Theo lý thuyết, hình tượng mặt đầy râu quai nón như Viên Vinh Cẩn, lúc ăn cơm hẳn là cái dáng vẻ cực kỳ hào phóng. Nhưng Viên Vinh Cẩn ăn cơm lại không giống vậy, cho dù trước mặt chỉ là một đĩa sủi cảo, hắn ăn cũng rất ưu nhã. Điều này làm cho hảo cảm của Tần Tình Tình đối với hắn tốt hơn không ít. Chờ sau khi Viên Vinh Cẩn cơm nước xong, không khí giữa hai người cực kỳ xấu hổ.
Cũng may lúc này, Viên Vinh Cẩn nói chuyện trước: "Bọn nhỏ ở chỗ nào, ta muốn đi nhìn bọn chúng".
"Được, ta dẫn ngươi đi nhìn bọn chúng".
Tần Tình Tình dẫn Viên Vinh Cẩn đi tới phòng ngủ. Hai tiểu gia hoả Thần Hi và Đường Đường ngủ cực kỳ ngon lành. Đương nhiên, còn có Đại Bạch nằm ở gối dựa bên cạnh.
Lúc Đại Bạch cảm nhận được hơi thở của Viên Vinh Cẩn, đột nhiên tỉnh lại, trong mắt tràn ngập sát khí. Nhưng sát khí này trong giây lát nhìn thấy Tần Tình Tình liền biến mất, lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ hoan nghênh. Viên Vinh Cẩn híp mắt nhìn con báo so với hai đứa nhỏ của mình còn lớn hơn, sắc bén trong mắt loé qua.
"Không nghĩ tới trong nhà còn có vật nhỏ này, xem ra nó cùng bọn nhỏ quan hệ rất tốt".
"Đó là đương nhiên, Đại Bạch rất giỏi". Tần Tình Tình đối với Đại Bạch cũng là miệng đầy khen ngợi.
Nghe thấy Tần Tình Tình khích lệ, Đại Bạch kiêu ngạo lắc lắc cái đuôi. Vẻ mặt phong phú làm Viên Vinh Cẩn càng thêm sinh nghi. Xem ra tức phụ của mình rất tài giỏi, động vật có linh tính như vậy cũng thu được về nhà. Diễn đàn lê quý đôn, hương hương. Tin tức quan trọng như vậy mà Ân Triệu Lê không có nói cho mình. Xem ra chờ khi hắn trở lại Kinh thành phải "cảm ơn" tên kia thật tốt mới được. Ân Triệu Lê lúc này đang ở Kinh thành bồi Ân Lão phu nhân chơi đùa bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Viên Vinh Cẩn đứng đó nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ thật lâu, cho đến khi đứa nhỏ mẫn cảm muốn tỉnh lại mới chuyển dời tầm mắt. Cuối cùng hắn đi ra cửa phòng, đối với Tần Tình Tình nói: "Ngươi chiếu cố bọn chúng rất tốt, cảm ơn ngươi".
"Không cần khách khí, bọn chúng cũng là hài tử của ta".
Trong giây lát, hai người không còn gì để nói. Viên Vinh Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tình Tình, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì, nhìn xem tức phụ của mình tại sao lại biến hoá lớn như vậy. Nhưng Tần Tình tình lại là không cam lòng yếu thế cùng hắn đối diện, khiến hắn không thể không từ bỏ hành động này. Viên Vinh Caản đối với Tần Tình Tình thật ra tán thưởng không ít. Hắn nghĩ nghĩ, từ trong lòng móc ra một túi tiền. Bên trong có một xấp ngân phiếu dày, còn có một ít trang sức nhìn rất đắt tiền.
"Đây là ở lúc ta đánh giặc đoạt được. Có một ít thứ không quan trọng ta đã lén bán đi, giữ lại mấy thứ nhìn có vẻ hiếm lạ. Nếu như ngươi không thích, vậy có thể mang đi nấu chảy tạo thành kiểu trang sức mới".
"Đá quý này không tệ, đến lúc đó có thể làm của hồi môn cho Đường Đường".
Tần Tình Tình không có nhìn mấy tấm ngân phiếu, mà đi xem xét những viên đá quý và trân châu. Ánh mắt Viên Vinh Cân rất tốt, lưu lại những châu báu này đều không phải là vật phàm, một viên cũng có giá trị liên thành. Tới lúc đó để lại làm của hồi môn cho Đường Đường, mặc kệ nàng gả đi chỗ nào, những vật này đều là không chỗ nào chê.
Người xưa nói chiến tranh tranh tài, xem ra xác thực là kiếm được tài phú không nhỏ, chỉ riêng Viên Vinh Cẩn cũng nhặt được rất nhiều thứ tốt. Ngân phiếu vậy mà có mười mấy vạn lượng, cũng không biết Viên Vinh Cẩn từ đâu kiếm được số tiền này. Chẳng lẽ là đoạt được bảo tàng.
Tần Tinh Tình thật đúng là đoán không sai biệt lắm. Viên Vinh Cẩn thật ra không có đào được bảo tàng, hắn chỉ là dẫn theo thuộc hạ thân tín của mình đánh cướp mấy quan viên ở nước láng giềng mà thôi. Cho dù chia không ít tiền cho huynh đệ thuộc hạ, hắn vẫn còn rất nhiều. Hơn nữa Tần Tình Tình khẳng định trong tay Viên Vinh Cẩn không chỉ có số tiền này, hắn không phải là loại đem trứng gà đặt vào trong một rổ. Về chuyện này, Tần Tình Tình thật đoán đúng rồi.
Viên Vinh Cẩn lần này trở về chỉ tính tính toán đưa Tần Tình Tình mấy vạn lượng bạc làm gia dụng, số tiền còn lại để lưu lại chính mình dùng, âm thầm phát triển thế lực của bản thân. Nhưng khi nhìn thấy Tần Tình Tình, hắn lại thay đổi chủ ý. Nếu như tức phụ của mình tài giỏi như thế, vậy hắn có thể buông tay để nàng có thể đi thử một lần. Hiện tại hắn còn không biết, tiệm lẩu Miệng Đầy Hương trong thành đã đạt tới trình độ hoả bạo. Không biết lúc ấy, hắn sẽ khiếp sợ như thế nào.
Tần Tình Tình cũng không có làm hắn thất vọng, nàng cầm lấy số ngân phiếu, hỏi: "Số tiền này ta đều có thể cầm đi tiêu? Đều tùy ta xử trí sao?"
"Đương nhiên, đưa cho ngươi thì tùy theo ý ngươi là được".
"Vậy được, ta cũng không khách khí. Nhưng hiện tại ngươi có phiền toái trong người, nếu như ta nháo ra động tĩnh lớn, vậy đối với ngươi có thể có ảnh hưởng gì không?".
Vấn đề này của Tần Tình Tình rất được hắn tán dương. Nhưng những chuyện đó đều không phải là vẫn đề, bởi vì người ở Kinh thành đã sớm cho rằng người Viên gia đã chết hết, sẽ không còn có hoài nghi.
Viên Vinh Cẩn đối với Tần Tình đảm bảo: "Không có ảnh hưởng, ngươi chỉ cần dựa theo tâm ý của mình đi làm là được".
Tần Tình Tình sau khi nhận được đảm bảo, cũng không nói thêm gì nữa, trog lòng nghĩ làm sao dùng số tiền này kiếm ra sinh ý mới. Hiện tại cửa hàng dưới tay nàng có không ít, , với lại nàng cũng không có nhiều tinh lực để đi quản tất cả. Tuy nàng không biết Viên Vinh Cẩn muốn làm cái gì, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán ra. Bây giờ chiến tranh liên tục, cái quan trọng nhất chính là lương thực. Không phải có câu: trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt.
Nàng định ra kế hoạch tiếp theo cho bản thân - mua đất. Ba mặt Tần gia thôn đều là núi vây quanh, chỉ có một đường cái thông tới bên ngoài, có thể nói đây là nơi cực kỳ tốt để phòng thủ. Mà tài nguyên trong đó cũng rất phong phú, lại có diện tích thổ địa lớn có thể tiến hành trồng trọt. Nhưng bởi vì dân cư có hạn, tưới nước lại khó khăn, cho nên có rất nhiều đất đai rơi vào trạng thái hoang vu. Xem ra cần phải từ từ đem số đất đai này mua lại mới được.
Viên Vinh Cẩn thấy Tần Tình Tình ở một bên suy nghĩ, trong lòng cũng bắt đầu lập kế hoạch. Trước kia, hắn chỉ cần coi chừng đệ đệ của mình là được, nhưng hiện tại nhân khẩu trong nhà tăng lên, hắn cần phải phát triển thế lực của mình. Hai người đều ở trong lòng có tính toán. Bất tri bất giác, bên ngoài vang lên tiếng pháo.
Trời đã sáng, một ngày mới tới rồi. Người trong nhà đều dậy sớm, mặc quần áo mới, trong miệng nói những lời cát lợi may mắn. Viên Vinh Dịch bởi vì ca ca trở lại càng thêm cao hứng, ngay cả hai đứa nhỏ cũng được bọc kín mít giống như quả bóng bắt chước mọi người nói cát tường.
Nhưng khi hai đứa nhỏ nhìn thấy Viên Vinh Cẩn, oa một tiếng khóc toáng lên. Hoá ra bởi vì Viên Vinh Cẩn từ sau khi trở về, còn chưa có thay quần áo. Một thân phong trần mệt mỏi lại thêm bộ râu xồm, trực tiếp doạ sợ hai đứa nhỏ khóc.
Người này thật giống như thổ phỉ mà mẫu thân hay kể chuyện xưa, thật đáng sợ. Viên Vinh Cẩn vốn đang cõi lòng đầy kích động muốn một cảnh tượng nhận nhau đầy cảm động, lại nghe thấy tiếng khóc, trực tiếp sững sờ đứng đó.
Một nhà Điền đại tẩu đang chuẩn bị tới cửa chúc tết, nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy vào. Lúc nhìn thấy bóng dáng Viên Vinh Cẩn, Điền đại ca cảm thấy cả người mình đều run rẩy, thanh âm ức chế không được run rẩy nói: "Đại huynh đệ, có phải ngươi đã trở lại không?".
Thanh âm Điền đại ca xem như giải vây cho Viên Vinh Cẩn, hắn xoay người ôm một cái thật mạnh: "Điền đại ca, ta đã trở về".
"Đã trở lại là tốt, đã trở lại là tốt".
Hai người tụ lại một chỗ ôn chuyện cũ. Trong lúc đó, Tần Tình Tình dỗ hai đứa nhỏ, nói cho bọn chúng biết đây là cha bọn chúng. Nhưng nhìn vẻ mặt không tin của bọn chúng, cũng biết lúc này Viên Vinh Cẩn không chiếm được tình cảm của bọn nhỏ. Cha của mình phải là người ngọc thụ lâm phong mới đúng, sao có thể giống người lớn lên như con gấu lại còn có râu xồm.
Viên Vinh Dịch ở một bên nén cười, trong đầu nghĩ rốt cuộc có nên nhắc nhở Viên Vinh Cẩn đi rửa mặt mũi thay quần áo, hay vẫn là nên tiếp tục ở đây xem náo nhiệt. Thấy Viên Vinh Cẩn hiện tại cùng Điền gia ôn chuyện thật vui vẻ, Viên Vinh Dịch quyết định chờ một chút hẵng nói.
Nhưng Viên Vinh Cẩn sau khi cùng Điền đại ca ôn chuyện xong liền cùng nhau ra cửa. Hai người dự định đi lên núi dạo một vòng nhớ lại những cuộc sống ngày trước. Thuận tiện dò hỏi một chút những biến hoá trong khoảng thời gian hắn không có nhà.
Chờ khi hai người thương nghị xong trở về, Thần Hi và Đường Đường vẫn không thể tiếp thu được sự tồn tại của Viên Vinh Cẩn. Ngược lại, sau khi trải qua một đoạn thời gian này, , hương hương, cũng không còn sợ hãi Viên Vinh Cẩn nữa, còn chủ động tiến công đuổi hắn ra ngoài.
Hết Chương 54.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT