Trình Ly Nguyệt thở hổn hển, cô nhạy cảm phát giác được cảm xúc nặng nề của anh, cứ như cả không khí trong phòng cũng đông đặc lạnh lẽo theo anh.
Trình Ly Nguyệt đứng dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh.
Lúc ra ngoài, Cung Dạ Tiêu đã không còn trên giường nữa của cô nữa, cô lo lắng, đẩy cửa bước ra thì nghe thấy tiếng cửa lớn đóng sầm lại, con tim của cô cũng đập liên hồi.
Anh, ra ngoài rồi.
Trình Ly Nguyệt hít sâu thở ra, sau đó cô nhìn thời gian, nên đi làm rồi, nếu còn nghỉ phép nữa thì rất khó xử.
Trên đường Trình Ly Nguyệt mua bữa sáng đến công ty, hai ngày nay cô có hơi bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn lùi không ít việc lại.
Khi Linda đi ngang qua văn phòng của cô, nói với cô: "Ly Nguyệt, đến văn phòng của chị một chuyến, chị có việc muốn nói với em."
Trình Ly Nguyệt vội vàng thu dọn, đi vào văn phòng của cô ấy.
"Ly Nguyệt, nhờ vào phúc của em, đơn số của công ty chúng ta gần đây tăng mạnh, liên tục nhận 5 đơn cá nhân, vì thế công việc của em lại tăng lên rồi."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, "Em sẽ cố gắng."
"Vả lại, càng đau đầu hơn là họ chỉ định em là nhà thiết kế riêng cho họ, nhiệm vụ của em càng quan trọng hơn."
Tâm tư gần đây của cô lại không đặt vào công việc, lần này, cô thấy hơi khó xử, "Nhưng, một
mình em tạm thời không lấy ra được 5 bản thiết kế."
"Vì thế công ty chúng ta sẽ phối hợp toàn lực với em, nếu em muốn ra nước ngoài tìm linh cảm, hoặc muốn đi du lịch ở bất cứ nước nào,
chúng ta đều sẽ tạo điều kiện miễn phí cho em đi." Linda cười nói.
"Con trai em ở đây, em không đi đâu hết." Trình Ly Nguyệt cười lắc đầu.
Linda cũng biết, cô cười: "Phải rồi! Chị cũng biết em chắc chắn sẽ không đi, vậy thì em vẫn phải cố gắng hoàn thành công việc, chị sẽ kéo thêm thời gian cho em."
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Trở về văn phòng, cô cảm thấy nhức đầu, 5 bản thiết kế khác nhau, cô yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, vì thế, tuyệt đối sẽ không làm qua loa, điều này cũng khiến cô càng thấy áp lực hơn.
Cô nhờ Đường Duy Duy bưng một ly cà phê vào cho cô, cô bưng lên, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy tòa nhà cao trọc trời ở đối diện, cô bất giác suy nghĩ, Cung Dạ Tiêu có ở công ty không?
Hôm nay không có tặng hoa, chắc chắn là thấy thất vọng với cô rồi nhỉ!
Cô từ chối anh hết lần này đến lần khác, cô cũng biết tính nhẫn nại của một người đàn ông có hạn, không có ai có thể nhẫn nhịn được quá lâu, càng huống gì, một người đàn ông cực phẩm như anh, anh muốn có phụ nữ, không cần ngoắc tay cũng đã có một đống người tự động dâng lên.
Có khi anh đụng chướng ngại trên người cô, nên đã chuyển mục tiêu rồi.
Một năm sau, nếu cô vẫn chưa kết hôn với anh, anh sẽ trả lại quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch cho cô, đây là điều mà chính miệng anh đã nói ra.
Trình Ly Nguyệt nhấm nháp một ngụm cà phê, cô nghĩ một năm sau, cô và con trai sẽ trở về lại với cuộc sống của hai mẹ con trước kia, liệu vẫn còn có thể bình yên như lúc trước chứ?
Túi tài liệu đi tới, ông ta cười gọi: "Ba, vừa luyện xong thái cực à?"
"Có việc gì cứ nói thẳng!" Ông cụ Cung rót cho ông ta một ly trà.
Cung Nghiêm ngồi xuống, tay cầm ly trà uống một ngụm, "Ba, là con cháu của nhà họ Cung, tất nhiên là phải cố gắng nghĩ đến tương lai cho nhà họ Cung, tuy con đã lùi về tuyến sau, nhưng con lúc nào cũng quan tâm đến tương lai của nhà họ Cung."
"Ta chỉ hi vọng, con đừng quan tâm đến những nơi không nên quan tâm đến, nên làm tốt bổn phận của con." Ông cụ Cung cảnh cáo.
"Ba, chuyện đó đã trôi qua lâu rồi mà ba vẫn còn nhớ trong lòng, con đã thay đổi rồi, chẳng phải muốn giao tất cả lại cho Dạ Tiêu sao?" Nói xong, ánh mắt của Cung Nghiêm trở nên kỳ lạ, ông ta ngẩng đầu nói với ông cụ Cung: "Ba, Dạ Tiêu cũng đã 28 tuổi rồi, thấy ba xem trọng nó như thế, bây giờ nó lại nắm trong tay quyền thừa kế của nhà họ Cung, con nghĩ.."
"Con nghĩ gì?"
"Con nghĩ, không phải nên chọn một người vợ cho Dạ Tiêu hay sao, chọn một cô gái có gia thế vượt trội, bối cảnh lớn mạnh, học thức giỏi giang để làm nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung, có thể về sau nhà họ Cung chúng ta mới có thể phát triển ổn định được."
Ông cụ Cung suy nghĩ vài giây: "Bây giờ không vội nhắc đến chuyện này."
"Ba, con biết ba đang lo lắng điều gì, ba muốn kêu Dạ Tiêu mang Tiểu Trạch về bên cạnh, rồi tìm một người vợ cho nó! Nhưng ba đừng trách con, con thật sự thấy lo lắng về chuyện này nên mới đã lén làm trước một vài chuyện rồi."
"Con đã làm gì?" Ánh mắt ông cụ Cung nghiêm khắc.
Cung Nghiêm liền cười an ủi, "Ba đừng không tin tưởng con như thế chứ"
Ông cụ Cung cau mày, nhìn vào trong hình, chân mày càng cau chặt hơn, "Chuyện này là sao?"
"Ba vẫn chưa nhìn ra sao? Chỉ sợ là Dạ Tiêu thiếu phụ nữ, nội tâm cô đơn đó!" Cung Nghiêm bật cười, "Ôi, cũng chẳng trách, ai mà không có lúc trẻ tuổi chứ!"
"Ý con là bây giờ Dạ Tiêu và mẹ của Tiểu Trạch có mối quan hệ rất thân thiết sao?"
"Đều ở chung với nhau rồi, có thể không thân thiết sao?"
"Họ ở chung với nhau là vì Dạ Tiêu cần bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Trạch, là ta đã đồng ý cho nó làm như thế." Ông cụ Cung hừ một tiếng.
"Ba không sợ Dạ Tiêu yêu Trình Ly Nguyệt, tương lai sẽ cưới cô ta về nhà sao?"
"Không thể được, ta và Dạ Tiêu đã bàn bạc với nhau rồi, một năm sau nó sẽ lấy lại quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch, và bảo đảm sẽ không dây dưa với cô gái này nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT