Lôi Tử Cường không phải là một người giỏi ăn nói, thế nhưng chỉ mấy lời ngắn gọn cũng đủ để thể hiện sự cảm kích của hắn dành cho Tần Dương.
Trước đó, Lô Quân Di đã từng mang thai giọt máu của hắn nhưng không giữ được. Hơn nữa thân thể của cô vốn yếu đuối, sau khi sinh non thì về sau càng khó mang thai. Hắn phải dùng rất nhiều biện pháp để bồi bổ cho cô mới giúp cho thân thể cô hồi phục được một chút, bây giờ khó khăn lắm mới lại mang thai nên hắn cực kì quan tâm và lo lắng.
Trước đó, do hắn gặp chuyện đột xuất nên không thể đưa Lô Quân Di về Trung Hải. Kết quả là trên đường đi xảy ra bất trắc. Nếu không phải nhờ có Tần Dương ra tay giúp đỡ thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Cũng bởi việc này mà Lôi Tử Cường đã bị cha và chị cả dạy dỗ rất thê thảm. May mà Lô Quân Di đứng ra nói rằng do chính bản thân mình cố chấp muốn tự thân một mình trở về, không liên quan đến Lôi Tử Cường nên mọi người mới tạm tha cho hắn. Đối với Tần Dương, Lôi Tử Cường cảm kích thật lòng thật dạ. Tuy nhiên là một người đàn ông, cũng là một người lính, hắn không biết phải biểu đạt thành lời như thế nào, chỉ đành mượn rượu để bộc bạch nỗi lòng.
Tần Dương không từ chối thiện ý của Lôi Tử Cường, bừng chén rượu lên, nói:
- Anh Lôi, anh quá khách khí rồi. Em cũng rất vui khi được quen biết mọi người!
Tần Dương vừa uống cạn rượu trắng trong cái chén nhỏ, Lô Quân Di đã tiếp hắn mấy đũa thức ăn, nhiệt tình nói:
- Dùng bữa đi, vừa ăn vừa uống, bụng rỗng uống sẽ dễ say đó!
Tần Dương cười đáp:
- Cảm ơn chị Lô.
Lô Quân Di oán trách nói:
- Khách khí như thế làm gì, gọi chị là được rồi!
Tần Dương bất đắc dĩ phải đổi giọng:
- Cảm ơn chị.
Mặt Lô Quân Di cười tươi như hoa:
- Hôm nay quả là ngày lành tháng tốt, tôi có thêm một người em trai đầy bản lĩnh đồng thời cũng là tiểu thần y. Về sau nếu tôi có gặp phải bệnh tật gì sẽ không còn phải đến bệnh viện nữa rồi.
Lôi Thục Nghị cười nói:
- Tiểu Tần, em học y thuật cao siêu như thế này từ ai thế? Dùng châm bạc để cầm máu không phải là thủ đoạn bình thường đâu!
Tần Dương cười đáp:
- Em học của sư phụ em…
Lôi Tử Cương hiếu kỳ hỏi:
- Vậy kỹ thuật đánh nhau, đánh đàn các thứ của em cũng đều học được từ sư phụ hay sao?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng thế!
Dư Quang Thành cười nói:
- Sư phụ của em chắc chắn là một cao thủ cái gì cũng biết nha.
Tần Dương cười nói:
- Quả thật, sư phụ của em biết rất nhiều thứ, rất lợi hại.
Lôi Thục Nghi liếc nhìn Lô Quân Di, mỉm cười nói:
- Thân thể của chị Lô vốn yếu đuối, em có phương thuốc nào giúp chị ấy điều dưỡng không?
Tần Dương sửng sốt một lúc, nhìn Lô Quân Di rồi nói:
- Thế thì em cần phải chẩn bệnh một chút rồi mới nói được…
Lôi Thục Nghi vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tần Dương lại đáp ứng nhanh như thế, không kìm được sự vui mừng mà hỏi:
- Thật sự có phương thuốc như thế sao?
Tần Dương cười nói:
- Chắc chắn là có không ít đơn thuốc như thế, nhưng mỗi người lại có một bệnh khác nhau, mà cùng một bệnh lại có mức độ khác biệt do đó dùng liều lượng thuốc cũng sẽ không giống nhau. Thế nên em trước hết cần chẩn bệnh, sau đó mới kê được đơn thuốc.
Tạm dừng một lúc, hắn nói tiếp:
- Y thuật của em còn nông cạn, có lẽ sẽ không tạo nên được thay đổi lớn nhưng ít nhiều cũng sẽ giúp thân thể chị Lô khỏe mạnh hơn.
Lô Quân Di đã được chứng kiến phương pháp sử dụng châm bạc thần kỳ của Tần Dương. Cô cũng rõ ràng rằng dù là người có tài năng xuất chúng nhưng tính cách của Tần Dương rất khiêm tốn. Nếu hắn đã mở miệng nói ra lời nào thì trong lòng cũng có nắm chắc thực hiện thành công. Cô cười vui vẻ:
- Thế thì rất tốt. Em trai, em xem bệnh cho chị một chút. Cơ thể này của chị khó có thể coi là có bệnh vì bệnh viện cũng không thể chẩn đoán được là bị cái gì. Còn theo Trung y thì người ta nói rằng trời sinh thân thể yếu đuối, cộng thêm việc mang thai một lần trước đó nên ngày càng yếu.
Tần Dương nghe Lô Quân Di nói thì buông đũa xuống:
- Chị, vậy thì để em xem cho chị ngay bây giờ luôn đi. Nếu không lát nữa uống rượu vào, em sợ rằng khả năng phán đoán sẽ bị ảnh hưởng.
Tần Dương không cảm thấy rằng việc mình cứu giúp mẹ con Lô Quân Di là một ơn huệ lớn lao. Trái lại, Lô Quân Di đối xử với mình nhiệt tình, yêu thích mình như chị ruột, dù có một phần là vì Tần Dương từng cứu mạng cô nhưng đồng thời cũng là vì cô thật tâm trân trọng cách làm người của Tần Dương.
Lô Quân Di đối xử với Tần Dương tốt như thế thì tất nhiên Tần Dương cũng lo lắng cho sức khỏe của Lô Quân Di. Đối với hắn, việc xem bệnh chẳng qua chỉ là một cái phất tay mà thôi.
Lôi Tử Cường khuyên bảo:
- Không cần vội vã như thế, ăn cơm trước đi.
Tần Dương cười nói:
- Không sao, không mất nhiều thời gian đâu ạ.
Tất nhiên là Lôi Tử Cường quan tâm đến sức khỏe của vợ, thấy Tần Dương khăng khăng như thế thì không nói nhiều nữa:
- Được, vậy thì em cứ xem bệnh cho chị trước đi, để xem xem có biện pháp nào ôn dưỡng tăng cường sức khỏe hay không?
Tần Dương và Lô Quân Di đi sang ngồi ở bàn bênh cạnh. Tần Dương bắt mạch cho Lô Quân Di ở cả tay trái và tay phải, sau đó nhìn cả bựa lưỡi và hỏi thăm một vài vấn đề.
Mấy người Lôi Tử Cường ngồi ở bên cạnh nghe ngóng, khi nghe thấy những câu hỏi của Tần Dương thì vô cùng kinh ngạc. Nguyên nhân là vì Tần Dương chỉ kiểm tra hết sức đơn giản nhưng lúc hỏi mấy vấn đề lại có thể chỉ ra cực kì rõ ràng tình trạng sức khỏe của Lô Quân Di. Thậm chí, một số tổn thương ngầm trong thân thể cô cũng được Tần Dương nói ra hết.
Trước đó, Lô Quân Di đã đến gặp không ít bác sĩ, đủ cả Trung y và Tây y. Thậm chí còn gặp một chuyên gia cực kì nổi tiếng về Trung y tại Trung Hải. Vị này lúc chẩn bệnh cho Lô Quân Di thì đưa ra kết luận gần như giống hệt những lời Tần Dương nói. Mà nếu so sánh kĩ càng thì vị chuyên gia kia còn không thể nói chi tiết và chuẩn xác giống như Tần Dương vừa làm.
Tuy mọi người đều biết Tần Dương có phương pháp sử dụng châm bạc thần kì, cũng biết hắn cực kì tài hoa thế nhưng nhìn bản mặt hắn mới có hai mươi tuổi nên trong lòng mọi người vẫn cảm thấy mọi chuyện đã xảy ra như trong mơ. Mãi đến hôm nay nhìn thấy tận mắt bản lĩnh của Tần Dương thì mọi người đều tâm phục khẩu phục.
- Đã xong. Em đã hiểu rõ các vấn đề của chị. Em sẽ kê cho chị một đơn thuốc. Chị cứ uống các loại thuốc này rồi em sẽ đến nhà châm cứu cho chị một vài lần nhằm kích thích sức sống trong cơ thể, giúp dễ dàng hấp thu các chất có trong thuốc hơn. Trong vòng khoảng một tháng, thân thể của chị sẽ khôi phục đến mức tiêu chuẩn của người bình thường.
Đối với những lời Tần Dương vừa nói, Lô Quân Di hoàn toàn tin tưởng mà không có chút nghi ngờ gì. Tuy nhiên nghe thấy hắn bảo thân thể của cô có thể khôi phục như người bình thường thì vẫn không kìm được mà mở miệng hỏi lại:
- Thực sự có thể khôi phục đến tiêu chuẩn của người bình thường hay sao?
Tần Dương cười nói:
- Vâng, thân thể của chị yếu là do cơ năng yếu. Dù có dùng thuốc bổ cũng khó đem lại hiệu quả lớn. Nhưng em dùng phương pháp châm cứu để kích thích sức sống và phối hợp cùng việc uống thuốc bổ thì chắc chắn hiệu quả sẽ đến rất nhanh và rõ rệt.
Lôi Tử Cường đã sớm chuẩn bị kĩ càng giấy bút, Tần Dương cầm bút lên viết ra một đơn thuốc và ghi chú những điều cần quan tâm và ký tên của mình. Đây là thói quen của bác sĩ, kí tên vào đơn thuốc mà mình kê cũng thể hiện rằng sẽ chịu trách nhiệm với nó.
Tần Dương không cường điệu hay khoe khoang gì nhưng thái độ bình tĩnh như thế khiến cho ai nhìn cũng cảm thấy tin phục.
Lôi Tử Cường cẩn thân cất đơn thuốc này đi, sau đó kéo tay Tần Dương ngồi lại vào bàn ăn, thái độ so với lúc trước còn nhiệt tình hơn gấp bội.
Dù hiệu quả của đơn thuốc còn chưa biết nhưng Lôi Tử Cường tin tưởng lời của Tần Dương. Dù người này trẻ tuổi nhưng lời nói và hành động đều rất chín chắn, nhân phẩm cũng đáng tin cậy, nếu hắn nói hiệu quả thì chắc chắn sẽ có hiệu quả.