Máu từ vết rạch trên mạng sườn của cậu bé từ từ chảy ra khiến mọi người xung quanh bấn loạn, sợ hãi. Và mẹ của Min Gu cũng vậy mắt chị không dám nhìn, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệnh cả lên. Đôi mắt chị ánh lên một nữa của sự sợ hãi một nữa của lòng tin vào anh bạn Bác Sĩ trẻ này.

Baekhyun nhẹ tay đưa thân bút vào vết mổ vừa nãy. Sở dĩ không có ống dẫn mềm dành cho trẻ em nên đành dùng cách này để thay thế. Bất chợt máu văng tung tóe khắp người cậu, vấy đầy áo vest đen ở ngoài và cả cái áo sơ mi trắng bên trong. có vài giọt bắn vào kẽ môi cậu, máu hòa tan vào khoang miệng cậu rồi chảy xuống thanh quản rồi vào cổ họng. Nếu đối với một con ma bình thường thì đó là một thứ tráng miệng ngọt ngào và ngon lành nhất trên thế gian nhưng còn đối với Baekhyun nó như một nỗi ám ảnh khiến cậu phải rợn người khi nghe vị nhàn nhạt thắm vào cổ họng mình và cái mùi tanh tanh của máu sặt đến mũi khiến cho Baekhyun cảm thấy khó thở. Phần ngực của cậu bắt đầu nóng ranh, lòng bàn tay mồ hôi cũng tuôn ra từng đợt. Trái tim thổn thức như muốn bay thẳng ra khỏi lòng ngực vậy.

"Không được Byun Baekhyun mày phải vượt qua, mày phải cứu lấy đưa trẻ này. Bản thân mày không được phép phạm thêm một sai lầm nào nữa. Đừng trở thành một loài quỷ dị không tính người".

Cậu tự nói thầm với chính bản thân mình, cố trấn tĩnh lại dòng suy nghĩ đang khống chế con người cậu lúc này. Baekhyun lắc lắc cái đầu, tay cậu càng nắm chặc lấy con dao rọc giấy. Hít thở thật sâu để cố lấy lại tính người trong cậu.

Điện thoại Baekhyun vang lên liên hồi nhưng trong lúc dầu sôi lữa bỏng thế này thì còn tâm trí đâu mà để ý đến những hồi chuông đó cứ mặc kệ cho nó reo đi.

Đôi bàn tay cậu trở nên khéo léo hơn bao giờ hết. Và trong lúc này đầu ốc của cậu hoàn toàn thông suốt và tràn đầy sự tâp trung. Cuối cùng việc sơ cứu ban đầu cũng thành công. Mọi người ở đó ai cũng như trải qua một cơn ác mộng vậy, họ thở phào nhẹ nhõm, có vài người nhẹ lau đi mồ hôi, vài người đằng xa thì dần dần tản ra. Mẹ Min Gu cũng từ từ lấy hết can đảm để mở mắt ra, bà như chết đi sống lại, người không còn một miếng máu nào, xanh xao, ão não và lo lắng.

Xe Cứu thương cũng kịp đến, nhân viên y tế nhanh chống đưa băng ca xuống và bế Min Gu lên, mọi thứ đều khẩn trương.

"Bác sĩ... Cậu có thể đi với tôi được không?" Mẹ Min Gu nắm chặt lấy cánh tay cậu, chị nói với đôi mắt đầy hi vọng.

"Nhưng mà... " Cậu nhất tay trái lên nhìn đồng hồ sắp tới giờ dự hội thảo rồi, phải làm sao đây? Nhưng mà làm sao Baekhyun có thể từ chối sự thuyết phục, mong chờ của người mẹ trẻ kia. Cậu không đành lòng nhưng cuộc hội thảo này thật sự rất quan trọng nếu cậu không có mặt đúng giờ ở đó thì việc nhận tước vị Giáo Sư của cậu sẽ tan thành mây khói trong suốt mấy mươi năm cố gắng.

Không còn nhiều thời gian để chậm trễ nữa, cánh cửa xe cấp cứu đang dần khép lại và bất chợt có một dáng người chặn lại cánh cửa và bước lên xe. Đối với Baekhyun bây giờ tước vị Giáo sư chẳng còn gì có giá trị bằng sinh mạng của một đứa bé.

"Anh là ai thế?" Nhân viên cấp cứu trên xe quay lại hỏi.

"Đó là Bác Sĩ đã sơ cứu cho con tôi" Mẹ Min Gu nhanh lời giải thích. Chị nắm lấy cánh tay Baekhyun rồi xúc động mà hết lời cảm ơn "Cảm ơn cậu đã cứu lấy con tôi, thật sự cám ơn cậu"

"Không sao đâu chị, đây là trách nhiệm của Bác Sĩ mà" Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị an ủi với giọng trầm khẽ nhưng đầy ấm áp của một thiên sứ áo trắng "Min Gu sẽ không sao đâu chị đừng lo, chỉ cần trải qua một cuộc phẫu thuật nữa là tất cả sẽ qua thôi"

Người chị ấy rung lên từng nhịp bởi những tiếng khóc đã nghẹn ứ chẳng thể nào còn có thể phát ra tiếng được nữa rồi. Một lúc sau mẹ Min Gu cũng từ từ bình tĩnh lại rồi chị khẽ nói với Baekhyun

"Bác Sĩ à! Điện thoại của cậu" Một tay chị lau đi vài giọt nước mắt còn vương trên mắt, tay còn lại chỉ vào túi của Baekhyun.

"Tôi thấy nó cứ reo liên tục từ nãy giờ, sao cậu không nghe máy"

Lời nhắc của mẹ Min Gu dường như làm cho Baekhyun tĩnh ra. Quả thật, từ nãy đến giờ cậu chẳng để tâm đến tiếng chuông kéo dài của chiếc điện thoại. Cậu nhanh chóng mò tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Mắt cậu tròn xoe, chớp chớp mắt vài cái. Cái gì thế này 15 cuộc gọi nhỡ trong vòng 30 phút sao? Chết khiếp đi được. Tiếng chuông điện thoại lại đổ, nguyên một dòng "BS Kim" hiện chần dần lên

"Alo"

"Trưởng khoa anh đi đâu vậy? Cuộc hội thảo đang bắt đầu anh mau tới đi, còn 5 phút nữa là đến phần thuyết trình của anh rồi đó", Tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng.

"5 phút? Tôi đâu phải là siêu nhân mà có thể bay đến đó chỉ trong vòng mấy phút như thế?"

"Vậy anh đang ở đâu vậy? Khoan đã tôi nghe có tiếng còi xe cứu thương... Anh bị làm sao?"

"Sao cô không nghĩ là tôi đang cứu người, trong đầu cô chỉ nghĩ là Baekhyun này là người suốt ngày gây họa thôi sao?" Baekhyun nhăn mặt, vểnh môi lên cãi tới tấp.

"Tôi không có ý đó.. Vậy bây giờ phải làm sao? Anh mà không tới là Viện Trưởng sẽ... "

Baekhyun nhanh chóng chặn ngay lời đe dọa kỷ luật của BS Kim lại. Giọng cậu có chút bực bội "Ây.. hì... Biết rồi... Tôi sẽ tới đó nhanh thôi, BS Kim cô hãy tìm cách dời bài thuyết trình của tôi xuống thêm 30 phút nữa đi"

"Tôi sẽ cố"

Tiếng hối thúc vội vã của các Bác Sĩ "Nhanh lên... Nhanh lên.. Mau chuyển bệnh nhân xuống" Tới Bệnh Viện Busan rồi...

"Tới bệnh viện rồi tôi cúp máy đây!" Baekhyun nhanh chóng nói rồi cúp máy trong tít tắt.

"Nhưng..." Đầu dây bên kia đã cúp mất rồi!

Cậu nhanh chóng chạy theo chiếc băng ca đang đẩy cậu bé về phía phòng cấp cứu. Nhưng rồi đến cửa cậu bị các nhân viên chặn lại không cho vào. Cũng đúng cậu đã quên mất rằng bây giờ cậu đang đứng ở đâu? Đây là Bệnh Viện Busan chứ có phải là Bệnh Viện hiện đại bật nhất của Đại Hàn Dân Quốc Seoul đâu. Gương mặt cậu đầy lo lắng, đôi mắt như muốn thiêu đốt của góc phòng cấp cứu, chẳng thể nào yên được. Chỉ còn biết ngồi xuống hàng ghế chờ trước phòng cấp cứu cùng với mẹ Min Gu

*Tại cuộc hội thảo ở Busan*

Taeyeon khe khẽ rời khỏi chỗ ngồi, chị khụp đầu xuống rồi len lỏi qua đám người trong hội thảo để vào trong cánh gà sân khấu gặp cô MC xinh đẹp.

"Cô à! Cô có thể dời bài thuyết trình của BS Byun Baekhyun xuống 30 phút nữa được không?" chị hơi rụt rè, tay thì liên tục vặn vẹo .

"Sao cơ? Có chuyện gì sao BS Kim?" Cô MC xinh đẹp bắt đầu hơi tò mò, mắt chị nhìn chầm chầm vào Taeyeon.

"Hì hì...Chỉ là BS Byun đang ở Bệnh Viện gần đây vì vô tình có một cuộc phẫu thuật" Chị cười gượng và cố giải thích mấp mé cho cô kia hiểu nhưng cuộc đời này bất công nhỉ? Cô MC quăng nguyên một câu có vẻ là quá vô cảm vào mặt Taeyeon như làm cho chị hụt hẫng và muốn đóng băng ngay tại chỗ.

Cô ta nhún vai, rồi nói với giọng thản nhiên "Tôi không có quyền quyết định, chị nên đi xin phép biên tập viên Lee đi"

"Ôi trời, nhìn mặt cũng xinh đẹp mà sao vô tâm dữ vậy trời. Nói như thế thì chẳng khác nào đi nộp mạng, Biên tập viên có thể sẽ đồng ý nhưng chuyện đến tai Viện Trưởng sẽ nhanh như một cơn gió, phải làm sao bây giờ" Taeyeon thầm nghĩ trong đầu, nhưng ánh mắt chị nhìn quay ra phía cánh gà đang liếc ngang liếc dọc tìm viện trợ cầu cứu. Nhưng thôi đành bó tay ở đây có ai quen ai đâu. Thế rồi bao nhiêu cố gắng thuyết phục tan thành mây khói, bên ngoài cô MC đã ra giới thiệu trang trọng

"Và tiếp theo đây là bài thuyết trình về ca phẫu thuật cấy ghép gan thành công do BS Byun Baekhyun - trưởng khoa Nội của Bệnh Viện Seoul" Rồi chị ta khẽ cười tươi và gật đầu chào mọi người và bước vô trong

Mọi người như hào hứng cả lên khi nghe thấy cái tên "Byun Baekhyun", hầu như những người đang có mặt ở đây đầu biết đến cái tên vàng ấy. Là cái tên sáng giá dưới mỗi bài luận về Y Học được đăng tải trên các diễn đàn Khoa Học của Mỹ. Nhưng vài phút trôi qua trong im lặng, ánh mắt tò mò phấn khởi của mọi người dần chuyển sang khó hiểu. Và tiếng xì xào của họ cũng bắt đầu ngập tràn căn phòng.

Đột nhiên có một cô gái với dáng người nhỏ nhắn chạy xộc ra bên ngoài. Cô vội vã tiếng về phía chiếc bàn có đặt Micro. Rồi cuối đầu kính cẩn chào mọi người

"Xin chào mọi người, tôi là Kim Tae Yeon là đồng nghiệp của BS Byun. Hôm nay trên đường đến dự hội thảo có chút chuyện xảy ra với BS Byun nên hiện giờ anh ấy không thể có mặt ở đây..." Tiếng xôn xao lại bắt càng ngày càng dậy sống hơn nữa làm cho Taeyeon hơi lúng túng nhưng rồi chị lấy hết dũng khí để nói tiếp

"Nhưng... Mọi người đừng vội thất vọng" Lại một lần nữa ánh mắt tò mò lại đổ dần về phía cô gái đó

"BS Byun sẽ trực tiếp thuyết trình thông qua chiếc điện thoại này" Rồi chị giơ cao chiếc điện thoại lên và tiến về phía bàn thuyết trình và đặt điện thoại kết nối với chiếc laptop.

Hình ảnh Baekhyun dần hiện lên trên tấm màn trắng của máy chiếu và lại một lần nữa tiếng xôn xao lại phát lên nhưng lần này là tiếng trầm trồ khen ngợi chứ không phải là những lời tò mò hay trách móc về việc cậu ta vô trách nhiệm.

"Xin chào mọi người tôi là Byun Baekhyun. Thực sự xin lỗi các tiền bối vì bây giờ tôi không thể có mặt đúng giờ tại đó được. Tôi đang ở phòng cấp cứu của Bệnh Viện Busan. Trong thời gian chờ đợi thì tôi sẽ thuyết trình về bài luận của mình thông qua điện thoại này nhé! Mong mọi người thông cảm"

"Woa.. anh ta quả thật không hổ danh là thiên sứ áo trắng, khí chất hơn người"

"Nhìn nụ cười của anh ta kìa! Chết mất thôi"

"Tôi có nhìn nhầm không BS Min? Trông anh ta trẻ thế, nghe giới thiệu là trưởng khoa nội mà"

"Tiền bối không nhìn nhầm hay nghe nhầm đâu, còn nhiều điều chị phải há hốc mồm vì anh ta nữa đó"

"Nghe nói anh ta mới 24 tuổi mà đã đạt được tiến sĩ rồi đó, bây giờ chỉ cần chờ một lời phê của Viện Trưởng nữa thôi là anh ta có thể ẩm ngay chiếc vé Giáo Sư nữa đó"

Ôi thôi cả trăm cả ngàn lời bình phẩm về Baekhyun nhanh chóng lan truyền khắp cả căn phòng. Người thì đố kị, người thì ngưỡng mộ, người thì ao ước được một phần như cậu. Đẹp trai, tài năng ai nói là sướng - khổ trăm bề luôn mà!

---->Hẹn mọi người T4 nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play