Ngồi ở bậc thang cửa cung điện, Tần Dương cầm giấy bút của thư ký Dư Quang Thành đưa đến, kê một toa thuốc cho Dư Quang Thành, hơn nữa viết hết những chuyện cần chú ý ở phía trên, kiểm tra một lần xác nhận không có gì sai, cuối cùng mới ký tên mình vào.
Tần Dương đem toa thuốc cho Dư Quang Thành, mỉm cười nói:
- Anh cứ uống thuốc dựa theo toa này là được, khoảng thời gian này bớt hút thuốc, rượu cũng không nên uống, nếu không từ chối được, tốt nhất không được uống quá hai ly.
Dư Quang Thành cầm lấy toa thuốc, cẩn thận cất đi, nghe Tần Dương nói như vậy thì sửng sốt một chút nói:
- Anh còn mang theo một chai rượu ba mươi năm đến đây, hôm nay còn chưa uống thuốc, có thể uống được đúng không?
Tần Dương cười cười:
- Hôm nay dĩ nhiên có thể, em nói là sau khi uống thuốc cơ.
Dư Quang Thành cười nói:
- Được, sau hôm nay tạm thời cai rượu, sức khỏe mới là quan trọng nhất, chờ đến khi khỏe lại hãy nói sau!
Sau khi cất toa thuốc xong, Dư Quang Thành có chút hiếu kỳ hỏi:
- Tần Dương, bằng vào y thuật thần kỳ của chú, chú cũng có thể thuân lợi, vì sao phải học khoa ngoại ngữ, chẳng lẽ sau này chú định xuất ngoại à?
Tần Dương cười cười trả lời:
- Gần đây biết hai thứ tiếng đã là gì đâu chứ, tóm lại em cũng không định đi đâu hết, chủ yếu là học mấy thứ khác em không dùng đến, em cũng không định đi làm mấy cái như tài chính hay quản lý gì đó, ai cho em quản lý cơ chứ, haha.
Dư Quang Thành cười vang:
- Chú có y thuật lợi hại như vậy thì cần gì phải đi làm. Hay là thế này, nếu chú không ngại cứ để anh giới thiệu cho mấy khách hàng, đều là cái loại có nhiều của cải, chỉ cần chữa hết bệnh cho bọn họ, cứ tùy ý lấy một triệu hay vài ba triệu cũng được, đối với bọn họ vẫn có lợi lắm. Mấy năm nay, nhà giàu quá nhiều, nhưng bệnh lạ cũng nhiều không kém, bao nhiêu người cầm tiền mua mạng cũng không được…
Tần Dương cười nói:
- Cảm ơn ý tốt Dư đại ca, nhưng em cũng chỉ là một sinh viên, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không ích gì, hơn nữa em học y không bởi vì kiếm tiền, cũng không muốn vì kiếm tiền mà lãng phí quá nhiều thời gian.
Dư Quang Thành nghe Tần Dương nói như vậy không miễn cưỡng nữa, sảng khoái nói:
- Được, chú nói cũng có lý. Chú là một người có bản lãnh còn sợ không kiếm được tiền hay sao, giờ vẫn đang còn đi học, cứ lấy việc học làm trọng, sau này vẫn còn nhiều thời gian, không cần nóng vội.
Tần Dương cười cười, không nói tiếp, hắn thực sự không thiếu tiền, mấy năm nay ở Long Tổ thi hành các loại nhiệm vụ, trong đó không ít nhiệm vụ có thể đòi không ít tiền, hắn cũng không hề bỏ qua. Những chuyện thế này không hại đến lợi ích của nhân dân, quốc gia thì ai quản chứ?
Không chỉ có hắn, ngay cả bốn thành viên trong tiểu đội Thiểm Điện, Tần Dương cũng không hề bạc đãi bọn họ. Mấy năm nay, bọn họ đều là phú ông phú bà cả, nói theo cách bọn họ đó là, cứ đi theo đội trưởng sẽ có thịt ăn!
Đặc công cũng là người có nhu cầu bình thường, cũng có người nhà cần chăm sóc, thậm chí ở phương diện nào đó mà nói, bọn họ cần chăm sóc người nhà kỹ lưỡng hơn, bời vì không ai biết bọn họ có thể hy sinh ở nhiệm vụ nào đó cả.
Số tiền bên trong tài khoản ngân hàng hiện tại của Tần Dương không hề ít, hắn đương nhiên không muốn vì kiếm tiền mà thành bác sĩ, giúp nhà họ Lôi chữa bệnh sâu xa hơn cũng là vì Lô Quân Di, hơn nữa nhà bọn họ đối với hắn rất tốt, hắn cũng chỉ có qua có lại mà thôi.
Dư Quang Thành đổi chủ đề, thuận miệng hỏi:
- Sau khi tốt nghiệp đại học chú có dự định gì không?
Tần Dương cười nói:
- Có thể quay lại thủ đô, cũng có thể ở lại Trung Hải, chuyện của tương lai, bây giờ không nói chắc được.
Thật ra thì chuyện Tần Dương ở nơi nào cũng không phải là chuyện lớn, đừng nói là Trung Hải, hay thủ đô, cho dù hắn đi nước ngoài, kỹ thuật khoa học bây giờ hiện đại như vậy, ở đâu cũng có thể liên lạc với hắn, nơi nào cũng có thể có đồ hắn mong muốn.
Hắn là một đặc công tại ngũ, mặc dù bây giờ đang nghĩ phép dài hạn, nhưng ai biết khi nào hắn trở lại thi hành nhiệm vụ nữa cơ chứ, ôbng cụ để cho hắn học tiếng Anh, hiển nhiên là để cho hắn yên tâm nghỉ phép và rèn luyện ngoại ngữ, để sau này thi hành nhiệm vụ tốt hơn, ông cụ có thể chưa từng muốn để cho hắn rời khỏi Long Tổ.
Về phía hắn mà nói, thật ra hắn cũng thích cuộc sống như thế, mạo hiểm kích thích, có tính khiêu chiến cao, hơn nữa có thể hết mình vì đất nước, làm một mà được nhiều, chứ để cho Tần Dương làm công việc chín giờ đi năm giờ về, có lẽ Tần Dương sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Buổi chiều Lý Tư Kỳ không còn nhiều cảnh quay, cô nhìn hai người đàn ông Dư Quang Thành và Tần Dương đang ngồi trên bậc thang, đương nhiên là đang đợi cô, có lẽ khoảng năm giờ cô đã có thể đi được.
Dư Quang Thành tìm Tần Dương là vì muốn chữa bệnh, hôm nay bệnh cũng đã khám xong, hoàn toàn có khả năng bình phục nên tâm tình của Dư Quang Thành rất tốt, cùng hai người Lý Tư Kỳ và Tần Dương đến một quán rượu đắt tiền, lấy một chai rượu ngon hơn ba mươi năm, niềm nở mời rượu, ngay cả Lý Tư Kỳ cũng uống một ly nhỏ.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui mừng, khéo léo từ chối ý muốn đưa về của Dư Quang Thành, Tần Dương và Lý Tư Kỳ nhìn xe của Dư Quang Thành rời đi, Tần Dương xoay người cười nói:
- Vốn định chuẩn bị làm thịt cô một bữa, kết quả lại không được rồi.
Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm Tần Dương, chăm chú hỏi:
- Xế chiều hôm nay cậu thấy rồi phải không?
Tần Dương hơi sững sờ:
- Thấy cái gì?
Lý Tư Kỳ cắn môi:
- Lúc quay phim, chuyện tôi bị Chu Hiểu Hiểu tát.
Tần Dương cười cười trả lời:
- Chuyện Chu Hiểu Hiểu cũng qua rồi, vì sao lại cố chấp hỏi điều này như vậy?
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên hừ một tiếng, hai tay che mặt:
- Quả nhiên là cậu đã thấy, thật là mất mặt mà.
Tần Dương sờ sờ mũi an ủi cô:
- Không có gì đâu, lúc Chu Hiểu Hiểu bi ngã xuống nước, không ít người có thể chụp hình lại, có lẽ đến khi bị truyền ra ngoài cô ta càng mất mặt hơn nữa.
Lý Tư Kỳ hoài nghi nhìn Tần Dương:
- Cô ta mới vừa đánh tôi xong, thì bị ngã xuống nước, sao có thể trùng hợp như vậy? Rõ ràng là đường bằng sao lại vô cớ bị ngã chứ, chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến cậu hay sao?
Tần Dương nghiêm túc gật đâu:
- Đúng vậy, tôi nhìn thấy cô ta nhân lúc quay phim mà đánh cô, tôi liền chạy đến một góc tường vẽ một vòng tròn nguyền rủ cô ta bị ngã xuống nước, ai ngờ lại thật sự linh nghiệm. Có lẽ cô nên cảm ơn tôi đã giúp cô trút giận mới đúng chứ nhỉ?
Lý Tư Kỳ nhớ đến lúc nhìn sang Tần Dương thật sự đang ngồi ở trong góc tường, nhất thời không nhịn được cười hì hì:
- Cậu nghĩ mình là thần tiên à, khoác lác mà không biết ngượng mồm.
Tần Dương cười nói:
- Đây không phải do cô nói hay sao, tôi nghĩ đi nghĩ lại cách bảy tám mét như thế ngoài nguyền rủa thì tôi còn làm được gì chứ?
Lý Tư Kỳ nghĩ thấy cũng phải, cách xa như vậy Tần Dương lại không phải thần tiên, không có khả năng khiến cho Chu Hiểu Hiểu ngã xuống hồ, suy đoán dựa vào trực giác trong lòng cô cũng bắt đầu buông xuống.
- Ai biết cậu có phải là cao nhân ẩn danh hay không chứ, hôm nay cậu giúp tôi như thế, giám đốc Dư làm vậy có lẽ sẽ làm tổn thất không ít tiền, đây chính là một ân huệ rất lớn, có phải gây cho cậu khó khăn gì không?
Tần Dương cười nói:
- Không có đâu, chị Lô đã nhận tôi làm em trai thì dù sao cũng tính là người một nhà. Hơn nữa, tôi cũng giúp cho Dư đại ca một chuyện, giúp đỡ lẫn nhau đó mà, không có khó dễ gì cả.
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt, cắn môi một cái, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt thẹn thùng:
- Ngài giúp tiểu nữ nhiều như vậy, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, đòi tiền không có tiền, muốn thế cũng không có thế, chỉ có mấy phần dung mạo tầm thường, tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp ân này, ngài thấy được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT