Tần Dương đang nhìn về phía trước, bỗng có một thân người chặn tầm mắt của Tần Dương lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trương Khôn mặc âu phục mang giày da đang đứng ở trước mặt mình.
Trương Khôn đặt một tay trong túi, tay còn lại cầm một ly rượu vang, không hề ngồi xuống, cứ đứng như vậy trước mặt của Tần Dương, cúi đầu nhìn xuống hỏi:
- Cậu biết Văn Vũ Nghiên?
Tần Dương nhíu mày một cái, người này có thấy phiền hay không chứ, mới vừa rồi còn muốn thấy trò cười của mình, trò cười không thấy nữa, giờ lại đổi thành một đứa trẻ hay tò mò rồi à?
- Chuyện này có liên quan đến anh sao?
Trương Khôn hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện này đương nhiên liên quan đến tôi, dù gì chúng ta cũng quen biết nhau, tôi chỉ muốn thật lòng khuyên cậu một câu, Văn Vũ Nghiên không phải là kiểu người cậu có thể với tới đâu. Nếu nói cô ấy là trăng sáng trên trời, vậy cậu chính là con cóc ghẻ dưới bùn tanh mà thôi…
Ánh mắt của Tần Dương hơi nheo lại, rơi trên mặt của Trương Khôn, không nhịn được mà nói:
- Tôi nói này Trương Khôn, anh to xác như thế thì ra cũng chỉ ngây ngô như đứa con nít thôi à? Chẳng lẽ anh cảm thấy anh mặc âu phục, tôi mặc quần jeans, anh có thể hơn tôi một bậc hay sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy rằng chế nhạo tôi vài câu, tôi liền cảm thấy mất mặt à?
Sắc mặt của Trương Khôn lập tức trở nên mất tự nhiên, thẹn quá hóa thành giận, tiếp tục chống chế:
- Chẳng lẽ cậu mặc như vậy còn cảm thấy bản thân rất kiêu ngạo sao? Cả người cậu từ trên xuống dưới cộng lại cũng không quá năm trăm tệ, cậu có biết đây là nơi nào không? Loại người như cậu vào đây có thể làm gì chứ? Tặng quà giúp người khác, sợ rằng lại là thứ bạn nghèo hèn đó, muốn lôi kéo quan hệ với những người mình với không đến, lại không dám lộ ra vẻ mặt già nua, nên mới bảo cậu tới. Dù sao cậu cũng còn trẻ, cũng không ai xem là thật đúng không?
Tần Dương vẫn như thường, thản nhiên nói:
- Có lẽ đối với anh xuất hiện ở nơi này là niềm tự hào, nhưng tôi thì không. Nếu không phải có người nhờ vả, có mời tôi cũng không đến, tôi càng không muốn tạo quan hệ gì cả, tất cả những gì của tôi đều là do bản thân tự mình kiếm ra, anh thì sao?
Giọng nói của Tần Dương thêm mấy phần lạnh lùng không che giấu sự giễu cợt:
- Ngoại trừ trong nhà có chút tiền, cha có chút thế lực, anh còn có thể làm gì? Anh còn thứ gì? Anh học hành giỏi giang sao? Anh đánh nhau lợi hai sao? Anh có thứ gì nói ra đáng để tự hào không?
Gương mặt tuấn tú của Trương Khôn biến thành màu đỏ sậm. Hắn từng đánh nhau với Tần Dương hai lần, biết Tần Dương có bản lãnh, nhưng lại cảm thấy Tần Dương tính tình nhu nhược, tựa hồ như sẽ không bao giờ nổi giận, nhưng hôm nay phát hiện ra mình sai rồi?
Con mẹ nó, thứ nói ra từ trong miệng thằng này rõ ràng không phải là lời nói, hoàn toàn là dao đấy, là dao đâm vào lòng người!
Cái miệng này nói ra một câu, càng khiến mình mất mặt hơn lần trước ở trên núi Tiên Vụ!
Trương Khôn nắm chặt tay thành đấm, hai mắt như phun lửa nhìn Tần Dương. Tần Dương cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua nắm đấm của hắn, khóe miệng cong lên mấy phần:
- Thế nào, anh muốn đánh tôi à? Anh đánh thắng sao?
Trương Khôn cắn chặt răng, dường như muốn nghiền nát mọi thứ vậy. Hắn thề, nếu không phải là hắn đánh không lại Tần Dương, thì hắn nhất định sẽ đấm cho hắn ta một cú!
Tần Dương nhìn bộ dạng của Trương Khôn, ánh mắt rơi vào ly rượu vang trên tay hắn đang cầm, tiếp tục chế giễu:
- Còn làm bộ cầm một ly rượu vang, anh biết uống sao, biết thưởng thức sao? Ngay cả tư thế cầm ly cơ bản cũng không đúng, thế mà không biết xấu hổ học người ta ra vẻ?
Mặt Trương Khôn lập tức đỏ hằn lên như máu, thấp giọng chửi:
- Giả con mẹ mày chứ giả.
Ba ngón tay Tần Dương nhẹ nhàng siết lấy chiết ly thủy tinh trước mặt, nhẹ nhàng lắc một chút, thức uống trong suốt trong ly nhẹ nhàng sóng sánh, Tần Dương đưa lên trước mặt, làm bộ ngửi một cái, sau đó khẽ nhấp một ngụm, giữ một phần trong miệng, chậm rãi nuốt vào, cười híp mắt nói:
- Rượu ngon!
Thứ Tần Dương uống đương nhiên không phải rượu, nhưng tư thế hắn mới làm vừa rồi là tư thế tiêu chuẩn khi uống rượu vang, hiển nhiên là để giễu cợt Trương Khôn cầm sai ly rượu, chế giễu hắn căn bản đến rượu vang cũng không biết uống, cũng không biết giả vờ thế nào.
Hôm nay Tần Dương nhìn thấy Thu Tư, chẳng biết tại sao, trong lòng lại hơi nóng nảy, khi nhìn thấy Thu Tư vui vẻ, lại nhớ đến sư phụ vì bà ta mà đau khổ, trong lòng có chút bất bình thay cho sư phụ, vừa hay Trương Khôn đến chế giễu Tần Dương, nên hắn trút hết toàn bộ giận dữ lên người của Trương Khôn.
- Trương Khôn, chúng ta dù gì cũng là bạn học, tôi cũng chân thành khuyên anh một câu. Giả bộ là một công việc đòi hỏi tỉ mỉ, cũng là một chuyện rất tao nhã, giả bộ không thành, rất dễ trở thành kẻ ngu đần trong mắt người khác đấy.
- Mày!
Sắc mặt Trương Khôn xanh lét, hắn đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không lại, muốn nổi khùng cũng không dám phách lối ở đây, đừng nói hắn, ngay cả bố hắn ở đây cũng không phải là gì cả, nếu hắn làm loạn nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài ngay trong vài phút.
- Nhóc con, làm người không thể quá kiêu ngạo, nếu không rất dễ rước nhục vào thân.
Một giọng nam trầm thấp truyền đến bên cạnh hắn, Tần Dương quay đầu, thấy Trương Long mặt mày âm trầm, trên tay hắn cũng cầm một ly rượu vang như thế, chẳng qua trên người có một khí thế rất dọa người.
Trương Khôn thấy Trương Long, vừa cảm thấy xấu hổ, vừa lúng túng:
- Bố…
Trương Long vẫy tay, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu nhóc, miệng cậu có thể nói như thế thì không biết xương có đủ cứng rắn hay không?
Tần Dương lười biếng dựa vào ghế thản nhiên nói:
- Xương của tôi có cứng hay không, ông thử một chút thì sẽ biết ngay thôi, chẳng qua ông phải cẩn thận một chút, nắm đấm tuy cứng rắn, nhưng đánh vào tường thì cũng sẽ bị thương đấy.
Con ngươi của Trương Long co lại, hắn vốn không định nhúng tay vào chuyện của Tần Dương và Trương Khôn, nhưng sau khi đi một vòng trở lại ngay lúc thấy Trương Khôn bị Tần Dương chọc tức đến sắp khóc rồi, bực bội đứng đó, mắng cũng không được, ra tay cũng không được, rất lúng túng, rốt cuộc nhịn không được mới đứng dậy.
Làm một người cha, ai lại chịu nhìn con mình bị người khác bắt nạt chứ, huống chi hắn đường đường là Long Ca có nhà lớn làm việc lớn. Có lẽ ở đây có nhiều người hắn không thể trêu chọc nổi, nhưng chắc chắn sẽ không bao gồm thằng nhóc trước mặt này.
Vốn trong dự đoán của Trương Long, sau khi hắn ra mặt, Tần Dương nhất định sẽ sợ sệt. Dù gì đối phương cũng chỉ là một tân sinh viên mới hai mươi tuổi, luận về các phương diện tuổi tác, khí thế hắn đều có ưu thế hơn hẳn, nhưng phản ứng của Tần Dương lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đối mặt với uy hiếp không chút che giấu của hắn, Tần Dương lại không lung lay chút nào, liền trực tiếp bật lại.
Ông hỏi xương tôi có cứng hay không?
Thì nên tự hỏi nắm đấm của ông có đủ mạnh trước cái đã.
Cẩn thận đánh vào người tôi, xương tôi không gãy, lại làm nát nắm đấm của ông, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở ông.
Ánh mắt của Trương Long trở nên sắc bén như một con dao:
- Nhóc con, sợ rằng cậu còn chưa biết tôi là ai đấy?
Tần Dương bĩu môi một cái, đang muốn tiếp tục chế giễu Trương Long, thì một giọng phụ nữ trong trẻo xen vào:
- Trương Long, sao thế, bắt nạt trẻ con đấy à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT