Buổi sáng thứ bảy, Tần Dương đang ngủ nướng trên giường thì điện thoại hắn rung lên.
Tần Dương cầm điện thoại nhìn qua một cái, hơi chút bất ngờ.
Lý Tư Kỳ.
Tần Dương ngồi dậy, nhận điện thoại nói:
- Lý Tư Kỳ à?
Trong điện thoại giọng Lý Tư Kì thanh thúy, vui vẻ vang lên:
- Nghe giọng cậu, cậu chắc đang dở giấc ngủ sao?
Tần Dương cười nói:
- Ngủ nướng cuối tuần, đây là chuyện rất bình thường đúng không?
- Ngủ nướng chứng tỏ không có việc gì làm nha.
Tần Dương cười nói:
- Đúng là không có việc gì, sao nào, tìm tôi có việc gì à?
- Không có việc gì cả, chẳng qua muốn ăn ké một bữa, không biết địa chủ như cậu có ngại tốn kém hay không..
Tần Dương cười nói:
- Được cứ, mỹ nữ đại giá đến chơi là vinh hạnh của tôi, bao giờ thì tới?
- Tôi làm một vài chuyện, sau đó tới trường các cậu tìm cậu, khoảng 11:30, đến tôi sẽ gọi điện cho cậu.
- Được, vậy lát nữa gặp.
Tần Dương cúp điện thoại, đảo mắt ngay lập tức thấy ba đôi mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sốt sắng, có thể hình dung vẻ thô bỉ thế nào.
- Mỹ nữ đại giá đến chơi!
Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:
- Lão đại, cậu không đứng đắn nhé, còn không thành thật báo cáo!
Tần Dương cười giải thích:
- Bạn quen trong lúc trên xe lửa đến Trung Hải, sinh viên nhạc kịch, chắc qua bên này có việc, thuận tiện gặp tôi một chút.
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Có thể để cho lão đại cậu gọi là mỹ nữ, chắc chắn là một đại mỹ nữ!
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Ừm, quả thật rất đẹp.
Hà Thiên Phong mắt nhất thời sáng lên:
- So với Hàn Thanh Thanh thế nào?
Tần Dương suy nghĩ, Lý Tư Kỳ và Hàn Thanh Thanh đều rất đẹp, nhưng mà Lý Tư Kỳ khá sành điệu, có khí chất gái thành phố, Hàn Thanh Thanh thì rất đơn giản, muốn nói ai đẹp hơn, thật sự rất khó nói.
- Mỗi người một vẻ, đều xinh đẹp.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Hàn Thanh Thanh đẹp như vậy cũng không làm cô ấy lu mờ, khó trách cậu không để ý gì tới Hàn Thanh Thanh, quả nhiên là có người trong mộng.
Tần Dương cười mắng:
- Nói linh tinh gì thế, bèo nước gặp nhau mà thôi.
Lâm Trúc thò đầu ra khỏi giường, cười nói một câu:
- Cái này phải gọi là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
Trong phòng tự nhiên vang lên một tràng cười ầm ầm, Tần Dương xoay người bò dậy:
- Lười đôi co với mấy cậu.
Tần Dương rửa mặt cho tỉnh ngủ, điện thoại di động hiện lên một tin nhắn, nhạc chuông vang lên.
- Tôi đến cổng trường các cậu rồi, Tần thần y, ra đón tôi nhanh lên.
Tần Dương cười nói:
- Được, cậu đi vào trong, có một sân bóng rổ, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bóng rổ, khoảng mười phút sau tôi sẽ đến.
- Được.
Tần Dương đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, Hà Thiên Phong chợt nhớ ra một chuyện, la lên:
- Đúng rồi, tối mai là dạ hội chào tân sinh viên, lão tam có tiết mục biểu diễn Taekwondo đâu rồi, chúng ta phải qua một chút chứ nhỉ.
Tần Dương xoay người lại:
- Được, bao giờ đi?
- Lão tam không phải là gia nhập câu lạc bộ Taekwondo đấy à, hắn mượn sân và tấm ván đạo cụ của câu lạc bộ Taekwondo, khoảng 3 giờ chiều, lúc đó cậu về chưa?
Tần Dương suy nghĩ một chút nói:
- Tôi không biết… Được rồi, nếu như không có việc gì cấp bách, tôi sẽ về đúng lúc.
Hà Thiên Phong cười nói:
- Nếu như bạn gái xinh đẹp của cậu không ngại, và không biết đi đâu, cậu có thể dẫn cô ấy tới cũng được, dù sao cũng vui.
- Được, để tôi hỏi cô ấy.
Khi Tần Dương đến sân bóng rổ, Lý Tư Kỳ đã đến, đứng ở ven đường xem người ta chơi bóng rổ.
Hôm nay Lý Tư Kỳ mặc áo sơ mi tay ngắn màu hồng, mặc quần jean ngắn, giày thể thao màu hồng, khiến cho người ta cảm thấy dễ gần, đôi chân thon dài trắng trẻo mịn màng rất thu hút ánh mắt người khác.
- Chào…
Tần Dương đi tới đằng sau Lý Tư Kỳ, cười chào hỏi:
- Xem nhập thần thế cơ à?
Lý Tư Kỳ quay đầu lại, trên mặt đầy vui vẻ mỉm cười:
- Tôi cũng rất thích vận động, cuộc sống là vận động, đây chính là châm ngôn sống của tôi.
Tần Dương cười nói:
- Không lẽ cậu cũng là một vận động viên bóng rổ?
Lý Tư Kỳ thoải mái trả lời:
- Tôi cái gì cũng biết, nhưng chỉ biết qua loa, chỉ là tôi thích vận động, nhưng cũng không thích thi đấu.
- Chơi thể thao thú vị thật.
Tần Dương trả lời một câu, chợt hỏi:
- Sao hôm nay lại đến thăm tôi vậy?
Lý Tư Kỳ hơi ngẩng đầu lên nói:
- Tôi qua bên này thăm một người bạn, gần đại học Trung Hải, vì vậy muốn gặp cậu, nên tới thăm cậu một chút. Thấy cuộc sống đại học thế nào?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không tệ, thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Lý Tư Kỳ mở miệng cười nói:
- Đại học Trung Hải các cậu là một trường đại học rất đặc biệt, khác các trường đại học khác, nhưng mà, cậu có khả năng như vậy, nhất định sẽ sống rất tốt.
- Cảm ơn cậu đã động viên tôi nha.
Tần Dương đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Cũng gần tới giờ cơm rồi, bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, ăn cơm cantin hay sang phố bên cạnh ăn thịt gà kho tàu…
Lý Tư Kỳ hé miệng cười nói:
- Cơm cantin đi, lần đầu tiên tôi tới đây, nếu tốn của cậu quá nhiều, chẳng may cậu về mà nửa tháng đều ăn mì gói trừ bữa, tội của tôi rất lớn, sau này không chừng còn bị liệt vào đám người bị Tần thần y không hoan nghênh…
Tần Dương không khỏi buồn cười:
- Đâu đến mức như vậy, muốn ăn cái gì cũng được, dù sao tôi cũng là địa chủ mà, ăn không nghèo được.
Lý Tư Kỳ cười cười:
- Được, vậy tốt quá, nhưng mà vẫn ăn cơm cantin đi, để cho tôi trải nghiệm qua về trường các cậu một chút, xem có cái gì đặc biệt.
- Được.
Tần Dương cười đáp ứng, xoay người đi tới nhà ăn cùng Lý Tư Kỳ. Lý Tư Kỳ đi một đoạn, cười nói:
- Nghe đồn đại học Trung Hải rất đặc biệt, nhưng tôi cũng không thấy có gì đặc biệt trong này.
Tần Dương mỉm cười trả lời:
- Điều đặc biệt của đại học Trung Hải, đó là quan hệ đặc biệt giữa người với người, chuyện này không phải nhìn từ bên ngoài có thể thấy được.
Lý Tư Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chợt cười nói:
- Cậu nói rất có lý, cậu và các bạn cùng phòng ở chung thế nào?
- Rất tốt, rất đoàn kết, tối hôm qua còn đánh hội đồng với bọn côn đồ…
Lý Tư Kỳ mở to hai mắt:
- Đánh nhau?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, ngày hôm qua ăn cơm gặp chút phiền toái, bị người ta dẫn người đến chửi bới, chúng tôi cùng đi lên, đánh bọn côn đồ đó một trận, sau đó bắt bọn chúng đền một trăm ngàn tiền tổn thất tinh thần…
Lý Tư Kỳ giật mình mở miệng duyên dáng:
- Một trăm ngàn? Tiền tổn thất tinh thần?
Tần Dương cười cười:
- Đúng vậy, cho nên cậu không cần tiết kiệm thay tôi.
Lý Tư Kỳ khiếp sợ nhìn Tần Dương, bỗng nhiên cười nói:
- Nếu đây là chuyện của người khác, chắc chắn không bình thường, nhưng là chuyện của cậu, cũng là bình thường.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Lý Tư Kỳ cười híp mắt nhìn Tần Dương chăm chú:
- Người thâm tàng bất khả lộ (sâu không thể lường) như cậu, gây ra chuyện gì, cũng không làm tôi thấy bất ngờ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT