Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên vừa chiếu qua khe cửa, Dạ
Nguyệt dụi mắt. Cô đưa tay sờ soạn chỗ kế bên, nơi đây lạnh lẽo, chứng
tỏ người nằm ở đây đã đi rất lâu rồi.
Cô ngồi dậy, mặt phờ phạc, cả đêm qua cô không dám ngủ chỉ vì sợ anh
đi nhưng cuối cùng cô vẫn không thể giữ chân anh được lâu hơn. Dạ Nguyệt đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, thở hắt ra. Không khí trong phòng khiến cô cảm thấy thật ngột ngạt. Nó bức bối đến lòng ngực trở nên đau nhức.
Dạ Nguyệt tung chăn, đi chân trần xuống sàn, cảm giác lạnh ngắt xọc
lên khiến cô phải rùng người. Cô đi vào nhà vệ sinh, cứ thẫn thờ, thơ
thẩn ngẫm nghĩ về cái chết của Mai Mai. Cô ta làm sao có thể chết một
cách đơn giản như vậy, khi cả hai vừa mới chạm mặt nhau. Theo lời Hạo
Khang nói thì đây là vụ ám sát nhưng ai có thể ám sát hai người bọn họ?
Đột nhập vào tổ chức là một chuyện không thể.
Nếu như vậy, có nghĩa là người ám sát họ là một người trong tổ chức,
và đặc biệt là còn rất thông thuộc đường lối nơi đây. Những hành lang
ngầm đều được trang trí giống nhau và chằn chịt những lối đi dẫn đến
những căn phòng khác nhau, nếu là người ngoài sẽ không thể tìm được
phòng giam của hai người đó.
Chìm trong suy nghĩ hỗn độn, đến khi cô giật mình thì cô đã đánh răng đến bốn lần, răng lợi đều cảm thấy tê tái. Dạ Nguyệt cắn cắn môi, cắm
bàn chải lại chỗ cũ rồi đi đến vòi hoa sen xả nước vào người.
Nước nóng khiến da cô ửng đỏ lên, nếu cảnh tượng này để Hạo Khang thấy thì anh sẽ mắng cho cô một trận.
Cô thay quần áo, chiếc áo len tay dài màu sữa được cô phối với quần
jean mài trông cực kì năng động. Ngồi trước bàn trang điểm, cô nhìn rất
lâu vào kẻ trong gương. Cầm thỏi son đỏ, cô nhẹ tô lên môi. Động tác
chậm chạp nhưng thể hiện rõ nét cao quý của một tiểu thư.
Một tờ giấy dán trên gương khiến cô phải chú ý, dòng chữ ngay ngắn,
dứt khoác được viết bằng mực đen rõ ràng. Cô đưa tay gỡ xuống, chỉ vài
dòng chữ nhưng thể hiện rõ đó là mệnh lệnh.
“Anh đến tổ chức, em đến trường chiều anh qua đón. Tối chúng ta sẽ đi ăn.”
Dạ Nguyệt đặt tờ giấy xuống, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng.
Một linh cảm mãnh liệt nói cho biết rằng Mai Mai vẫn chưa chết. Người cô ta muốn nhắm đến là cô, đúng là vậy rồi…cô nhanh chóng đứng lên chạy ra khỏi phòng.
***
“Ba nghe nói con bé nó quay lại với Hạo Khang?” Ông Hào Minh rít một
hơi thuốc khẽ nói. Dạ Phong chỉ gật đầu, đây chỉ là điều sớm muộn, anh
đã lường trước được. “Hôm qua, nó ở lại với Hạo Khang.” ông lại nói, Dạ
Phong ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Anh chỉ mỉm cười, đưa tay nâng tách trà đang bóc khói lên miệng. Không biết Dạ Phong nghĩ gì rồi lại đặt tách trà về vị trí cũ.
“Hàn Luân vì Dạ Nguyệt mà giờ vẫn còn trong tình trạng thực vật, ba biết không?”
“Ừ, con bé đó dính đến ai thì người đó liền gặp rắc rối.”
“Vì vậy…Nguyệt nó hợp với Hạo Khang. Cả hai đứa đó đều mang đến rắc
rối cho người khác.” Dạ Phong nói rồi lại mỉm cười, anh tựa người vào
ghế, tao nhã vắt chéo chân nhắm mắt dưỡng thần.
***
Dạ Nguyệt dừng xe ở bên đường, đối diện căn biệt thự đó. Cô mang găng tay vào rồi mở cửa xe bước xuống, cô chỉ đội chiếc mũ len, không hề có
thêm bất cứ vật giữ ấm nào nữa. Hai má cô ửng đó lên vì trời lạnh. Dạ
Nguyệt đảo mắt vào căn nhà đó, không có gì bất thường, xe Hạo Khang đang đậu ngay bên kia.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, từng hạt tuyết nhỏ rơi xuống bám trên vai
cô, chỉ là một trận tuyết nhẹ của mùa đông, không có gì đáng ngại.
Cô cẩn thận bước từng bước về phía biệt thự, linh cảm đó của cô lại
càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tim cô đập liên hồi, nhịp nhanh hơn bình
thường, rõ ràng đó là chuyện chẳng lành.
“Dạ Nguyệt!” Tiếng nói vọng lại từ sau lưng cô, bất giác cô đứng im
bất động. Hay thật, cuối cùng thì cô đã đúng, một màn kịch được dựng nên để cho cô ta ra ngoài. Dạ Nguyệt xoay người lại, trên môi vẫn giữ nụ
cười đó, nụ cười như ánh nắng ban mai.
“Đã lâu không gặp, Mai Mai!” Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
“Hahaha, phải đã lâu không gặp.” Mai Mai bật cười, cô quên mất là cô
ta bị điên, cô ta mất kiểm soát rồi. Loại sử dụng vũ khí thì dễ đối phó, còn loại vừa mất kiểm soát mà vừa dùng vũ khí thì e rằng lành ít dữ
nhiều.
“Cô muốn gì?”
“Tao muốn gì không phải là mày quá rõ sao Dạ Nguyệt? Mày là người biết rõ nhất mới đúng, sao lại hỏi tao như thế?”
“…” Dạ Nguyệt im lặng nhìn Mai Mai, chiếc váy trắng cô ta mặc trông
thật nhếch nhác, mái tóc bù xù, đôi mắt thâm đen cùng làn da trắng bệch
khiến cho cô ta cứ như một cái xác sống. Trông thật ghê tởm.
“Tao muốn Hạo Khang, mày biết mà. Tao muốn có anh ấy!”
“Không được! Trên đời này, thứ gì tôi cũng có thể nhường cho cô nhưng riêng Hạo Khang thì không thể.” Nói xong Dạ Nguyệt liền cảm thấy mình
vừa phí lời vô ích, cô ta sẽ chẳng chịu hiểu lí lẽ.
“Vậy đổi đi!”
“Đổi gì?”
“Mạng mày. Được không? Mày dường như đã chết một lần nhưng may mắn
sống sót, còn lần này, tao dám cam kết với mày, có đi chứ không có về.”
Mai Mai vừa nói, vừa giơ cây súng trong tay lên. Sự việc này không hề
nằm ngoài dự liệu của cô.
“Nếu tôi bảo không?”
“Mày là kẻ hèn!”
“Được! Tôi dám đảm bảo với cô, cô chưa kịp bớp cò thì cô đã bị tống
xuống địa ngục rồi!” Dạ Nguyệt nói một cách chắc chắn. Mai Mai bật cười, mái tóc của hai cô gái bay trong gió, nhìn cứ như một bức tranh. Cô gái đội lốt thiên thần thì là ác quỷ, kẻ có bộ mặt ác quỷ lại là thiên
thần.
Tiếng gió rít bên tai, tuyết rơi lại càng nặng hơn. Mọi thứ trước mắt giống như trở nên hư ảo, nơi khóe miệng của Mai Mai vẫn chưa dứt nụ
cười. Người ta đã nói con người sống chết có số, dài ngắn có hạn, hôm
nay đến đây cô đã dự cho mình một kết cục, cho dù có chết cũng không hối hận.
Giữa thế giới phồn hoa này, phụ nữ đều có riêng cho mình một hạnh
phúc, cớ sao lại đi tranh giành với người khác. Tranh đấu làm gì khi
cuối cùng cũng chỉ là số phận hồng nhan? Dạ Nguyệt đưa tay vén mái tóc
lên mép tai, cô khẽ cười cho trò đời trớ trêu.
“Ba phát!” Dạ Nguyệt lên tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên như xóa
tan cái lạnh của mùa đông. Cô cho cô ta bắn ba phát, nếu trúng thì chết.
“Tốt!” Mai Mai bắt đầu lên nòng, tiếng cạch cạch của khẩu súng cũng
không khiến cho Dạ Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Cô làm điều này là nhu nhược
hay ngu ngốc, cô đang hi sinh điều gì cho Hạo Khang? Không có câu trả
lời…nhưng cô vẫn làm.
Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào cô, tay Mai Mai run run. Phát đầu
tiên sẽ không trúng. “Pằng” cô vẫn đứng yên, mái tóc bị gió thổi ngược ra sau khiến cho cô càng thêm xinh đẹp. Viên đạn không trúng cô nhưng
cũng làm cho cô bị thương, nó xẹt qua mặt một đường khiến máu chảy ra.
Gió lạnh lại ập vào khiến miệng vết thương đau rát, dòng máu chảy ra đỏ cả bên mặt, cô chỉ khẽ cười.
“Viên thứ hai sẽ kết thúc tất cả!”
“Đủ rồi!” “pằng” Dạ Nguyệt nhắm mắt lại, cơn gió lại gào rít lên như
báo hiệu trận bão tuyết sắp ập đến. Rất lâu đã trôi qua, Dạ Nguyệt vẫn
cảm thấy không đau đớn. Dường như cô vẫn chưa hề ngã xuống.
Thời gian trôi qua, cô cũng chẳng rõ là bao lâu “cạch” âm thanh của
khẩu súng chạm đất. Trước mắt Dạ Nguyệt là một Mai Mai đang ngã xuống,
máu chảy đỏ cả chiếc váy, chảy lan xuống tới làn tuyết, từng giọt, từng
giọt rơi xuống. Cô vô thức lùi lại mấy bước, chỉ mới cách đây phúc cô ta còn hung hãn muốn giết chết cô, vậy mà bây giờ lại thảm bại như vậy.
Đôi mắt đó, đôi mắt của cô ta chắc nó sẽ ám ảnh cô suốt cuộc đời. Thù
hận mang trong lòng lúc còn sống, đến lúc chết vẫn tràn ngập thù hận.
Mai Mai ngã xuống…thế là kết thúc, thế là hết rồi!
“Em làm vậy vì ai? Em hi sinh điều gì cho anh? Em có nghĩ khi em chết đi thì cuộc sống của anh sẽ ra sao không? Em luôn làm mọi việc mà em muốn mà không cần màn đến những người xung quanh. Em thắng rồi đó!”
Dạ Nguyệt xoay người, cô nhìn vào ngay cánh cổng biệt thự, Hạo Khang
đang nhìn cô bằng đôi mắt phẫn hận. Trên tay anh vẫn còn cầm khẩu súng,
cô nhìn anh rồi lại nhìn khẩu súng. Anh đang tức giận cô sao?
“Vì vậy anh giết cô ta?” Giọng Dạ Nguyệt không lớn không nhỏ, đều đều không có chứa cảm xúc.
“Ừ!” Mắt Hạo Khang nhìn xa xăm, anh cất khẩu súng vào. Hai tay đút
vào túi quần, dáng người thẳng tắp, anh không ngần ngại nhìn thẳng vào
cô. Từng bước, từng bước anh tiến lại gần. Đứng đối diện nhau, cô cảm
thấy tim mình đập nhanh hơn, tại sao chứ? Mùi nước hoa anh hay dùng bao
bộc lấy cô. Anh vẫn im lặng nhìn gương mặt đó, nhẹ nhàng dùng khăn tay
lau máu trên gò má.
“Anh không muốn mất cả thế giới, anh không phải là người ngoài hành
tinh mà có thể sống tách biệt với thế giới. Anh cần thế giới cũng như
anh cần em. Em… Là cả thế giới của anh.”
Hạo Khang quay lưng bước về ngôi biệt thự, có một cảm giác ngọt ngào
vụt qua trong cô. Cô chỉ cần như vậy là đủ. Cô ngoái đầu nhìn Mai Mai,
đây có phải là kết cục của số phận hồng nhan.
Dạ Nguyệt nhanh chóng rảo bước theo Hạo Khang về phía biệt thự, lần
này kẻ ra người vào đông đúc như trẩy hội nhưng trên mặt ai nấy cũng đều căn thẳng. Bọn thuộc hạ của Hạo Khang đang lục soát khắp nơi, từng khe
đá cũng phải tìm.
Cô bước vào nhà, Hạo Khang đang ngồi vắt chéo chân ở ghế lớn, ngón
trỏ của anh khẽ nhịp trên ghế, gương mặt toát lên vẻ tàn độc. Dạ Nguyệt
nhẹ nhàng đi lại, cô kéo ghế ngồi xuống, yên lặng không dám động đậy.
“Em lên đây!” Hạo Khang lên tiếng, cô đứng dậy bước đến chỗ anh, nơi
anh ngồi như một ông hoàng, hai bên có hai người đứng canh giữ, bầu
không khí này khiến cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
Anh ngồi nhích sang một bên, chừa một khoảng trống ở cái ghế. Tay anh vỗ vỗ lên đó, ra lệnh cho cô ngồi xuống cạnh mình. Dạ Nguyệt ngoan
ngoãn ngồi xuống, hai tay cô nắm chặt lại. Bên ngoài trời đang đổ tuyết
lớn, thế mà bên trong anh lại dùng máy lạnh thay vì máy sưởi. Hạo Khang
nhẹ nhàng lấy bông gòn cùng thuốc sát trùng làm sạch vết thương trên mặt cô. Tay anh nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô, cô khẽ rên lên vì rát.
“Đau sao?” giọng anh trầm thấp vang lên, động tác cũng dừng lại. Cô gật gật đầu. “Ráng chịu một chút!”
Hơi thở nam tính của anh bủa vây lấy cô khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Hai gò má ửng hồng, cô cũng có thể cảm nhận được rằng mặt cô đang nóng
ran lên.
“Em sắp nướng chín tay anh rồi!” Hạo Khang buông một câu chứa đầy ý
giễu cợt. “Sao khi cùng anh em không đỏ mặt? Bây giờ lại đỏ mặt? Phản
ứng này có vẻ lạ, anh chưa từng gặp qua!” Nơi đáy mắt anh vụt qua ý
cười, cô giơ tay đấm vào ngực anh một cái. Tên yêu nghiệt này. Tay Hạo
Khang nắm chặt bàn tay cô “Nếu để lại sẹo, anh sẽ bắt đền em!”
“Vương thiếu…” giọng nói vang lên phá tan bầu không khí, Hạo Khang
liền trở về vẻ lạnh lùng như ban đầu. Tay anh choàng qua vai cô, kéo sát cô vào lòng. Sau một hồi ngập ngừng, anh ta mới mở miệng.
“Có dấu vết phía cửa Tây! Vương thiếu đến kiểm nghiệm.”
Hạo Khang liền đứng lên, Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng chạy theo, anh bước đi, cô chạy nhưng vẫn không đuổi kịp.
Toàn biệt thự được thiết kế với kiến trúc bốn mặt gồm bốn cửa đông,
tây, nam, bắc. Nơi ban nãy cô và Mai Mai đối đầu là cửa Bắc, cũng là cửa chính của biệt thự.
Đến chỗ, cô nhìn quanh đánh giá, nơi đây không hề khác cửa Bắc là
mấy. Đa phần căn biệt thự được thiết kế như một mê cung, mọi lối đi đều
giống nhau nhằm đánh lạc hướng của người khác.
“Đây là vật chúng tôi tìm được ở bụi cây ngay cửa ra vào.” Hạo Khang
cầm lấy chiếc áo khoác, đây là một loại áo nhập từ Ý, sản xuất có hạn,
khi mua phải đặt hàng trước, số lượng người ở Bạch Sa sở hữu loại này
không nhiều.
“Đúng như tôi nghĩ, một vụ tự sát được lên kế hoạch.” Hạo Khang trầm
mặc, anh đưa chiếc áo khoác cho một tên gần đó. “Điều tra danh sách số
người mua loại áo này trong một năm qua. Dám đột nhập vào tổ chức của
tôi thì kẻ đó chán sống rồi.” Hạo Khang quay lưng đi, Dạ Nguyệt đứng đó
trầm ngâm một lúc rồi lại tất tả chạy theo anh.
Lúc gần đến cửa Bắc, cô cũng đuổi kịp. Cô nắm tay áo anh lại, thở
hồng hộc. Mặc dù tuyết đang rơi nhưng cô vẫn cảm thấy nóng vô cùng.
“Anh, tự sát có kế hoạch là sao?” Dạ Nguyệt hỏi, Hạo Khang cho hai
tay vào túi quần, anh nhìn cô rồi bỗng đưa tay nắm lấy bàn tay cô kéo
đi.
Anh dẫn cô xuyên một dãy hành lang dài, nơi đây khác nơi trước rất
nhiều. Có lẽ lại là một hành lang khác. Hạo Khang dừng lại ở một căn
phòng, anh đẩy cửa bước vào. Một màu trắng khác hẳn không gian bên
ngoài. Mùi khử trùng xộc vào mũi khiến cô phải nhíu mày. Trong đó có ba
cái băng ca, trên đó lại có ba thi thể, một nam hai nữ.
“Gì…gì vậy?” cô lắp bắp hỏi.
“Em lại đây!” Hạo Khang đi đến một cái xác, anh giở khăn trùm mặt của cái xác đó ra. Cô không cảm thấy lạ khi đó là Mai Mai. Hạo Khang lại
tiếp tục giở cái khăn của cái xác thứ hai. Lần này thì cô thất kinh, hai mắt cô mở to ra. Cũng là…Mai Mai.
“Tại sao…sao lại có hai Mai Mai?” Dạ Nguyệt níu tay Hạo Khang lại, không lẽ cô ta lại có chị em sinh đôi.
“Nên anh mới nói đây là một vụ ám sát có kế hoạch. Lúc anh đến, họ
tìm được xác của Mai Mai và ba anh trong phòng, xác định thời gian tử
vong là nửa đêm hôm qua. Lý do là sử dụng loại ma túy cực mạnh quá liều. Nhưng trong tổ chức, anh cắm lưu hành các loại ma túy. Từ đó ta có thể
biết, đã có người từ bên ngoài ra tay giúp đỡ. Nhưng kẻ đó lại thông
thuộc đường đi của tổ chức, chứng tỏ, kẻ đó là người của tổ chức. Anh
đang muốn biết, hắn được lợi gì khi làm như vậy.” Hạo Khang dừng một lát rồi tiế tục nói “Còn hai cái xác này, chỉ có một người là Mai Mai. Kẻ
ban nãy có thể là Mai Mai hoặc cũng có thể không phải. Nhưng nếu kẻ ban
nãy là Mai Mai thì cái xác trong phòng là người khác, điều quan trọng là hắn làm sao có thể vận chuyển một cái xác mà không ai phát hiện? Chứng
tỏ được một điều nữa, cô gái đó lúc đi vào tổ chức vẫn còn sống. Khi đến phòng Mai Mai mới tử vong.”
Lời Hạo Khang nói không thua gì một cảnh sát thật sự, anh suy đoán một cách tỉ mỉ về vụ việc.
“Mặt nạ biến hình.” miệng cô bỗng thốt ra ba từ đó, Hạo Khang liền nhìn cô. “Lúc em còn ở nước ngoài, em có nghe về loại mặt nạ biến hình. Nó có thể giả làm gương mặt người
khác giống đến 98%. Loại mặt nạ đó được sản xuất tại Ý…” cô nói đến đây
bỗng dừng lại. Hạo Khang nhìn cô nhíu mày…
“Yay?”
(Chap này không có câu hỏi nhé, do câu hỏi vẫn còn liên quan đến chap sau.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT