Edit: Lưu Ly Phong

Biên: Xiaoooo

Sự thật chứng minh Tần Dương phán đoán không sai, Hà Thiên Phong tuy còn trẻ nhưng tuyệt đối là cao thủ uống rượu, một lí do một ly rượu, từng ly rượu cứ thế nuốt xuống, dường như không có điểm dừng.

Bốn đàn chị có tửu lượng cũng không kém, người uống ít nhất cũng uống ba bốn bình, Du Du đã uống cả năm bình nhưng vẫn tỉnh táo, ngoại trừ ánh mắt hơi ươn ướt thì cũng không có gì khác thường.

Uống xong một bàn rượu, Tần Dương cũng thấy rõ Hà Thiên đang theo đuổi Du Du, mà cô nàng cũng có ý với anh chàng Hà Thiên Phong ra tay hào phóng, dáng dấp tuấn tú lại có gia cảnh rất tốt.

Trong đại học, nam sinh giống như Hà Thiên Phong có tiền, chịu chi, dẻo mồm cộng thêm đẹp trai thì sẽ được nhiều cô ưa thích.

Bữa tiệc kết thúc, thêm tiền boa nữa thì phí trả tổng cộng hơn một ngàn ba trăm. Đối với sinh viên bình thường mà nói thì số tiền này không hề ít, nhưng Hà Thiên Phong lại chẳng hề để ý, thoải mái trả tiền.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, Hà Thiên Phong cười hỏi bọn Du Du:

- Vẫn còn sớm chán, chúng ta đến quán bar 838 đi.

Du Du cười nói:

- Đại gia mời khách sao?

Hà Thiên Phong cười nói:

- Tất nhiên, tất cả chi phí buổi tối hôm nay sẽ do tôi trả hết.

Du Du quay đầu nhìn về phía ba cô gái, thấp giọng hỏi thăm hai câu, sau đó quay đầu cười nói:

- Không thể về quá muộn nha.

Hà Thiên Phong cười nói:

- 838 ở gần trường học, chỉ mất mười phút đồng hồ là đến. Giờ còn chưa tới tám giờ, trễ nhất mười giờ rưỡi trở về ký túc xá, không sao đâu.

- Tốt, vậy đi thôi.

Hà Thiên Phong quay người về phía bọn Tần Dương, vẫy tay, cười hì hì nói:

- Mọi người, đi nào!

Tôn Hiểu Đông thừa dịp mấy đàn chị đi ra cửa trước, thấp giọng nói:

- Vừa rồi ăn uống tiêu xài chỉ sợ không ít, đi bar cũng tốn kém không ít, nếu không cậu dẫn các cô ấy đi, chúng tôi không đi được không?

Hà Thiên Phong cười cười, rất là hào khí nói:

- Đừng làm mất hứng, cùng đi đi, tiền bạc có gì đâu, anh em không thiếu tiền. Tôi thấy cậu và Chu Hoan nói chuyện thật hợp đấy, nếu có thể ôm mỹ nhân về, anh em chi tiền cũng không uổng.

Lại nhìn Tần Dương cùng Lâm Trúc, ra vẻ chỉ điểm:

- Tần Dương, Lâm Trúc, gặp được người mình thích thì mau theo đuổi đi. Cậu không thổ lộ thì người đẹp sao thích cậu được, vừa rồi mọi người mới vừa gặp mặt còn lạ mặt, giờ cũng khá quen rồi. À, đợi lát nữa vào trong quán bar thì mọi người tự do phát huy.

Hà Thiên Phong làm ra dáng như cao thủ tình trường, cho Tần Dương cùng Lâm Trúc vài lời khuyên. Tần Dương mỉm cười gật đầu đáp ứng, thần sắc thản nhiên, Lâm Trúc lại có chút mất tự nhiên, thoáng xấu hổ gật đầu.

Hà Thiên Phong mặc dù làm như đại ca thích lên mặt dạy đời, nhưng mà cách nói chuyện và làm việc cũng không quá đáng, không làm cho người ta chán ghét.

Tám người gọi hai chiếc xe đến bar 838. Đến nơi, Hà Thiên Phong mang theo đám người tìm chỗ ngồi, gọi hai thùng bia cùng đồ ăn vặt.

Bar 838 bởi vì ở bên cạnh đại học Trung Hải, khách chủ yếu là sinh viên, tiêu phí cũng không nhiều vì nơi này phần lớn đều là thanh niên. Ánh đèn lấp lóe, âm nhạc ầm ĩ, cặp nam nữ ở trung tâm sân khấu ưỡn ẹo thân thể cùng tiếng động ồn ào, toàn bộ không khí như thể hiện sự nhiệt huyết của thanh xuân.

Hà Thiên Phong ngồi cạnh Du Du, để mấy người khác tự chọn chỗ ngồi, sau đó đề nghị tổ đội chơi trò chơi với nhau. Quy tắc rất đơn giản, một nam một nữ làm một đội, mỗi đội phái một người làm đại biểu, cùng ba đội khác chơi trò chơi, một vòng sau, đội sau cùng phải uống rượu.

Dạng uống rượu chơi trò chơi này trong sàn đêm mà nói là trò chơi bình thường nhất, nhưng mà đối với người vừa mới lên năm thứ nhất đại học như Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc thì vô cùng mới lạ và kích thích.

Tần Dương không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy, mặc dù còn kém một tháng mới đầy 20 tuổi, nhưng ba năm nay hắn vẫn thường xuyên đi bar. Không có cách nào khác, ai bảo Kim Cương thích nhất là đi bar cua gái, mỗi lần đều lôi kéo hắn theo, nói cho hay là dẫn hắn đi thể nghiệm cuộc sống tốt đẹp.

Không chỉ là bar, thành viên tiểu đội Thiểm Điện mặc dù cực kỳ tôn kính đội trưởng Tần Dươn, khi làm nhiệm vụ đều nghe theo Tần Dương, nhưng thỉnh thoảng khi chấp hành nhiệm vụ bình thường hoặc khi nhiệm vụ hoàn thành có thời gian nghỉ ngơi, thú vui lớn nhất của họ chính là "làm hư" Tần Dương, lý do là hắn đã trưởng thành, phải làm những việc của người lớn.

Một góc khác của quán bar, có 4,5 người đàn ông đang ngồi, trong đó một người bất ngờ chính là Trương Bân mà Tần Dương đã gặp trên tàu.

Trước mặt Trương Bân là một nam sinh đầu đinh chừng 20 tuổi, đeo bông tai, dựa lưng trên ghế salon, cười híp mắt hỏi:

- Anh Bân, hôm nay gọi bọn em ra chơi, có chuyện gì không?

Trương Bân ôm một cô gái mười tám mười chín tuổi trang điểm đậm, bưng một ly rượu uống một hơi cạn sạch, nặng nề để cái ly xuống.

- Tao muốn chúng mày giúp tao dạy dỗ một đứa.

Nam sinh cười ha hả nói:

- Dạy dỗ ai vậy, bọn em đều là sinh viên đây, anh Bân tìm bọn em chỉ sợ không thích hợp lắm.

Trương Bân cười nói:

- Nếu như là người trong xã hội, tao chắc chắn sẽ không tìm chúng mày. Người tao muốn tìm chính là tân sinh khoa Tiếng Anh trường chúng mày.

Nam sinh sửng sốt một chút, có chút nghi ngờ hỏi:

- Là thằng nào mắt không mở chọc tới anh thế, hôm nay không phải là ngày đón tân sinh sao?

Trương Bân hừ lạnh nói:

- Đúng rồi, tân sinh tới báo danh, tao trở về đi xe lửa vừa vặn chung phòng với nó.Tthằng ranh này ở trước mặt tao ra vẻ tao đây, làm hại tao mất mặt, tao không đá cục tức này tâm lý không thoải mái. Tao cũng không cần mày làm gì nó, mày dạy dỗ nó một trận là được.

Nam sinh cười cười, thần sắc trầm tĩnh lại:

- Tân sinh từ nơi khác đến à? Cái này đơn giản, em tùy tiện tìm lý do đánh nó một trận, việc này cứ giao cho em.

Trương Bân hài lòng gật đầu:

-Được, Lưu An, việc này mày giúp tao, tao sẽ không để cho mày làm không công.

Nam sinh ừ một tiếng, bưng ly rượu lên:

- Ai cũng biết anh Bân hào phóng mà. Nó tên là gì? Việc này ngày mai em sẽ đi làm, thuận tiện răn đe những đứa mới.

Trương Bân bưng ly rượu lên, lạnh rên một tiếng:

- Nó là Tần Dương, Tần trong triều Tần, Dương trong dương quang, khoa Tiếng Anh.

Trương Bân đang nói đột nhiên dừng lại, tay bưng ly rượu tay cũng ngừng tại bên miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.

Tại phía trước hai ba bàn lớn, một thanh niên vóc người cao gầy từ trên ghế salon đứng lên, một chùm ánh đèn chiếu lên mặt người thanh niên. Đó không phải là người mà hắn đang nhắc tới sao?

Trương Bân nháy nháy mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, trên mặt đột nhiên nở nụ cười lạnh, để ly rượu xuống, nhìn về phía thanh niên đầu đinh Lưu An cười lạnh nói:

- Xem ra tao và nó thật đúng là có duyên, mới nói đến đã nhìn thấy hắn.

Lưu An kinh ngạc quay đầu, theo ánh mắt Trương Bân nhìn thấy Tần Dương, cũng có chút kinh ngạc nói:

- Hắn là người anh muốn dạy dỗ?

Trương Bân gật đầu, ánh mắt âm trầm:

- Chính là nó!

Lưu An cười ha ha:

- Thế thì càng bớt việc, anh Bân cứ ngồi đây xem bọn em làm việc nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play