Baekhyun với tay lấy bức tranh xuống, ẩn đằng sau bức tranh bình thường ấy là một hốc nhỏ có một chiếc hộp màu xanh. Cậu nhanh tay đặt bức tranh xuống bàn rồi quay lại lấy chiếc hộp xuống, nhìn kìa bên trong chiếc hộp có nét chữ ai trong quen thuộc đến lạ lùng đó là nét chữ của mẹ "Gửi Baekhyun" Tại sao bà lại gửi cho Baekhyun mà không phải là Luhan hay còn một chiếc hộp nào đó nữa trong căn nhà này mà bà dành cho Luhan. Mắt Baekhyun lại ứa đầy nước mắt nữa rồi! Cậu bê chiếc chiếc hộp xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên giường. Tay Baekhyun run run nhưng cậu vẫn cố mở nắp hộp, bên trong là một cuốn sổ nhật kí, một cái máy quay phim, một vài tấm ảnh và 1 lá thư gửi cho con trai yêu quý của bà. Baekhyun nhẹ lau đi nước mắt cậu cố kiềm nén nó để mở lá thư ra xem "Baekhyun à! Mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ có lỗi với con rất nhiều. Con hãy mở máy quay phim lên để xem nhé! Có lẽ điều con sắp biết lúc này sẽ là một cú sốc nhưng con hãy can đảm vượt qua nó nhé con trai của mẹ!" Cậu không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa rồi cậu chỉ biết lôi thật nhanh, thật nhanh cái máy quay phim ra để xem mẹ nói gì...

Nước mắt ơi tại sao mi cứ rơi ướt nhòe lấy khóe miệng của Baekhyun ta thế? Những kỉ niệm chợt ùa về vây lấy một đứa con trai luôn khát khao tình mẹ, luôn cần hơi ấm từ bàn tay của một người mẹ. Mở đầu clip là những đoạn video ngắn mà mẹ cậu quay lại những khoảnh khắc của con trai mình từ lúc nó còn bé xíu rồi lúc nó 5 tuổi, 7 tuổi rồi hồi nó 12 tuổi

lúc còn bé Baekhyun lười ăn nên bị mẹ quay lại mẹ còn bảo: "Có phải Baekhyun nhà ta đang nấu ăn rồi ăn mấy món ngon đó không? Woa...cái gì thế? mẹ không nghĩ đấy là thứ mà mẹ làm cho con đâu." Cậu nghịch phá bộ đồ chơi bếp mới chịu ăn cháo. Baekhyun cười mỉm chi trong nước mắt, giá như tất cả có thể quay lại lúc đó thì hay biết mấy, nếu như thời gian có thể quay về thì cậu sẽ nghe lời mẹ không nghịch rồi ăn hết bát cháo thơm ngon mà mẹ nấu.

Rồi lúc 5 tuổi Baekhyun ngồi vẽ một ông mặt trời rất dễ thương

"Baekhyun! đó là gì nào?"

-Dạ đó là mặt trời ạ!

-Baekhyun của mẹ con đang vẽ mặt trời hả?

-Dạ

-Woa...con trai mẹ vẽ đẹp quá đi mất

-Ôi..ôi nóng quá, nóng quá...cho mẹ xem mặt trời của con đi nào...Mẹ muốn xem tranh con trai của mẹ vẽ như thế nào.......Woa tranh của Baekhyun thật đẹp...con là một thiên tài đấy"

Rồi lúc cậu bé kháu khỉnh ngày nào đã lớn rồi nhỉ? Lúc 12 tuổi cậu đang chảy chuốt máy tóc rồi ngắm nhìn mình trong gương thế là bị phóng viên đột nhập phòng rồi ghi hình lại khoảnh khắc ấy

-Hôm nay con hẹn hò sao?

-Mẹ làm gì thế! thôi quay đi!

-Sao thế con trai mẹ đẹp trai quá chừng...Woa con trông đẹp trai quá đi.

Baekhyun cố gắng lấy tay bịt ống kính của mẹ lại "Đừng thế chứ, mẹ đừng quay con"

Đột nhiên Baekhyun phì cười, à phải nói là cười trong hạnh phúc của tuổi thơ, của những kỉ niệm đang sống lại trong cậu. Thế rồi đoạn clip chuyển sang đoạn video tâm sự của mẹ mà mẹ đã bí mật quay nó cách đây chắc có lẽ đã lâu. Ôi hình ảnh mẹ hiện lên làm cho Baekhyun bất loạn cậu chỉ muốn được ôm lấy mẹ mà khóc, khóc cho thật đã với những đau khổ mà một con ma cà rồng tội nghiệp đang phải gánh chịu trong ngần ấy năm qua.



"Nếu giờ con đang xem thứ này...Chắc là chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra rồi. Mẹ mong con đừng bao giờ xem nó cả. Nếu con đang xem thì...Hãy nghe kỹ lời mẹ nói nhé. Con không phải là một loài quỷ dữ, mà con đang bị nhiễm một loại virus. Con đã bị nhiễm một loại virus có tên là VBT-01. Bố con và mẹ đều bị nhiễm cả. Bởi vì con do chúng ta sinh ra nên con cũng bị nhiễm (Baekhyun cuối gầm mặt xuống mà cố lau đi nước mắt đang ướt đẫm khuôn mặt, đang rơi từng giọt mặn đắng chảy rỉ vào bên trong khóe môi, tim đau như ai đang cắt ra từng mảnh một. Rất đau, đau đến tột cùng làm cho lòng người tê buốt, rồi lại ngẩn đầu nhìn máy quay phim) Bố con trước lúc chết vẫn luôn cảm thấy có lỗi...Rất nhiều...Lí do mà chúng ta phải chạy trốn là do những người khác đã bị nhiễm. Họ muốn dùng loại Virus này với mục đích xấu. Bố và mẹ đều không đồng ý, khi lẩn trốn bố mẹ có tìm ra một phương án thuốc nhưng lại thất bại. Khi đó bọn họ đã phát hiện ra chúng ta và mẹ đã đưa con và anh Luhan đi trốn. Bố con ư? Bố con đã chết trong lúc bảo vệ chúng ta. Con muốn biết kẻ đã giết bố con đúng không?

-"Phải, con rất muốn biết" Baekhyun trả lời mẹ nhưng dù cho cậu có trả lời thì mẹ cũng thể nghe thấy, cậu cũng chỉ đang nói chuyện một mình với cái máy quay phim mà thôi

"Nhưng...mẹ sẽ không nói cho con nghe đâu"

-"Tại sao con thể được biết chứ?" Cậu lại hỏi mẹ

"Nếu mẹ nói con sẽ lần theo bọn chúng. Khi đó con sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Con nhất định phải trưởng thành mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ để đối diện với bọn chúng (mẹ bắt đầu khóc) một khi con có đủ sức mạnh đó...thì con có thể tự tìm ra bọn chúng. Bất luận con theo vết chúng hay chúng theo đuổi con. Kể từ bây giờ hãy bỏ đi thật xa nhất có thể, với những khả năng mà con có được, sức mạnh của con là vô tận...Hãy cứu lấy chính mình và cứu sống nhiều người bất hạnh hơn thế nữa.Baekhyun à!"

-Dạ

"Mẹ biết là con có thể làm được bởi vì con là con trai của bố con. Mẹ vô cùng xin lỗi...vì lúc này mẹ không thể ở bên con...Mẹ yêu con...con trai của mẹ...Byun Baek Hyun"

Baekhyun không thể chịu nổi nữa rồi tim cậu đau lắm, nó luôn quặng lại khi nghe từng lời mà mẹ nói, cậu nhấn nút dừng rồi ngã người ra niệm rồi ngắm mẹ trong máy quay phim, cậu ôm máy quay phim vào phòng, rồi cứ thế mà đấm chìm mình trong hơi ấm còn sót lại của mẹ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play