mơ, mơ thấy mình như đang bay, nhẹ nhàng như ở trên tầng mây.

Đâu có biết rằng cơ thể đã bị người ta chuyển đi.

Lúc nhẹ nhàng đặt cô gái ở trong lòng xuống, sự nguy hiểm trong đáy mắt Cung Dạ Tiêu càng thêm sâu hơn. Hẳn đưa tay nâng cằm cô gái lên, nhìn chiếc miệng mở hờ, đôi môi mang theo ý cười phủ xuống.

Hiện tại hắn đã nắm được một kỹ xảo, lúc hôn cô gái này, tuyệt đối không nên thô bạo đối đãi, mà phải ôn nhu, nhẹ nhàng, mới khiến cô động tình.

Trình Ly Nguyệt đang chìm trong giấc mộng, cảm giác thân thể như bị lửa bao vây, trong đầu cô lập tức hiện lên gương mặt đáng ghét của Cung Dạ Tiêu, cô kinh hãi, vội vàng tỉnh lại.

Trình Ly Nguyệt mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu mê người nhưng nguy hiểm, trong đó chứa đựng một ngọn lửa khiển người ta khiếp sợ, môi bị bao chùm lấy, thân thể cũng bị ép tới không thờ nổi.

Trình Ly Nguyệt kinh hãi nhìn trần nhà, thầm kêu một tiếng, là phòng của Cung Dạ Tiêu? Sao cô lại ở đây? Con trai đâu?

Người đàn ông biết cô tỉnh, cơ thể to lớn lại càng bao vây lấy cô, hơi thở hormone nam tính tỏa ra mãnh liệt, nụ hôn rơi xuống.

Giống y như lúc trên xe khiến cô không thể cự tuyệt.

Mà đến cùng, môi của người đàn ông cũng không cam lòng dừng lại trên môi cô, có chút vội vã, chuyển xuống xương quai xanh trắng như ngọc của cô...

"Đừng mà..." Trình Ly Nguyệt kích động đẩy hắn ra, theo bản năng, muốn ngăn cản người đàn ông này.

Trong mắt Cung Dạ Tiêu, đêm nay Trình Ly Nguyệt như đã phát giấy thông hành cho hắn tự do đòi hỏi.

Đầu Trình Ly Nguyệt nóng lên, hít một hơi, người đàn ông này vẫn điên cuồng châm lửa trên người cô, khiến cô lâm vào vực sâu mê loạn, không leo lên được.

Nhưng Cung Dạ Tiêu đã quên một việc.

Không có đóng cửa.

Nửa đêm thằng bé mắc tiểu, đến khi không nhịn được cậu liền bò dậy, mơ màng đi vào nhà vệ sinh, đi tiểu xong lại về giường, mới phát hiện, ơ mami đâu rồi? Mami đi đâu rồi?...

Do đó, nó liên tự động đi đến phòng daddy.

Cung Dạ Tiêu chợt nghe thất tiếng dép của tiểu tử kia đang đi tới, động tác của hắn liền cứng đờ, sau đó, thấy thằng bé kia mơ hồ bò trên giường, sờ người Trình Ly Nguyệt, sau đó, an tâm tựa lên ngực cô ngủ.

Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đều tỉnh lại.

Nhìn thấy vậy, vừa phiền muộn tới cực điểm, vừa buồn cười nhưng không dám lên tiếng, Trình Ly Nguyệt nghĩ con trai đúng là thần hộ mệnh của cô.

Cung Dạ Tiêu khó nhịn hừm một tiếng, đột nhiên đôi môi có chút tức giận rơi lên rồi trượt một hồi trên người cô, trong ánh mắt hàm chứa một tia căm tức nhìn chằm chằm cô, cứ như cô làm sai không bằng.

Trình Ly Nguyệt cắn răng chịu đựng, bị hắn hôn khắp người cảm thấy vừa nóng vừa đau, mãi đến khi Cung Dạ Tiêu đứng dậy rời đi, những ngày tháng nước sôi lửa bỏng của cô mới kết thúc.

Trước khi đi ra cửa, Cung Dạ Tiêu nhìn con trai nhà mình, vừa cắn răng, vừa tức giận, thật muốn ném thằng nhóc này ra ngoài.

Nhưng thằng nhóc vừa đáng thương lại vô tội, chỉ muốn ôm mẹ ngủ ngon giấc kia lại không hề biết mình đã làm sai gì...

Sáng sớm.

Lúc Trình Ly Nguyệt rời giường, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của con trai truyền tới: "Daddy, tối qua daddy bế con sang phòng daddy ngủ ư?"

"Không." Người đàn ông buồn bực trả lời.

"Vậy sao sáng nay con lại ở phòng daddy chứ!"

Thằng bé hoàn toàn không biết tối qua xảy ra chuyện gì.

====

End chương 143

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play