Edit: Hương Hương.

Thấy Đường Đường lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, Viên Vinh Cẩn cũng lộ ra cười thoả mãn. Khuôn mặt thanh lãnh mang theo nụ cười ấm áp, khiến Tần Tình Tình nhìn có chút phát ngốc. Nhưng nụ cười lại chỉ lướt qua giây lát, rất nhanh liền biến mất. Đường Đường rất vừa lòng dáng vẻ hiện tại của cha mình, thương nghị lúc trước của nàng và Thần Hi làm sao lăn lộn cha của mình hiện tại tiêu tan.

Đường Đường vừa lòng, nhưng Thần Hi lại không vui. Vốn dĩ muội muội và mình là thân nhất, bây giờ lại không để ý tới mình. Chẳng lẽ mình lớn lên không có đẹp bằng nam nhân kia sao? Hừ! Không vui. Tần Tình Tình ở bên cạnh nhìn ba người tương tác qua lại, cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Lúc này, đã dến lúc người làm nương như nàng xuất mã.

"Thần Hi, có phải ngươi không muốn nhìn thấy muội muội cùng hắn có quan hệ tốt, cảm thấy ghen tị".

Thần Hi thấy nương nói ra tâm sự của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lợi hại,nhưng vẫn tự cho là lãnh khốc nói: "Không có, sao có thể".

Dáng vẻ không được tự nhiên này đáng yêu chết đi được.

Nhìn hắn còn ra vẻ, Tần Tình Tình nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn: "Còn nói không ghen, mày đều nhăn lại một đống rồi".

Một nhà bốn người, mẫu thân chọc nhi tử, phụ thân ôn nhu nhìn khuê nữ, thật đúng là một hình ảnh đẹp.

Tốt đẹp cái con khỉ! Đây là khắc hoạ trong lòng Thần Hi. Cái người được gọi là phụ thân mình, lâu như vậy cũng không trở về, để cho mẫu thân một mình mệt nhọc,, không nên dạy cho hắn một bài học cho hắn biết sự lợi hai sao? Tại sao bây giờ lại đối với hắn tốt như vậy. Thần Hi chết sống cũng không thừa nhận là do mình ghen, trước đây muội muội là thân với mình nhất.

Viên Vinh Cẩn không chú ý tới chiếu cố ý nghĩ trong lòng tiểu nhi tử, hiện tại hắn còn đang vội vàng dụ dỗ Đường Đường. Đầu tiên, không biết từ đâu móc ra rất nhiều châu báu sáng lấp lánh đưa cho nữ nhi làm đồ chơi. Sau đó biểu diễn võ công của mình ném Đường Đường lên cao hoặc mang theo nàng bay ra ngoài, chơi vô cùng vui vẻ. Tiểu nha đầu Đường Đường cũng không sợ hãi, cả người tràn đầy tiếng cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cho thấy rất vui vẻ.

"Tương lai ta cũng có thể học công phu". Thần Hi nhăn khuôn mặt nhỏ, không vui lẩm bẩm.

Nghe thấy lời hắn nói, Viên Vinh Cẩn nhướng lông mày, đem Đường Đường thả xuống, duỗi tay đem Thần Hi ôm vào trong ngực, vèo một tiếng ném tới không trung. Nhưng lần này không có ôn nhu như mới vừa nãy, thẳng từ trên xuống dưới làm vài động tác nguy hiểm, khiến Thần Hi sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì không có biểu hiện hoảng loạn, điều này làm Viên Vinh Cẩn phi thường hài lòng.

"Tiểu tử, chờ về sau ngươi học xong rồi hẵng nói".

Hành vi ghen tị vừa mới nãy của Thần Hi, Viên Vinh Cẩn sao có thể không phát hiện. Nhưng nhi tử thì nên thỉnh thoảng nghiêm khắc mới đúng, còn khuê nữ mới là cần nuông chiều. Tàn Tình Tình ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhi tử mình bình thường đều là dáng vẻ tiểu đại nhân, hiện tại bị giáo huấn như vậy cũng tốt. Để cho hắn biết trên đời này tồn tại rất nhiều điều hung tàn, để cho hắn không ngừng nỗ lực. Cũng may Thần Hi không giống như những đứa nhỏ khác, mà là một kẻ cưng chiều em gái mười phần.

Lúc ăn cơm trưa nhìn thấy Đường Đường ăn đến ngon lành, trong lòng âm thầm hạ quyết định, tương lai nhất định phải nỗ lực cố gắng, chiến thắng phụ thân thối. Viên Vinh Cẩn không biết là cố ý hay vô ý, cùng Đường Đường tương tác qua lại càng ngày càng nhiều, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Điểm này để cho Tần Tình Tình ở bên cạnh nhìn không còn lời gì để nói. Nàng thấy mình giống như đang cùng ba tiểu hài tử ăn cơm. Còn không chờ nàng có phản ứng, Viên Vinh Dịch bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.

"Ca, ngươi cũng đừng có khi dễ Thần Hi, ngươi xem hắn sắp khóc rồi". Thở dài một hơi, ca ca mình sao càng ngày càng có mấy trò đùa ác rồi.

Viên Vinh Cẩn nhướng mày, nhìn thoáng qua Thần Hi, nói: "Nhi tử của ta, chỉ mới có như vậy đã khóc, thật không có tiền đồ".

Nắm tay, hít sâu, Thần Hi ngẩng mặt lên, lộ ra tươi cười thật tươi, nói: "Muội muội, một lát nữa chúng ta đi tìm Đại Bạch chơi, được không?".

Nghe thấy đề nghị của Thần Hi, Đường Đường vội vàng gật gật đầu: "Được, được, cả ngày hôm nay ta cũng chưa thấy Đại Bạch, ta rất nhớ nó".

Đại Bạch đi đâu rồi?

Đại Bạch hiện tại đang ở trong không gian ríu rít cầu xin an ủi. Tốt xấu gì nó cũng là một linh thú, tuy hiện tại còn chưa lớn lên thành thú, nhưng cũng rất uy phong lẫm lẫm. Tại sao lại bị một nam nhân cả người đầy sát khí hạ gục trong nháy mắt, đây quả thực chính là chuyện sỉ nhục. Đại Bạch cực kỳ thương tâm, Đại Bạch không còn mặt mũi gặp người.

Trên đầu Tần Tình Tình bạo khởi chữ thập, không ngờ linh thú của mình không biết cố gắng như vậy, về sau nàng làm sao an tâm đem an toàn người nhà giao cho nó. Nhưng lúc nhìn tới sắc mặt Viên Vinh Cẩn, nàng không hiểu sao vẫn cảm thấy vui vẻ một chút. Phụ thân ghen với sủng vật, chuyện này có phải quá buồn cười không.

Vì thế, Tần Tình Tình "hảo tâm" cho Đại Bạch một cái đề nghị, nếu như ở phương diện hung tàn không bằng nam nhân này, vậy có thể ra tay từ phương diện khác. Nói thí dụ như, đáng yêu? Đại Bạch sau khi nghe thấy đề nghị này cực kỳ kích động. Đúng vậy,, hương hương, nó có thể làm mặt đáng yêu, nó cũng không tin nam nhân kia không màng tới hình tượng đáng yêu của nó. Quả nhiên, Đại Bạch mới là chân ái của đại nhân Đường Đường.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ở trong phòng đồ chơi, cuộc thi tranh thủ tình cảm với Đường Đường đang hừng hực khí thế tiến hành. Người dự thi: Viên Vinh Cẩn, Đại Bạch, Viên Thần Hi. Mục đích thi đấu: làm cho Đường Đường chú ý tới mình.

Đại Bạch ở giữa đống đồ chơi mới bày ra các loại đáng yêu, không ngừng chạy xung quanh Đường Đường, cái đuôi lông xù cọ tới cọ lui, thành công hấp dẫn sự chú ý của Đường Đường. Thần Hi ở bên cạnh không cam lòng yếu thế, ngồi bên cạnh bồi Đường Đường chơi các loại đồ chơi. Nếu muốn đánh bại Viên Vinh Cẩn, hai phe hợp tác là ắt không thể thiếu.

Đại Bạch và Thần Hi vây toàn bộ xung quanh Đường Đường, dùng tất cả thủ đoạn trong người bồi Đường Đường chơi đùa. Viên Vinh Cẩn thái độ ngược lại không có động tác, chỉ ở một bên nhìn bọn họ.Thực hiện nhiên, kế sách này của Viên Vinh Cẩn thành công.

Đường Đường chơi được một lúc, phát hiện phụ thân soái của mình ở một bên có chút "tịch mịch" nhìn mình chơi. Trong giây lát, tâm đồng tình tràn lan, vội vàng dứt bỏ Thần Hi và Đại Bạch, mềm mại đáng yêu chạy tới nắm tay Viên Vinh Cẩn nói: "Phụ thân, ngươi không biết chơi mấy thứ này sao, ta dẫn ngươi cùng nhau chơi được không?".

Viên Vinh Cẩn, toàn thắng!

[Hương Hương: edit Chap này, sao ta thấy Tình tỷ mất giá quá!]

Hết Chương 56.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play