Dịch: Lương Ngọc Thư

Biên: Xiaooooo

Ăn xong cơm trưa, ba người lại đi siêu thị mua một chút vật dụng hàng ngày.

Trên đường về, Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi Lâm Trúc:

- Lâm Trúc, có vẻ như cậu biết rất nhiều về trường học nhỉ? Trường học của chúng ta đề xướng trường học tức là xã hội, những người mới như chúng ta làm thế nào mới có thể sinh tồn trong trường đây?

Lâm Trúc đưa tay nâng nâng kính đen của mình:

- Cũng giống như trong xã hội thôi, không chọc nổi thì tránh xa một chút. Nếu như thật sự chọc phải, chạy được thì chạy, nếu không tìm một người lợi hại ra mặt giúp là được rồi.

Tôn Hiểu Đông có chút cảm thán nói ra:

- Người như thế nào mới có thể gọi là lợi hại đây?

Lâm Trúc lại bĩu môi:

- Người trong top 100 ai cũng lời hại hết, muôn hình muôn vẻ. Có người dựa vào nắm đấm, có người dựa vào tiền, có người dựa vào quyền thế trong nhà, đây đều là bản lĩnh của họ. Tôi nói rồi, ở đây không khác gì ngoài xã hội hết.

- Các cậu không cần nghĩ nhiều làm gì, nếu như cậu an phận học tập, không tranh cường háo thắng, không chủ động đi gây sự thì cũng chẳng có ai đến bắt nạt cậu đâu.

Tần Dương nghe Lâm Trúc trả lời kẽ cười:

- Giống xã hội thật đấy.

Lâm Trúc gật đầu:

- Đúng vậy á, cực kì giống xã hội, nên những tinh anh trong đại học Trung Hải đều không phải là người đơn giản, sau này đi vào xã hội họ cũng sẽ đều là tinh anh.

Hơi ngừng một chút, Lâm Trúc mới cười cười nói:

- Tôi là dân kĩ thuật nên lúc nghiên cứu thích yên tĩnh, cũng không muốn đi tranh cường hiếu thắng với ai. Hơn nữa chắc là qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ ra ngoài thuê phòng.

Tần Dương cũng hơi sững sờ, Lâm Trúc cũng chuẩn bị ra ngoài thuê phòng?

- Cậu nói cậu là dân kĩ thuật, vậy cậu ưa thích nghiên cứu cái kĩ thuật gì?

- Lập trình máy tính, từ nhỏ tôi đã ưa thích cái này rồi.

Tôn Hiểu Đông giật mình hỏi:

- Vậy sao cậu không đăng kí vào khoa máy tính mà lại đăng kí vào khoa tiếng Anh làm gì vậy?

Lâm Trúc bình tĩnh nói:

- Chương trình máy tính dạy ở đại học tôi đã sớm biết hết, nếu như tôi đăng kí khoa máy tính chẳng phải là phí thời gian sao? Còn không bằng học tốt ngoại ngữ, có thể giao lưu với người nước ngoài tốt hơn, cũng có thể đọc tài liệu bằng tiếng Anh.

Tôn Hiểu Đông giật mình cười nói:

- Cậu học tập ngoại ngữ chỉ là vì học tốt lập trình ư?

Lâm Trúc gật đầu:

- Đúng vậy

Tôn Hiểu Đông cười ha hả:

- Cậu giống như là đi đường vòng để cứu nước vậy, ha ha.

Lâm Trúc hỏi ngược lại:

- Cậu thì sao? Tại sao lại chọn khoa tiếng Anh?

Tôn Hiểu Đông gãi gãi đầu bất đắc dĩ nói:

- Tôi cảm thấy học tiếng Anh tương đối dễ, chỉ cần mở miệng cũng có thể kiếm cơm, cũng không cần động não, sở dĩ thi vào khoa tiếng Anh là định sau này làm một phiên dịch viên chuyên nghiệp.

Tần Dương và Lâm Trúc nhìn dáng người cao to của Tôn Hiểu Đông, trong lòng không nhịn được nghĩ “Chẳng lẽ cũng bởi vì không thích dùng đầu óc nên dáng dấp mới cường tráng như vậy sao?”

Tôn Hiểu Đông thấy hai người dò xét thân thể mình, ánh mắt còn hơi cổ quái nên đại khái cũng đoán được hai tên kia đang nghĩ gì, cũng không để bụng, thoải mái nói ra:

- Người như tôi đúng là không muốn động não, cũng thích vận động với học một chút gì đó đơn giản thôi, dù sao có cái cần câu cơm là được… Tần Dương, cậu vì sao lại chọn khoa tiếng Anh vậy?

Tần Dương sờ sờ mũi bất đắc dĩ:

- Trưởng bối trong nhà chọn cho tôi, tôi không có lựa chọn nào khác.

Ánh mắt Tôn Hiểu Đông lập tức tràn đầy đồng tình và an ủi:

- Khoa tiếng Anh cũng rất tốt, đầu năm nay nhiều người ở đại học cũng không học được cái gì, ra ngoài phỏng vấn bắn một tràng tiếng Anh là có ngay cơ hội trúng tuyển cao, muốn xin việc gì cũng dễ hơn nhiều.

Tần Dương cười ha ha:

- Đúng vậy, tôi thấy ngành này cũng không tệ.

Lâm Trúc mỉm cười:

- Khoa tiếng Anh còn có một chỗ tốt…

Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

- Chỗ tốt gì?

Lâm Trúc cười híp mắt nói:

- Khoa tiếng Anh có nhiều nữ sinh. Theo tôi được biết, trong lớp chúng ta có bốn mươi hai người mà chỉ có mười một nam, nói cách khác chúng ta có 31 nữ sinh, tỉ lệ nam nữ tầm khoảng 1- 3.

Con mắt của Tôn Hiểu Đông lập tức sáng lên:

- Oa, tốt thế à? Vậy chẳng phải rất dễ tìm bạn gái hay sao?

Lâm Trúc cười nói:

- Chuyện tìm bạn gái là dựa vào bản lĩnh, nhưng chúng ta đúng là chiếm một chút ưu thế. Lại nói, lần này tỉ lệ nam của chúng ta còn đông hơn năm ngoái, năm ngoái tỉ lệ nam nữ còn là 1 so 5!

Tôn Hiểu Đông nét mặt vui vẻ:

- Ha ha, kiểu này hay đấy, không lo không có bạn gái!

Lâm Trúc lập tức dội một gáo nước lạnh:

- Cậu đừng mừng vội, khoa tiếng Anh nhiều nữ sinh, khoa công nghệ lại thiếu nữ sinh, những người trong khoa công nghệ như hòa thượng kia tất nhiên là nhìn chằm chằm vào cái khoa nhiều nữ sinh nhất này rồi. Nhất là những mỹ nữ, có không biết bao nhiêu người vây quanh, muốn mang mỹ nữ về cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tính cách của Tôn Hiểu Đông vô cùng lạc quan, cũng không bị đả động một chút nào, nói:

- Tôi sẽ dùng nhiệt huyết và khuỷu tay khỏe mạnh đi chinh phục nữ thần của tôi!

Ba người kể rõ vài lí do kì lạ của bản thân thì khoảng cách với nhau cũng được kéo lại gần nhiều.

Hôm nay là nhập học cũng không có việc gì để làm, ngày mai mới chính thức khai giảng, ba người trở lại kí túc xá đem đồ dùng cất xong xuôi rồi việc ai người ấy làm.

Tôn Hiểu Đông ngồi không yên, mang một quả bóng rổ mới mua ra ngoài sân chơi. Lâm Trúc chơi máy vi tính, Tần Dương cầm một quyển sách dựa vào giường đọc.

Khoảng chừng bốn giờ chiều, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một người thanh niên đẹp trai vóc dáng cao gầy kéo một rương hành lí xuất hiện trước cửa, tóc vuốt thật chỉnh tề, áo phông ngắn tay màu xanh lam, quần thường, giày da nhàn nhã, trên tay còn đeo một cái đồng hồ lóng lánh.

- Ha, các anh em đều đã tới, tôi là người cuối cùng hả?

Tần Dương để sách xuống, nhìn thanh niên ngoài cửa rồi mỉm cười nói:

- Đúng vậy, còn thiếu mỗi cậu, cậu đúng là tới trễ nhất đấy.

Thanh niên kéo lấy rương hành lý đi vào cửa, cười ha hả nói:

- Buổi trưa hôm nay trong nhà có khách, tôi phải ở nhà tiếp khách nên mới tới muộn một chút. Mấy anh em, buổi tối mời mọi người tụ họp rồi làm quen một chút.

Lâm Trúc cười nói:

- Cậu là người Trung Hải à?

- Đúng, từ nhà tôi đến trường mất nửa giờ lái xe. Đúng rồi, tôi tên Hà Thiên Phong, mấy người xưng hô thế nào?

Tần Dương và Lâm Trúc tự giới thiệu mình một phen, đang nói thì Tôn Hiểu Đông người đầy mồ hôi ôm bóng rổ trở về, nhìn Hà Thiên Phong lập tức vui vẻ nói:

- Tới rồi, người trong phòng chúng ta đều tới đông đủ rồi. Tôi là Tôn Hiểu Đông, người Đông Bắc.

Hà Thiên Phong rất hào khí phất tay:

- Mặc dù mọi người giờ là bạn học, cũng là bạn cùng phòng, nhưng các cậu là từ xa đến, tôi tốt xấu gì cũng coi như là một địa chủ. Tối hôm nay tôi mời khách ở đại tửu lâu Hải Phong, lát nữa tôi lại mời vài bạn học mỹ nữ đến, hôm nay không say không về.

Nghe có mỹ nữ xong cái là hai mắt Tôn Hiểu Đông với Lâm Trúc đều sáng lên, Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

- Chúng ta mới đi học, cậu đã kiếm đâu ra mỹ nữ rồi?

Hà Thiên Phong biểu lộ một chút đắc ý:

- Biết vì sao tôi chọn thi khoa tiếng Anh không? Vì ở đây nhiều mỹ nữ hơn, hơn nữa trường học cũng đặc biệt, đúng là nơi hoàng tử sàn đêm như tôi phát huy năng lực. Lúc nghỉ hè tôi có tới đây nghiên cứu địa hình vài lần, cũng biết không ít mỹ nữ khóa trên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play