Tần Dương xoa nhẹ huyệt Thái Dương của mình rồi ngồi dậy, nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh. Đây hẳn là một căn phòng khách bởi vì bài trí rất sạch sẽ và giản tiện, trừ một số vật dụng cần thiết hằng ngày ra thì không thể tìm thấy dấu hiệu của một vật dụng cá nhân nào.
Tần Dương nhìn chiếc áo sơ mi đã nhàu trong lúc mình ngủ. Hắn ngửi qua thì cảm nhận được mùi rượu nồng nặc lưu lại bên trên.
Sắc mặt của Tần Dương trở nên bất đắc dĩ. Lôi Tử Cường quả là có năng lực mời rượu. Dù tửu lượng của mình không tính là kém nhưng bị người này chuốc rượu cũng trở nên say bí tỉ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, không cảm thấy choáng váng, chứng tỏ rượu uống ngày hôm qua có chất lượng không tệ nên không gây ra đau đầu. Hơn nữa, bản thân Tần Dương là người tu hành, tuổi còn trẻ, thân thể mạnh mẽ so với người thường nhiều lắm nên khả năng khôi phục cũng nhanh hơn nhiều.
Lần thứ nhất đến thăm nhà họ Lôi đã uống đến say mèm, thật là xấu hổ.
Dù biết rằng hôm qua mấy người Lôi Tử Cường ân cần mời rượu là do thật lòng cảm kích mình nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy mất mặt. Cũng may mà hắn biết rằng chất lượng của loại rượu mà mình uống không tệ, nếu uống say thì sẽ ngủ chứ không bị say khướt dẫn đến những tình huống khó xử.
Tần Dương xuống giường thì phát hiện thấy ở trên cái ghế bên cạnh đó đã có áo thun và quần bò được xếp chỉnh tề, thậm chí còn có cả quần lót. Tất cả các thứ quần áo này đều là mới mua, rất sạch sẽ, chắc chắn là chuẩn bị cho mình.
Mặt của Tần Dương hơi đỏ lên nhưng cũng không định cự tuyệt ý tốt của họ. Dù sao bây giờ người mình toàn mùi rượu, khó mà ra ngoài gặp người được nếu không sẽ bị đánh giá là thanh niên chơi bời hư hỏng, đam mê rượu chè.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh, cầm áo thun và quần bò đi về hướng phòng tắm.
Việc đâu rồi sẽ có đó. Dù sao cũng đã say rồi thì cứ thản nhiên mà làm mọi việc tiếp theo thôi.
Người ta đối tốt với mình thì mình sẽ nỗ lực báo đáp lại người ta. Loại trao đổi như thế này có lẽ không phải là trao đổi ngang giá nhưng tình nghĩa là vô giá, không thể chỉ dùng lợi ích để cân nhắc thiệt hơn được.
Truyền nhân của Ẩn Môn không cần phải vang danh thiên hạ mà chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Thoải mái tắm táp xong, Tần Dương thay quần áo mới rồi để y phục vừa cởi ra vào trong túi, định lát sau sẽ mang đi.
Quần áo mới cũng là loại thường gặp nên mặc cũng không đến mức quá thoải mái. Dù thế, nó lại mang cho hắn cảm giác giống như những người nhà họ Lôi: thân thiện, dễ tiếp cận, dễ ở chung.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Tần Dương. Nếu là một người khác thì sẽ không suy nghĩ như vậy. ít nhất, hiện nay Tần Dương không rõ lắm về vị trí của nhà họ Lôi mà cụ thể hơn là của ông Lôi ở trong thành phố này như thế nào.
Tắm rửa xong, Tần Dương lại trở về bộ dạng thanh niên tinh thần phấn chấn. Hắn ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu. Ở dưới, một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhìn Tần Dương, cười nói:
- Cậu Tần, cậu đã dậy rồi.
Tần Dương lấy tay sờ mũi, đáp:
- Đúng vậy ạ, chị Phương, tối qua em uống say quá nên ngủ quên mất.
Chị Phương là người giúp việc của khu biệt thự này. Chị có nhiệm vụ chăm sóc cho sinh hoạt của vợ chồng ông Lôi. Chị em nhà họ Lôi đã ra ở riêng, chẳng qua do Lôi Tử Cường thường xuyên không ở nhà mà ông Lôi lại muốn ở gần cháu trai nên đã gọi Lô Quân Di đến ở tại nơi này. Trong nhà này có mấy người giúp việc nên cũng không có gì bất tiện.
Lô Quân Di đang cho con bú ở trên ghế salon, nghe thấy âm thanh này thì quay sang cười nói:
- Cuối cùng em cũng thức dậy rồi.
Vẻ mặt của Tần Dương đau khổ:
- Đúng vậy ạ. Chị à, hôm qua lúc uống say em có làm bậy gì để mọi người chê cười không?
Lô Quân Di cười đáp:
- Không, em ngoan lắm, uống say là khoác tay anh mình vào phòng khách ngủ. Bộ quần áo này có vừa không? Chị chỉ mua tạm nên em chịu khó mặc một lát nhé.
Tần Dương đi tới bên cạnh Lô Quân Di rồi ngồi xuống:
- Quần áo mặc rất vừa, em cảm ơn chị.
- Không cần khách sáo với chị. À, suýt quên, trong nồi có cháo nóng để phần cho em đó. Trước hết cứ ăn điểm tâm món cháo rồi đợi đến trưa hẵng ăn cơm. Hôm qua anh của em cũng say mèm, cứ uống rượu là không dừng được.
Tần Dương không khách sáo nữa. Dù sao hôm qua gặp mặt cũng toàn uống rượu là chính, không ăn được mấy. Hơn nữa người trẻ tiêu hóa nhanh nên bây giờ hắn cảm thấy hơi đói bụng.
- Trông ngon ghê!
Chị Phương bưng bữa sáng nóng ấm ra cho Tần Dương. Hắn húp một bát cháo xùy xụp rồi ăn mấy cái bánh bao, ăn xong mới cảm thấy cả người khoan khoái, dễ chịu hơn nhiều.
Lô Quân Di cho con ăn xong thì hơi cau mày, hỏi Tần Dương với giọng phiền muộn:
- Tại sao sữa của chị không đủ để cho bé ăn nhỉ? Mấy hôm nay chị đã uống nào là móng giò hầm, nào là canh cá trích nhưng dường như không có tác dụng gì mấy. Tần Dương, em có phương thuốc nào có thể tăng sữa không?
Lô Quân Di nghĩ gì nói nấy, không hề khách sáo với Tần Dương, hiển nhiên cô coi hắn như em trai ruột chứ không phải người ngoài.
Tần Dương cười cười:
- Sữa không đủ là vì vấn đề mà em nói ngày hôm qua. Chị chỉ cần uống thuốc theo đúng đơn em kê kết hợp thêm châm cứu là được. Đợi lúc sức khỏe của chị tốt lên, cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, hấp thu chất dinh dưỡng tốt hơn thì tự nhiên là sẽ ra nhiều sữa thôi.
Lô Quân Di nghe Tần Dương nói thế thì không còn lo âu nữa, vui vẻ nói:
- Mặc dù bây giờ có nhiều loại sữa bột, không lo em bé bị đói nhưng chị vẫn muốn nuôi bé bằng sữa mẹ. Nghe mọi người nói rằng sữa mẹ là thức ăn tốt nhất cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đúng không?
Tần Dương đồng ý:
- Đó là điều tất nhiên. Trẻ sơ sinh được bú sữa mẹ là tốt nhất.
Lô Quân Di nói tiếp:
- Anh của em sáng nay đã đi bốc thuốc theo đúng đơn rồi. Tuy nhiên cách sắc thuốc còn chưa quen lắm nên định nhờ em hướng dẫn.
Tần Dương cười nói:
- Không vấn đề gì ạ. Dù sao hiện nay em cũng đang rảnh rỗi nên sẽ giúp chị nấu thuốc nhé. Trong các vị thuốc này có một thành phần cần phải chú ý một chút, còn các vấn đề khác thì giống như sắc thuốc bình thường.
- Thế thì tốt quá, làm phiền em vậy.
Tần Dương cười một tiếng:
- Chị không cần khách sáo với em đâu.
Đây là lời mà Lô Quân Di vừa nói với Tần Dương, nay lại bị Tần Dương sử dụng.
- Ôi, ông trời cũng không đối xử tệ với chị, mang đến cho chị một người em trai cứu giúp chị vào thời khắc nguy cấp. Về sau chị có thể cậy nhờ vào em rồi, ha ha…
Tần Dương cười cười, đứng lên đi nấu thuốc cho Lô Quân Di, chị Phương cũng vội vàng đi theo.
Lô Quân Di giao em bé cho chị Chu – một người bảo mẫu rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, rồi cũng đi xuống bếp.
Hôm nay, lúc Lôi Tử Cường đi lấy thuốc đã mang đơn thuốc của Tần Dương đi hỏi một số chuyên gia. Dù sao bây giờ Lô Quân Di đang là phụ nữ cho con bú, dù là đồ ăn hay thuốc bổ thì cũng cần phải cẩn trọng, không thể để sai lầm xảy ra.
Việc này không phải là vợ chồng Lôi Tử Cường không tin Tần Dương mà chỉ là bản năng bảo vệ vợ con của Lôi Tử Cường mà thôi.
Vị chuyên gia này trước đó đã khám bệnh cho Lô Quân Di nên cũng biết rõ tình trạng của nàng. Ông ta nhìn thấy đơn thuốc này thì ngẩn ngơ một lúc lâu, trong lòng kinh hãi, gặng hỏi xem ai là người kê đơn. Sau đó vị này còn lải nhải một hồi về y thuật, ngụ ý thể hiện sự tôn sùng với phương thuốc này nhưng vẫn còn có điều nghi ngờ. Nguyên do là hắn cảm thấy đơn thuốc này kê rất khéo, rất tốt nhưng chỉ dựa vào nó thì không thể nào giúp cải thiện sức khỏe của Lô Quân Di.
Lôi Tử Cường bổ sung rằng Tần Dương còn cần phối hợp với việc châm cứu để kích thích sức sống, tăng cường khả năng hấp thu. Vị chuyên gia kia nghe xong thì hai mắt sáng rực, van nài để được tham dự một lần chữa bệnh của Lô Quân Di, nhưng Lôi Tử Cường không muốn Tần Dương phải suy nghĩ nhiều nên đã từ chối ngay tắp lự. Dù sao hắn hỏi thăm chuyên gia chỉ là để xác nhận rằng phương thuốc này không gây ảnh hưởng xấu đến Lô Quân Di.
Sau khi về nhà, Lôi Tử Cường có kể chuyện này cho Lô Quân Di khiến cô trách hắn chỉ khéo vẽ vời thêm chuyện. Tuy nhiên, Tần Dương chỉ cần dùng một phương thuốc đã có thể khiến cho chuyên gia phải tôn sùng đến mức muốn đi theo học tập thì khiến người ta giật mình.
Người em trai mà mình mới nhận này quả thực có bản lĩnh không nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT