Tay Hàn Thanh Thanh nắm chặt tay cầm an toàn bên cạnh chiếc thuyền phao, ngón tay vô cùng dùng sức, thậm chí đến khớp xương cũng có chút trắng bệch.
- Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được.
Hàn Thanh Thanh lộ ra nụ cười miễn cưỡng với Nhạc Vũ Hân đang ân cần, chỉ là ai cũng có thể nhìn ra, trạng thái hiện giờ của cô cực kỳ không tốt.
Ánh mắt Nhạc Vũ Hân kinh nghi bất định rơi trên đầm nước đen tăm tối kia, thấp giọng nói:
- Thanh Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu thấy gì đó dưới nước hay đụng phải cái gì rồi?
Tần Dương và Hà Thiên Phong cũng quan tâm nhìn Hàn Thanh Thanh, bọn họ cũng rất mơ hồ, vì sao rõ ràng chỉ là đơn giản ngã xuống nước, phản ứng của Hàn Thanh Thanh lại nghiêm trọng như vậy.
Ánh mắt Tần Dương cũng rơi trên đầm nước, vì tương đối sâu nên cảnh tượng dưới nước có chút mông lung, nhưng loáng thoáng cũng có thể thấy được bên dưới đều là cát sông, chắc không có thứ gì dọa người.
Hàn Thanh Thanh chú ý đến ánh mắt của mọi người, có chút tội lỗi thấp giọng nói:
- Dưới sông không có gì, là vấn đề của riêng tôi.
Nhạc Vũ Hân thở phào nhẹ nhõm, chợt lại không yên tâm hỏi:
- Là thế nào, có thể nói ra không?
Tần Dương nhìn bộ dạng Hàn Thanh Thanh, bỗng nhiên nhẹ giọng xen vào nói:
- Hà Thiên Phong, chúng ta đưa thuyền phao qua một bên trước, sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi.
Hà Thiên Phong đồng ý, hai người một trái một phải cầm mái chèo, rất nhanh đưa thuyền phao đến gần một chỗ bằng phẳng gần bờ.
- Hàn Thanh Thanh, lên bờ nghỉ ngơi trước đi. Nếu không ổn chúng ta không chèo nữa.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, được Nhạc Vũ Hân dìu lên khỏi thuyền phao, ngồi trên một tảng đá.
Đám người Tần Dương ngồi bên cạnh Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân ôm Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng an ủi, Tần Dương và Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh suốt thời gian cũng không nói nhiều. Dù gì mọi người đều ý thức được nỗi sợ hãi khi bị rơi xuống nước lúc nãy có lẽ đã kích động đến Hàn Thanh Thanh, khiến cô ấy sinh ra một số tưởng tượng không hay.
Hàn Thanh Thanh ở dưới nước hoảng hốt như vậy, e cũng là do tưởng tượng từ chính cô ấy. Đây có lẽ là một loại ảo giác, hoặc nỗi sợ hãi chôn giấu trong tiềm thức, còn có thể là gợi lên một số hồi ức quá khứ không tốt đẹp.
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, sắc mặt Hàn Thanh Thanh cuối cùng cũng gần như hồi phục lại bình thường, cô siết chặt áo phao:
- Được, chút nữa cậu nắm chặt tay cầm an toàn, nếu không ổn thì nắm tay tôi cũng được, sẽ không rơi xuống nữa.
- Được!
Bốn người quay lại thuyền phao, trên đường đi, Tần Dương cố gắng khống chế tốc độ thuyền phao, giữ thuyền phao vững vàng một chút. Cũng may đoạn đường phía sau sông tương đối ổn định, mọi người chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm đến điểm cuối cùng.
Mọi người rời đường sông, đến chỗ thay quần áo, thay quần áo đã chuẩn bị trước xong, nhìn thời gian đã là ba giờ chiều, mọi người bắt đầu đi loanh quanh.
Vẫn là Tần Dương lái xe, bốn giờ ba mươi chiều về đến trường học. Vốn dĩ mọi người còn chuẩn bị cùng nhau ăn cơm mới chia tay, nhưng nhìn trạng thái tinh thần Hàn Thanh Thanh không tốt nên bữa cơm này tạm thời hủy bỏ. Tần Dương lái xe thẳng đến trước cửa ký túc xá nữ.
- Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, nếu có gì không thoải mái có thể gọi điện cho tôi.
Đối mặt với lời dặn dò của Tần Dương, Hàn Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng, cắn môi thấp giọng nói:
- Cảm ơn cậu xuống nước cứu tôi.
Tần Dương cười haha nói:
- Chúng ta là bạn học, lại cùng đi du lịch, khách sáo gì chứ. Hơn nữa đều mặc áo phao mà, không chìm được đâu, sẽ không có nguy hiểm gì.
- Việc này không giống nhau.
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng trả lời một câu, nhưng cũng không giải thích thêm rốt cuộc không giống nhau cái gì, chỉ nhắc lại lần nữa:
- Cảm ơn!
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh nhất quyết nói cảm ơn, không câu nệ cười nói:
- Được, lời cảm ơn này tôi nhận vậy. Mau về nghỉ ngơi đi.
- Ừ, ngày mai gặp!
Đám người Nhạc Vũ Hân cũng nhiệt tình tạm biệt Tần Dương. Tuy giữa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng hai ngày này đi phượt cùng mọi người đều chơi rất vui vẻ, đối với người “tài trợ” Tần Dương lần này, đương nhiên phải bày tỏ sự cảm ơn.
Sau khi đám người Hàn Thanh Thanh rời đi, Tần Dương quay đầu nhìn Hà Thiên Phong nói:
- Giờ cậu về sao?
Hà Thiên Phong ừ một tiếng:
- Đúng vậy, lái xe quay về, ở lại trường cũng không làm gì, vừa hay về nhà ăn cơm tối cùng ba mẹ.
Tần Dương gật đầu:
- Được thôi, tôi cũng ra ngoài một chuyến.
Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:
- Cậu đi đâu thế?
Tần Dương cười nói:
- Hôm nay không phải chủ nhật sao, thừa dịp cuối tuần tôi đến nhà giáo sư Trương cùng trao đổi, trước đó không phải đã đồng ý cùng ông ấy học đàn sao?
Tôn Hiểu Đông bừng tỉnh:
- Được, vậy cậu đi đi, cơm tối chúng ta tự mình giải quyết.
Hà Thiên Phong cười nói:
- Vừa khéo tôi phải quay về, vừa khéo tiễn cậu một đoạn.
Tần Dương đương nhiên không khách khí với Hà Thiên Phong:
- Được!
Sau khi Tần Dương đem quần áo dơ gì đó về phòng, liền ngồi trước xe Hà Thiên Phong tiến đến nhà giáo sư Trương Minh.
Nếu Tần Dương đã đồng ý cùng Trương Minh học đàn, vậy Trương Minh chính là thầy của hắn. Mặc dù trình độ nào đó thua kém sư phụ hắn, nhưng dù sao cũng có lòng truyền nghề, về tình về lý, chắc hẳn hắn phải đến cửa biểu đạt lòng biết ơn của mình một chút.
Vốn dĩ Tần Dương định không ăn cơm tối đến viếng thăm Trương Minh, kết quả Trương Minh vừa nghe thấy Tần Dương chuẩn bị đến nhà liền mời Tần Dương qua ăn cơm tối, hơn nữa khẩu khí kiên quyết, khiến Tần Dương không thể từ chối.
Tần Dương xách một túi trái cây gõ cửa phòng, Trương Minh nhìn thấy Tần Dương nhất thời rất vui mừng nói:
- Đến rồi, mau vào đi.
- Em chào thầy!
Tần Dương khách khí chào hỏi, tiếng thầy này nhất thời khiến Trương Minh càng lúc càng vui sướng, cơ hồ kéo tay Tần Dương dẫn vào trong.
Tần Dương đi vào phòng, đặt trái cây lên trà kỷ. Trương Minh nhìn thấy, nhíu mày một cái:
- Tần Dương, em vẫn là học sinh, mua đồ gì chứ. Lần sau không cho phép như vậy.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu đến nhà thầy mà, lần sau em sẽ nghe theo thầy, tay không mà đến.
Trương Minh nghe xong cười nói:
- Đúng, em đến nhà thầy giống như về nhà vậy đó, đừng câu nệ, cứ tự nhiên đi.
Một phụ nữ trung niên đeo tạp dề bưng mâm thức ăn ra, nhìn Tần Dương nhiệt tình chào hỏi:
- Tiểu Tần đến rồi, lão Trương đợi cậu nửa ngày trời rồi.
- Chào sư mẫu.
Đứa trẻ dẻo mồm sẽ có kẹo ăn, Tần Dương gọi tiếng sư mẫu này khiến nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên càng thêm nhiệt tình:
- Giỏi giỏi. đồ ăn vừa mới làm xong, Tiểu Tần đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!
- Cảm ơn sư mẫu.
Sau khi Tần Dương khách khí nói cảm ơn liền đi đến nhà vệ sinh rửa tay. Người phụ nữ trung niên nhìn bóng lưng Tần Dương, thấp giọng nói:
- Tiểu Tần này thật lễ phép, không cứng đầu như ông nói lúc trước.
Trương Minh cười híp mắt thấp giọng nói:
- Cứng đầu cũng vì nó tôn sư trọng đạo, cũng không nhìn xem là ai chọn trúng, nhân phẩm có thể kém sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT