Điền đại tẩu đầu tiên là cẩn thận đánh giá Tần Tình Tình một chút, phát hiện trạng thái của nàng còn tốt. Lúc này mới giơ giơ cái rổ nói: "Tẩu tử biết nhà ngươi hôm nay loạn, sợ lộn xộn không thu thập tốt, nên đưa lại đây chút thức ăn cho các ngươi, điền no bụng rồi chúng ta mới có thể làm việc không phải sao? ".

"Kia vậy cám ơn Điền đại tẩu". Đối với một phần hảo ý của Điền đại tẩu, Tần Tình Tình cũng không có cự tuyệt. Thứ nhất, nàng rất cần những thứ này. Thứ hai, căn cứ vào ấn tượng trong trí nhớ của nàng, Điền đại tẩu thật sự giúp bọn họ rất nhiều. Hiện tại lại không phải thời điểm làm ra vẻ, cho nên nàng thuận thế tiếp nhận phần quan tâm này, hơn nữa âm thầm ghi tạc trong lòng, chờ tới khi nào có cơ hồi nhất định báo đáp một nhà bọn họ.

Bất quá hành động này của Tần Tình Tình là vượt ra ngoài dự đoán của Điền đại tẩu. Nàng cùng Tần Tình Tình làm hàng xóm đã hơn một năm, cũng coi như là có hiểu biết, đây vẫn là lần đầu tiên nàng sảng khoái nhận đồ như vậy, trước kia phải nhún nhường thật nhiều lần nàng mới chịu nhận. Bất quá như vậy cũng tốt, quê nhà với nhau trong lúc đó thì phải chăm sóc lẫn nhau không phải sao.

"Haha. Muội tử, ta xem ngươi hôm nay nhưng là có điểm không giống a. Trước kia đều phải nhún nhường vài lần, ngươi mới chịu nhận đồ của ta. Bất quá, tính tình này tốt, lanh lẹ, tẩu tử thích".

"Đúng vậy, lần này ta đã nghĩ thông. Về sau ta nhất định phải lanh lẹ giống như tẩu tử vậy. Bằng không, ta về sau cô nhi quả phụ còn không phải bị khi dễ chết". Tần Tình Tình thực vừa lòng Điền đại tẩu cho nàng tìm cái lý do này. Đồng thời cũng âm thầm vui sướng chính mình thay đổi không có người phát hiện dị thường.

Mở ra cái rổ Điền đại tẩu đưa tới. Bên trong có một chén cháo gạo kê đặc sệt, vừa thấy chính là chuẩn bị cho hai đứa nhỏ, bên cạnh còn có mấy cái bánh bột ngô, đều vẫn còn bốc hơi nóng, còn có một phần rau trộn. Tuy nói đều là lương thực phụ, nhưng ở trong sơn thôn vốn dĩ đồng ruộng ít. Mọi người bình thường ngày trôi qua cũng không tốt, bánh bột ngô cũng coi như là thức ăn bình thường của mọi người.

Tần Tình Tình đầu tiên là cho hai đứa nhỏ ăn no. Nhìn bọn chúng hiện tại nhỉ nhỏ gầy gầy lòng không khỏi rút đau. Bất quá, nàng tin tưởng rất nhanh nàng có thể làn cho bọn chúng trôi qua ngày tốt lành.

Ăn lung tung xong. Tần Tình Tình liền cùng Điền đại tẩu thu thập đồ vật bị để loạn thất bát tao, thuận tiện kiểm kê đòi vật trong phòng bếp. Bởi vì đồ đạc ít, rất nhanh liền kiểm kê xong. Tần Tình Tình nhìn nhìn thức ăn trong phòng bếp, miễn miễn cưỡng cưỡng còn đủ thức ăn một nhà ba ngày này. Này đều là lúc trước trước khi tướng công nàng xuất chinh chuẩn bị cho bọn họ. Hắn vì thế ở trong phòng bếp chuyên môn đào một cái hầm, cửa vào rất bí ẩn, bên trong đều là con mồi hắn săn được đem làm thành thịt khô cùng các loại đồ ăn khác hắn tìm được. Tần Tình Tình từ lúc mang thai tới sinh con rồi ở cữ đều là dựa vào số thức ăn này.

Ngẫm lại cái tướng công Tần Tình Tình còn chưa có gặp mặt kia, trong lòng nàng nhịn không được ấm áp. Lúc ấy vừa mới gả qua, bởi vì nhớ nhà cộng thêm sợ hãi, kỳ thật căn bản là không có cùng hắn hảo hảo nói chuyện qua. Hơn nữa, hắn trên mặt nuôi râu quai nón, dáng người cường tráng thoạt nhìn cực kỳ doạ người. Nhưng mà hắn đối với nàng thật sự rất tốt, chuyện gì cũng vì nàng suy nghĩ hết thảy. Chỉ sợ hắn duy nhất không suy nghĩ tới chính là, hắn sẽ có thời gian rất lâu rất lâu đều không có về được đi, thời gian rất lâu rất dài....

Điền đại tẩu nhìn Tần Tình Tình ngốc lăng đứng ở nơi đó không nói lời nào, biết nàng là đang nhớ Viên Vinh Cẩn, vỗ vỗ bả vai nói: "Ai, hài tử đáng thương, muốn khóc liền khóc đi, có đại tẩu ở đây, khóc ra liền không có việc gì".

"Đại tẩu, ta không có việc gì, ta còn muốn đem hai đứa nhỏ nuôi lớn, dưỡng đến trắng trắng mềm mềm. Còn muốn cho Vinh Dịch hài tử kia đi đọc sách. Để hắn tương lai được làm đại quan, ta còn muốn chờ hưởng phúc đâu. Đại tẩu, ngươi ngày mai cùng ta đi lên trấn trên một chuyến đi. Đồ đạc trong nhà cũng không còn nhiều lắm, vừa lúc đi mua chút đồ về. Cũng sắp mùa đông rồi, hài tử còn nhỏ, ta không nghĩ để chúng phải chịu ủy khuất".

"Ân, cũng tốt. Vừa lúc ta cũng có chút đồ muốn mang đến trấn trên bán". Điền đại tẩu nhìn Tần Tình Tình cái dạng này, biết nàng đã tỉnh lại, trong lòng cũng biết nàng mà cảm thấy cao hứng.

"Ta đây liền đi trước, ngươi cũng nhanh nghỉ ngơi đi, chúng ta sáng sớm ngày mai gặp".

Bên này trong phòng, Tần Tình Tình để cho Viên Vinh Dịch qua phòng nhỏ bên cạnh đọc sách. Đây là nàng sau khi sắp xếp xong ký ức liền cảm thấy một chút không thể tưởng tượng, cái tướng công mặt đầy râu quai nón gióng như con gấu thế nhưng cũng biết chữ. Trong nhà còn có mấy quyển sách để dạy Viên Vinh Dịch biết chữ, chuyện này ở một cái sơn thôn nghèo khó có phải hay không là một chuyện tình rất kỳ quái. Bất quá, Tần Tình Tình cũng không nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy Viên Vinh Cẩn là có ánh mắt nhìn xa.

Tần Tình Tình ở trong buồng nhìn đồ vật ít ỏi đến đáng thương, trong đầu không ngừng quay cuồng, nghĩ làm như thế nào để có thể kiếm ra được món tiền đầu tiên.

Tuy nói mười lượng bạc tiền an ủi kia có thể cấp cứu tạm thời, nhưng chung quy cũng không phải con đường lâu dài. Nàng cần phải nhanh chóng tìm ra con đường kiếm tiền mới được.

Tần Tình Tình nhàm chán theo bản năng vuốt ve cái vòng tay trên cổ tay. Cái vòng tay này là đêm đại hôn, Viên Vinh Cẩn đeo lên cho nàng. Trên mặt màu đen có khắc một chút hoa văn, không thể coi là tinh xảo nhưng có thể xưng là độc đáo. Bất quá nguyên nhân chính là nguyên liệu làm ra chiếc vòng này giống như là từ cục đá tạo hình ra, cho nên người Tần gia mới không có đánh chủ ý tới nó. Nếu không dựa vào tính cách bánh bao của nguyên chủ, đồ vật quý trọng nhue vậy khẳng định là không giữ được.

Nhưng là làm người ta lấy làm kỳ lạ chính là, thời điểm Tần Tình Tình vuốt ve nó, nàng cảm giác đầu đột nhiên chóng mặt, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, chính mình thế nhưng đứng trước cửa một cái nhà tranh nhỏ, chung quanh là một mảng xám xịt không nhìn thấy cảnh tượng nơi xa, chỉ có một con suối, trong suốt có thể thấy được.

Chẳng lẽ chính mình lại xuyên qua? Tần Tình Tình cúi đầu nhìn quần áo trên người, thuận tiện sờ dáng người của mình, xác định chính mình không có tiếp tục xuyên qua. Vậy chẳng lẽ nơi này chính là không gian trong truyền thuyết. Vậy chính nàng tới xem tướng công nàng cấp chính mình rốt cuộc là cái lễ vật gì đi.

Không chờ Tần Tình Tình đẩy cửa đi vào phòng, trong phòng liền có một đoàn trắng trắng hướng nàng nhào tới. Tần Tình Tình theo bản năng lắc mình một cái, tránh thoát cái lông tròn vo này, tiếp theo liền nghe được âm thanh manh manh ở trong đầu mình vang lên: "Oa oa oa, chủ nhân, người không thích ta sao?".

Tần Tình Tình định nhãn vừa nhìn, phát hiện một con mèo phi thường trắng trừng mắt to ướt nhẹp nhìn mình. Mắt to tội nghiệ làm người nhìn không nhịn được mềm lòng.

Tần Tình Tình vỗn dĩ liền rất dễ dàng mềm lòng, nhìn thấy động vật đáng yêu như vậy liền nhịn không được ngữ khí hoà hoãn xuống: "Ta không có nói không cần ngươi, mới rồi chỉ là bị doạ. Bất quá, ta yêu cầu ngươi nói cho ta biết nơi này là nơi nào? Ta vì cái gì lại ở đây? ".

"Nơi này cũng không phải là địa phương bình thường. Người bình thường ý thức cũng không thể nào tiến được vào đây. Chỉ có chủ nhân ngài nhân tài lợi hại như vậy mới có thể tiến vào được".

Bị một con bạch miêu dùng ánh mắt sùng bái nhìn, Tần Tình Tình cảm thấy chính mình như là Alexander a. Bất quá, nàng trong lòng cũng có điều hiểu rõ, hẳn là do nàng xuyên qua mà đến, trong đầu chứa ký ức của hai người, nên tinh thân lực mới đủ cường đại để có thể mở ra cửa vào không gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play