Tần Tình Tình ôn nhu nói: "Ân. Ta biết, hắn chỉ là mất tích mà thôi. Ca ca ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì. Nói không chừng tương lai còn lập được công lớn trở về, đến lúc đó chúng ta liền có thể đi theo ca ngươi hưởng phúc. Nhưng mà trước đó, chúng ta cũng phải nỗ lực thật tốt, ở chỗ này sinh hoạt thật tốt. Không thể để ca ngươi ở bên ngoài còn phải lo lắng cho chúng ta. Ngươi nói có phải không? ".
"Ân. Tẩu tử nói rất đúng, ta nhất định phải đọc sách thật tốt, tương lai đậu Trạng nguyên, chờ ca ca trở về sẽ thật vẻ vang". Viên Vinh Dịch trở nên có tự tin, chí khí vươn lên nói.
"Tẩu tử tin tưởng ngươi có thể làm được. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tẩu tử còn muốn đi trấn trên mua đồ, còn cần ngươi giúp trông nhà".
"Yên tâm đi tẩu tử, ta nhất định sẽ trông hai đứa nhỏ thật tốt".
"Tẩu tử tin tưởng ngươi có thể".
Nhìn Viên Vinh Dịch tâm tý đã xoa dịu không ít, Tần Tình Tình thở một hơi dài, tiểu hài tử tâm lý có vấn đề thật khiến người ta rồi rắm. Xem ra về sau phải chú vấn đề này một chút mới được. Trong nhà còn có hai đứa càng nhỏ hơn nên càng phải chú ý hơn nữa.
Buổi tối nằm trên giường, ý thức Tần Tình Tình tiếp tục vào không gian học tập y thuật, trong lúc đó lại rời giường hai lần cho hai đứa nhỏ ăn cháo gạo kê. Đồng thời, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, nhất định phải điều trị thân thể thật tốt để có sữa mẹ nuôi hai đứa nhỏ.
Tần Tình Tình cũng không phải hoàn toàn không có sữa, chỉ là bởi vì dinh dưỡng không đủ nên số lượng sữa căn bản là không đạt được yêu cầu. Nhưng những chuyện này cũng không phải vấn đề lớn. Tin tưởng bằng vào thủ đoạn của nàng rất nhanh là có thể giải quyết vấn đề.
Sáng sớm ngày hôm sau, Điền đại tẩu lại tới trong sân gọi nàng.
Thanh sơn trấn cách Tần gia thôn khoảng cách cũng không xa, nếu đi bộ chỉ mất một canh giờ là có thể đến, nếu ngồi xe bò sẽ nhanh hơn nhiều. Quan trọng nhất chính là ngồi xe bò sẽ không phải mệt mỏi. Bởi vì hôm nay có phiên chợ, nên có xe bò lui tới giữa hai nơi, nhưng là yêu cầu phải đi sớm mới được, bằng không sẽ không ngồi được xe bò. Hơn nữa, đi sớm thì con mồi trong nhà bắt được sẽ bán được cái giá tốt.
Tần Tình Tình đi theo Điền đại tẩu ra đến cửa thôn, mỗi người chỉ cần đưa Tần Xương Hỉ hai đồng tiền đánh xe là được.
Tần Xương Hỉ này cũng là một người kỳ quái, hắn chính là con trai Lí chính, nhưng là không thích quản sự, cũng không thích xuống đất làm việc, luôn thích chạy khắp nơi, thích làm một chút buôn bán. Cũng kiếm được một ít tiền, nhưng là Lí chính vẫn luôn chướng mắt hắn, cảm thấy hắn chính là không làm việc đàng hoàng.
Trên xe bò ngoại trừ Điền đại tẩu cùng Tần Tình Tình, còn lại đều là người Tần gia thôn, đều là tức phụ Tần gia thôn cùng cô nương chưa xuất giá. Trong đó có một người quen, là con dâu đại bá nương Tần Tình Tình, cũng chính là đường tẩu Hoàng Thúy Bình.
"Nha, nhìn một cái xem ai tới. Tình Tình, không phải là tẩu nói ngươi, như thế nào gặp mặt không chào hỏi nhau một câu, mệt cho ta vẫn là chị dâu của ngươi. Nếu để người ngoài biết, còn không phải nói nhà chúng ta không biết dạy nữ nhi sao". Hoàng Thúy Bình liếc xéo nhìn Tần Tình Tình, cả người lệch nghiêng dựa vào xe bò, làm cho người vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái.
Hôm nay là mua đồ dùng cuộc sống hằng ngày trong nhà, nàng phải cầu xin mẹ chồng thật lâu mới có được cái cơ hội đi lên trấn trên đi dạo. Đang ngồi trên xe xảm thấy nhàm chán, liền thấy Tần Tình Tình lên xe, dĩ nhiên là mở miệng khiêu khích. Ngày hôm qua ở Viên gia, nàng đã cảm thấy cực kỳ mất hứng. Thật vất vả nàng mới nhìn trúng một cái rương, đang muốn chuyển nó về nhà, ai biết Tần Tình Tình liền giảo hoạt quấy nhiễu khiến chuyện không thành, thật khiến nàng tức chết.
Tần Tình Tình căn bản không có ý định phản ứng lại nàng, loại người này bản lĩnh lớn nhất chính là đem chỉ số thông minh của đối phương kéo xuống cùng một trình độ với nàng, sau đó lại dùng kịch bản họ quen thuộc nhất đánh tới ngươi. Nàng còn không nhàm chán đến mức cùng loại người này lí luận.
Hoàng Thúy Bình nhìn Tần Tình không có phản ứng, nóng nảy, đem bàn tay đầy đặn của nàng duỗi tới, ở trước mặt Tần Tình Tình lúc ẩn lúc hiện nói: "Uy, ta đang nói ngươi đấy, ngươi cái tiểu tiện nhân có nghe thấy không? "
"Lấy tay ngươi ra". Tần Tình Tình lạnh lùng nói.
"Nha, ngươi còn phản. Ta không lấy ra đấy, ngươi làm gì được ta". Hoàng Thúy Bình không chỉ không lấy tay ra, còn tính toán hướng bàn tay bẩn thỉu của nàng tới xiêm y sạch sẽ của Tần Tình Tình bôi hai cái.
Nhìn bàn tay trước mắt, đầy đặn thô kệch, trên mặt còn có một lớp kén thật dày, móng tay rất dài hơn nữa còn két đầy bùn đất, cũng không biết chạm vào cái gì mà đầy dầu mỡ. Nhìn đến, Tần Tình Tình cảm thấy dạ dày đang không ngừng cuồn cuộn lên.
Không sai, đối với một người thích sạch sẽ mà nói, những thứ này thật sự khiến người khác khó có thể chấp nhận được.
Cũng may nguyên chủ là một người thích sạch sẽ, cho dù trong nhà không giàu có, nhưng chỉnh thể còn xem như sạch sẽ. Bằng không, nàng cũng không biết bản thân làm sao có thể ở chỗ này ở lại.
Rốt cuộc không thể chịu đựng được người trước mắt, Tần Tình Tình bắt một cái đem Hoàng Thúy Bình đè ở dưới thân mình. Cũng may Hoàng Thúy Bình đối với đi hội chợ trấn trên rất coi trọng, hôm nay cố ý lựa chọn một bộ quần áo sạch sẽ ra cửa, nếu không Tần Tình Tình cũng không biết bản thân có thể xuống tay được với nàng không.
"A! Cứu mạng, giết người rồi". Hoàng Thúy Bình thanh âm giống như giết heo vang thật xa.
Lúc này, những người ở trên xe bò xem náo nhiệt cũng không ngồi yên nữa, tranh nhau mở miệng khuyên giải: "Tình Tình, ngươi làm cái gì vậy? Nàng tốt xấu cũng là tẩu tử ngươi".
"Tình Tình, ngươi đừng đùa giỡn tính tình, kẻo làm bị thương tẩu tử ngươi".
"Đều là người một nhà, đừng làm bị thương hoà khí".
Người chung quanh đều là khuyên Tần Tình Tình nhanh chóng buông tay, Tần Tình Tình mắt nhìn người chung quanh, lạnh lùng cười một tiếng, lực đạo trên tay đột nhiên mạnh mẽ, tiếp theo thả Hoàng Thúy Bình ra.
"Hừ. Tần Tình Tình, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định khiến ngươi đẹp mặt".
Hoàng Thúy Bình cũng không biết đầu óc có phải bị chập mạch hay không, thế nhưng liên tục kêu ầm ĩ. Nhưng lần này nàng học thông minh một chút, tránh ở chỗ tự cho là an toàn ở phía sau đám người.
Tần Tình Tình mắt lạnh nhìn Hoàng Thúy Bình, hàn ý ở trong mắt khiến Hoàng Thúy Bình đột nhiên đánh cái rùng mình, tự giác ngậm miệng lại: "Ngươi có phải hay không cảm thấy ngươi ở cách xa thì ta không thể làm gì ngươi. Nếu như ta muốn thì dù ngươi có trốn ở chân trời góc biển thì ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho nên, cẩn thận một chút, đừng có chọc ta".
"Hừ. Có gì đặc biệt hơn người". Hoàng Thúy Bình ngoài miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, không để ý. Nhưng là phát hiện một cỗ hàn ý bao quanh người, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện Tần Tình Tình chính là nhìn nàng cong khoé miệng, sát ý chợt loé qua, doạ nàng sợ vội vàng ngậm miệng, dọc đường đi cũng không dám nói một câu.
Cùng với đó, nguyên nhân cũng bởi vì Tần Tình Tình, lần này đi Thanh Sơn trấn, trên đường phá lệ yên tĩnh. Nhưng thật ra làm Tần Xương Hỉ thanh tịnh một hồi, ấn tượng đối với Tần Tình Tình cũng tốt hơn vài phần.
Hết Chương 9.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT