Ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Tần Tình Tình rất hào phóng ở trong sân bày mười bàn tiệc rượu, rất có cảm giác của nhà giàu mở đại tiệc. Người trong thôn biết nhà Tần Tình Tình có đồ ăn ngon, cho nên bất luận là quen hay không quen, đều mang theo chút ít lễ vật nhỏ tới nhà Tần Tình Tình làm khách, một phần là chúc phúc, thuận tiện cọ ăn.
Với những loại người này Tần Tình Tình cũng không có ý kiến, ai đến cũng không cự tuyệt. Dù sao mọi người tới đều là húc phúc cho hài tử của mình, nên đến càng nhiều càng tốt. Nhưng, nếu là người không mời mà tới, vậy thì cũng không cao hứng được.
Đúng vậy, người nhà mẹ đẻ Tần Tình Tình, cả nhà xuất động. Không có nói quá, người nhà mẻ đẻ Tần Tình Tình số người đông đảo, lớn lớn nhỏ nhỏ cũng lên tới hai mươi người, đoàn người đi tới thanh thế cũng thật lớn. Trên mặt những người này có mang tươi cười, , có xấu hổ, cũng có ghen ghét chói lọi, hoặc thờ ơ không liên quan tới mình. Từ biểu cảm trên mặt họ, cơ bản có thể nhìn ra được thái độ của những người này đối với Tần Tình Tình.
Còn khiến người khác cảm giác được keo kiệt chính là, một đoàn người lớn như vậy kéo tới ăn cơm, vậy mà chỉ có mang theo một phần lễ. Cho dù có là người nhà mẹ đẻ cũng không thể làm như thế được, nếu là rơi vào nhà khác, nói thế nào cũng sẽ mang rất nhiều đồ qua đây. Dựa theo ước định dân quê mà thành quy củ, một phần lễ đều là một người lớn mang theo một đứa nhỏ. Đâu có ai giống như bọn họ, một phần lễ nhưng lại kéo tới hai mươi mấy miệng tới ăn, nói ra cũng không sợ người khác chê cười.
Vốn dĩ ở Tần gia, lúc chuẩn bị lễ vật cũng không có ít như vậy, là do bị Đổng Phương giữ lại. Tần Phùng thị tính toán chỉ mang theo mấy người Nhị phòng. Kết quả bị mấy đứa con trai bảo bối của Tống Như hoa ầm ĩ, nàng cũng đành đáp ứng dẫn theo. Mấy hài tử khác thấy thế, cũng mặc kệ, một đám lớn hài tử thi nhau khóc nháo. Cuối cùng là Đổng Phương đưa ra chủ ý, nói đều là người một nhà, nên cùng nhau đi mới tốt. Lần trước cùng Tần Tình Tình ầm ĩ đến không thoải mái, lần này người một nhà cùng đi qua cũng là cho nàng mặt mũi, làm cho quan hệ hai bên hoà hợp một chút.
Nhiều người đi mà lễ ít thì không thích hợp. Nhưng muốn Đổng Phương ngay lập tức lấy ra nhiều lễ vật, thì khiến tâm nàng đau muốn chết. Nhiều người như vậy, mà đưa ít lễ vật mới là điều nàng mong muốn. Cho nên khuyên bảo, nói người một nhà tặng lễ thì quá khách khí, tặng lễ ngược lại có phần xa cách. Lễ vật cũng bởi vì nàng nói, liền miễn.
Bởi vì hôm nay là ngày lành, Tần Tình Tình cũng không có đem các nàng đuổi ra ngoài. Nàng đem lão nhân mời tới bàn chính, còn bản thân vẫn đi bồi các bảo bảo chơi đùa. Nếu như mọi chuyện cứ như vậy thuận lợi, thì đó không phải là tác phong của người nhà mẹ đẻ Tần Tình Tình.
Cháu trai thứ hai của Đổng Phương, Tần Hưng Yên ngày thường chính là tiểu bá vương, bị nuôi thành tính tình kiêu căng. Hắn chê ngồi trong viện nhàm chán, nên chạy đi chỗ khác chơi, vừa chaỵ liền chạy tới phòng đồ chơi của Tần Tình Tình làm.
Các loại đồ chơi trong phòng làm hắn được mở rộng tầm mắt, không nói hai lời liền nhào qua chơi. Đừng nhìn hắn là hài tử mới ba bốn tuổi, năng lực phá phách cực kỳ kinh người. Đứa nhỏ trước nay đều không thích sạch sẽ, nước mũi rơi xuống cũng chỉ tùy tiện lau một cái rồi thôi. Có khi còn bôi tới trên đồ chơi. Trên người bởi vì ban nãy ở trên đất nghịch ngợm nên cực kỳ bẩn, cả căn phòng đều bị hắn nghịch phá đến thảm thương không lỡ nhìn.
Quan trọng là, đứa nhỏ này chỉ chơi thì cũng thôi đi, kinh người hơn chính là hắn đem tất cả gấu bông phá hỏng. Chờ khi Tần Tình Tình dẫn theo các bảo bảo tới phòng đồ chơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Nàng không nói hai lời, trực tiếp bảo Đại Bạch đem đứa nhỏ này ném ra ngoài.
[Hương Hương: Ta cũng không thích mấy đứa bé chơi phá hoại mà còn bẩn thỉu như này. Trước cạnh nhà ta có 1 đứa y chang. Ta ghét nó vô cùng. Lần nào đi đâu cũng phải ngó trước ngó sau, xem thấy nó quanh quẩn đây không, rồi nhanh chóng đóng cổng lại chỉ sợ nó chạy vô nhà. Mà ba mẹ nó cũng ghét, kiến nghị nhiều lần mà cứ bơ bơ, nói: "Ôi dào, trẻ con mà". WTF. Con con cái rắm]
Tuy Đại Bạch là linh sủng yêu thích sạch sẽ, không nghĩ chạm vào gia hoả cực kỳ bẩn này, nhưng chủ nhân có lệnh, không thể từ chối. Cho nên Đại Bạch chỉ đành ủy khuất đi vào, , cái đuôi dùng tốc độ nhanh nhất đem hài tử xui xẻo này xách ra ngoài. Ném xong còn đáng thương nhìn Tần Tình Tình, ý bào nàng đến lúc đó lấy chút linh tuyền tới trấn an tâm linh bị thương của nó.
Tần Hưng Yên đang chơi cao hứng, không biết mình bị làm sao lại bị ném ra ngoài, ngã dập mông ngồi trêm đất. Biến hoá bất thình lình làm hắn khóc rống lên. Đổng Phương đang đi tìm hắn, hiện tại nghe tiếng khóc liền chạy qua đây. Sau khi thấy là tâm can bảo bối Tần Hưng Yên thì vội vàng dỗ hắn nín khóc. Chờ sau khi tiếng khóc của hắn nhỏ lại, đối với Tần Tình Tình mạnh mẽ phê phán một trận.
Tần Tình Tình làm sao mặc kệ nàng chỉ trích mình, lạnh lùng nói: "Hôm nay chính là ngày chọn đồ vật đoán tương lai của hài tử ta, ta không muốn xảy ra mấy chuyện không thoải mái gì. Đại Bạch, tiễn khách".
Đại Bạch nghe chủ nhân phân phó, rất là tẫn trách của một nghiệp vụ bảo tiêu hạng nhất, chạy lên phía trước gào một tiếng, doạ Đổng Phương hoảng sợ. Đại Bạch từ sau khi được Tần Tình Tình từ trong không gian thả ra, được ăn ngon uống tốt lại có thêm linh tuyền bổ dưỡng. Có thể nói mỗi ngày đều khác nhau, lớn lên rất nhanh. Lúc mới bắt đầu còn là bộ dáng của con mèo nhỏ, hiện giờ đã trưởng thành thành một con báo lớn.
Hiện tại Đại Bạch mới xem như không phụ thanh danh linh báo của nó. Đổng Phương thấy con báo trừng mình, động cũng không dám động. Lúc này nàng cũng không quan tâm tới giữ gìn dáng vẻ luôn luôn đoan trang của mình, trực tiếp mở miệng kêu lớn. Tần Tình Tình nhìn nàng, cũng không hoảng loạn, dù sao trong chuyện này cũng không phải là mình sai.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đều chạy lại đây. Sau khi nhìn thấy Đổng Phương và Tần Tình Tình ở đây, trên mặt mọi người nhịn không được treo ba vạch hắc tuyến. Mọi người hiện tại trong lòng đều nghĩ, người nhà này làm sao vậy, tại sao đến chỗ nào cũng xảy ra chuyện.
Trước đây Tần Tình Tình còn chưa có phát đạt, ở trong thôn đều là bình an không có việc gì. Nhưng sau khi nàng phát đạt, người nhà mẹ đẻ nàng ba ngày hai bữa chạy tới gây chuyện, thật khiến cho người ta không nói được gì. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi người hai nhà xảy ra xung đột, người Tần gia thôn đều tự động nghiêng về phía Tần Tình Tình. Có lẽ là từ khi nàng đem phương pháp xây giường đất không giấu giếm nói cho thôn dân.
Bên này, Đổng Phương còn không tự biết, khóc thê thê thảm thảm nói xấu Tần Tình Tình: "Ta chính là nghĩ qua bên này xem có thấy tiểu tôn tử của ta không. Ai có thể nghĩ tới đứa nhỏ này của ta không biết chọc chỗ nào của Tần Tình Tình, trực tiếp thả sủng vật của nàng ra suýt nữa thì đụng ngã tiểu tôn tử của ta. Một con báo lớn như vậy, , nếu không cẩn thận cắn chết người thì làm sao bây giờ. Trong thôn có nhiều hài tử như vậy, đều là bảo bối trong lòng mỗi người, hương hương, vạn nhất xảy ra chuyện thì chúng ta không đau lòng chết sao? Tình Tình, ngươi nghe Đại bá nương nói, mau đem nó xử lý đi, hài tử của ngươi nhỏ như vậy, nếu làm bị thương thì cũng khôg tốt"
"Đại Bạch nhà ta rất thông minh, chỉ biết cắn kẻ xấu. Đại bá nương, tôn tử của ngươi làm gì, ngươi còn không biết sao?". Tần Tình Tình cười lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn mọi người đi nhìn phòng đồ chơi.
Hết Chương 49.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT