Kể từ ngày bị ông thầy này chủ nhiệm thì cuộc đời cô không có ngày nào mà được yên ả. Tính tới tính lui, tinh xuôi “èn” tính ngược thì cô đã chịu nhục đủ một tháng trời rồi đó.

“Trời ơi, tôi không thể nào sống như thế này nữa!” Cô đập mạnh cây bút chì xuống bàn và hét lên. “Cạch” một ly cà phê nóng đặt xuống trước mặt.

“Tại sao lại không thể sống như thế này nữa?” Giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên tai cô, quay ngoắt qua, cách năm mi li mét nữa là môi cô chạm môi ông thầy rồi. Khoảng cách cực gần, tim cô đập loạn xạ. Nhìn gần mới nhìn kĩ, ông thầy này ổng đẹp yêu mị lắm nha. Mắt màu xám tro sâu thẳm, sống mũi vừa cao lại vừa thẳng, cái môi cực kì mỏng, nhìn thì thật là kích thích. Ôi ôi, lúc này mà đầu óc cô nghĩ đi đâu thế không biết. “Em làm xong bài chưa mà ngồi đây la lối một mình như điên dại vậy?”

“Chưa, chưa có xong! Thầy là thứ yêu nghiệt, có một tiếng nghỉ trưa mà cũng bắt làm bài tập.” Cô đẩy ghế đứng lên. “Em không làm nữa, không làm nữa!” Ông thầy kéo tay cô lại, cô sà vào lòng ông thầy, tay thầy trượt từ vai xuống eo cô rồi siết chặt lại.

“Nếu em không làm xong thì…”

“Thì sao?” Cô hỏi nhưng không dám ngước mặt lên vì sợ bắt gặp ánh mắt yêu ma đó.

“Thì em đừng trách sao tôi không nương tình! Em có muốn mấy bài test của em được gửi về nhà không?” Thầy hâm dọa cô bằng giọng nói nhỏ nhỏ, quyến rũ vô cùng.

“Thầy là thứ yêu nghiệt!” Cô chỉ có duy một câu này để mắng cái tên thầy giáo thối tha đó thôi. Cô đẩy ông thầy ra, xách balo đi về lớp, mất toi một tiếng nghỉ trưa quý giá của cô.

***

“Dạ Nguyệt, em lên giải bài này cho tôi!” Ông thầy gọi ngay tên cô, đùa à, làm sao cô biết làm mấy cái dạng bài mang tính phức tạp vậy. Cô cầm cái máy Casio VN bước lên, vui rồi, không ai yểm trợ hết.

“Bài này làm sao thầy?” Cô cầm cục phấn lên rồi đứng nhìn ông thầy. Đứng gần nên cô nghe được cả tiếng thở dài của thầy.

“Phân tích phương trình đầu cho tôi” cô hí hoáy phân tích, viết viết, bấm bấm liên tục.

“Kết quả ra bao nhiêu thầy? Ở đoạn này nè!” Cô chỉ chỉ vào cái bảng, ông thầy xách cái cây đi đến kế cô.

“Em là học sinh lớp mười hai à?” Thầy nghiến răng hỏi.

“Nếu không em đã không gặp thầy!” Cô trả lời.

“Em có học lớp chín không?”

“Hình như là không thầy ạ!” Cô trả lời một cách cực kì khiêu khích. Tay ông thầy chống lên bảng, cái cây ổng nhịp nhè nhẹ dưới chân, cứ như luôn sẵn sàng tét vào mông cô.

“Bằng cách nào em lên được đây?” Thầy cố kiềm chế mà hỏi tiếp.

“Em nghe thầy gọi tên thì đi từ chỗ lên đây bằng hai chân, là đi bộ đó thưa thầy. Là em đi bộ đó!” Đến câu này thì mặt ông thầy xám xịt hẳn ra. Ổng thở hắt một cái rồi quăng cây lên bàn.

“Em đang khiêu khích tôi à?” Ổng thầy hỏi.

“Em nào dám!” Cô nhún nhún vai mỉm cười.

“Về chỗ cho tôi!” Ông thầy chỉ tay ra lệnh, cô quăng cục phấn rồi te te chạy về. Đập tay với Hà Lam.

“Đúng là đại tỉ!” Hà Lam cười tít mắt về màn đấu khẩu có một không hai giữa Thiên Đại Tỉ và Cao Thủ Học Đường.

***

Vừa về đến nhà thì mẫu hậu nương nương đã ngồi chễm chệ trên ghế cùng hai vợ chồng nhà nào đó. Cô đi chầm chậm vào, tỏ vẻ thục nữ dịu dàng.

“Mẫu hậu, con về rồi!” Cô cúi chào mẹ, rồi quay qua gật đầu với hai người kia.

“Đây là ông bà Gia Huy, bạn của gia đình ta đấy! Con ngồi xuống đây uống nước luôn đi Dạ Nguyệt. Đây là con bé Nguyệt nhà tôi, mười tám tuổi rồi mà nghịch lắm. À cháu nhà anh chị đâu? Sao tôi không thấy thằng bé?” Nhà có con trai sao? Đẹp trai không nhỉ? Cô nhẹ nhàng ngồi xuống nói chuyện cùng mấy người bọn họ.

“À, thằng Hạo Khang nó tới sau!” Cái bà già già ấy trả lời, Hạo Khang, tên nghe quen quen nhỉ. Hình như cô nghe tên này ở đâu rồi. Không lẽ…

“Con chào mọi người!” Cô quay ngoắt qua theo tiếng nói vọng vào từ cửa. Mắt lại chữ A mồm chữ O tập n.

“Thầy?” Cô đứng lên trố mắt nhìn. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ dữ. Ông thầy thì vẻ mặt bình thường nhìn cô như ổng đã biết trước. Ổng đi thẳng vào cúi chào mẹ cô rồi lịch sự ngồi xuống.

“Lúc nhỏ hai đứa có hay chơi chung mà, sao giờ ngạc nhiên vậy?” Mẹ cô lên tiếng, cô nhìn mẹ nghi hoặc.

“Có sao? Con mà chơi chung với ông thầy này à?” Cô chỉ chỉ vào Hạo Khang. Mẹ cô đánh vào tay cô.

“Con bé này, sao lại chỉ trỏ như thế, sau này con sẽ là vợ của Hạo Khang đấy!” Gì? Vợ? Là gì? Vợ là gì? Cô ngớ người ra. Mắt liếc về ông thầy đang ngồi vô tư uống trà đó.

“Thầy nói gì cho công bằng chút xem!” Cô nói với ông thầy, ổng chả nói gì, chỉ nhún vai. Cô tức điên lên, may thay anh cô vừa về. “Dạ Phong huynh, anh nói xem tại sao em phải làm vợ của Hạo Khang chứ?” Cô nắm tay anh hai kéo kéo.

“Ủa Khang, cậu mới tới à?” Anh cô mỉm cười với ông thầy giáo đó. Ôi không xong rồi, cô tiêu rồi.

“Ai nói cho con nghe một cậu công bằng đi!” Cô hét lên như tìm sự trợ giúp, không ai nói gì, chỉ có ông thầy đứng lên đi về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play