Từ xa xa, một em xinh tươi, yêu kiều bước lại. Cô nàng này, phải nói là nhan sắc không phải thuộc dạng tầm thường, lại còn rất là tự tin. Tôi cắn cắn cái kem, mở to mắt xem trò vui. Nàng ta khẽ đập vai hắn, miệng cười tươi như hoa (ôi cái nụ cười chết người). Hắn khẽ ngẩng đầu lên, giây phút đó không chỉ có mình nhỏ đó mà ngay cả mấy ẻm hám trai bên cạnh cũng hồi hộp đến suýt tắt thở. Hắn hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn người đối diện, sau đó nở nụ cười sát gái quen thuộc, lại còn khoe hai cái răng khểnh duyên chết người ra!

“Rầm… rầm… rầm…”

Xung quanh tôi vang lên những tiếng vật nặng ma sát với mặt đất. Những sinh vật sống trong vòng 10m xung quanh hắn đã thành tượng đá, ngất ngây con gà tây với nụ cười của hắn. Tôi chép miệng, nụ cười của trai đẹp quả thật có sức sát thương quá lớn, hơn nữa trai đẹp lại còn có răng khểnh. Thế này không bay lên trời mới là lạ! Mà hắn đúng thật là, có gái đẹp tới làm quen thì y như rằng. Đúng thật là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”!

Tôi nhấm nháp cây kem tiếp tục xem kịch vui. Mặc dù tối nhưng từ đây vẫn có thế thấy được hai má của nàng ấy ửng lên vệt hồng. Tôi đoán chắc giờ trong lòng nàng đang sướng rơn ấy chứ.

Nàng cười e thẹn, nói gì đó với hắn thì tôi không biết nhưng mới được một nửa thì bị hắn cắt ngang.

– Tố Tâm, bà đi mua kem thôi làm gì mà lâu thế?

Oimeoi, tôi ăn kem suýt nghẹn!

Tôi ăn kem bằng miệng mà, vậy sao cứ cảm thấy toàn thân đều cóng thế này?!

Tôi ngẩng đầu lên cười gượng, hàng chục cặp mắt không biết từ đâu bay đến “thăm hỏi”, tôi đâu có quen họ đâu, làm gì nhìn tôi kinh (dị) thế chứ!? Một cơn gió độc thổi qua, mấy (chục) trái tim bự chảng không biết bay đi đâu hết, giờ nhìn vào toàn thấy tia lửa điện xẹt qua xẹt lại. Tôi đảm bảo, nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi bây giờ đang ngồi uống trà, chơi cờ với Diêm Vương rồi!

Bây giờ mới biết, lời nói cũng có thể giết người!

Hắn thế này là muốn hại tôi chết mà, thấy tôi nham nhở ăn kem xem kịch nên muốn lôi tôi xuống vũng bùn cùng hắn. Biết vậy hồi nãy đứng xa một chút, khuất một chút!

Người nào đó còn không thèm để ý đến khuôn mặt thảm hại của tôi, vui vẻ bước lại gần.

– Đi thôi!

Tôi ra đi trong ánh mắt hầu như là ghen tị của tất cả mọi người. Hu hu, ghen với tị cái nỗi gì chứ? Cái này gọi là thế thân, thế thân đó!

Trước khi đi, hắn không quên quay lại nhìn cô nàng vẫn chưa nhận thức được sự việc ấy nói:

– Hồi nãy bạn nói gì ấy nhỉ?

– À, không, không có gì!

Sau đó đi luôn một hơi không thèm ngoảnh lại. Con gái đi cầm cưa, đã không được còn mất cả vốn lẫn lời. Đúng thật là mất mặt! Không đi đứng lại để cho người khác bàn tán à?

Hắn cũng chơi quá ác đi, rõ ràng là cười với cô bạn đó, cuối cùng lại làm cho mọi người hiểu lầm là đang chờ tôi, quăng cho con gái người ta cục quê to đùng!

Tôi hậm hực cắn cây kem. Mỗi lần dính đến hắn toàn là chuyện không hay không là thế nào? Hắn sinh ra đúng là để quấy nhiễu cuộc đời yên lành của tôi mà!

– Kem tui đâu? – Kẻ nào đó còn rất mặt dày đòi kem.

– Không có, ăn hết rồi! – Tui cộc lốc trả lời.

– Thế cái này là cái gì? – Hắn chỉ vào cây kem còn lại tôi đang cầm, sau đó không khách khí cúi xuống cắn một miếng rõ bự. Một ít kem còn dính lại trên khóe miệng, hắn lấy tay lau đi rồi nhìn tôi cười rõ tươi.

Tôi đơ một (vài) phút, tự dưng thấy thích khuôn mặt lúc hắn cuối xuống ăn kem, thích cái nụ cười trẻ con lấp ló răng khểnh, ngay cả động tác lấy tay quệt miệng trông cũng thật… con nít. Có cảm giác hai má bắt đầu nóng, tôi quăng nhanh cây kem cho hắn, quay mặt sang chỗ khác.

– Ế, sao tay bà lạnh thế?

– Ờ… – Nãy giờ cầm miết cây kem sao không lạnh được, lúc nãy ham xem kịch quá nên cũng không quan tâm, giờ hắn nhắc thì tay đã không còn cảm giác gì rồi.

Xui xẻo thay hôm nay lại mang áo len, không có túi.

– Một chút là hết đó mà! – Tôi cựa ngậy mấy ngón tay, đúng là tê đến mất cảm giác.

– Đồ ngốc! Đưa tay đây! – Hắn nhìn với vẻ mặt “thật hết cách” với tôi rồi ra lệnh.

Không phải định làm như mấy bộ phim Hàn ấy chứ? Mấy cái vụ kiểu xoa xoa làm ấm ấy!?

Tôi ngơ ngơ không hiểu mô tê gì nhưng cũng ngoan ngoãn đưa tay ra. Hắn cầm tay tôi, không nói gì nhiều lập tức… đút vào trong túi áo. Tôi trân mắt nhìn hắn, hắn lại lảng đi. Tôi cũng lảng lảng nhìn sang chỗ khác.

Hơi ấm từ tay hắn truyền qua, không chỉ tay mà ngay cả mặt tôi cũng nóng dần lên. Đây không phải lần đầu tiên hắn cầm tay tôi nhưng cảm giác hôm nay lại khác, có gì đó vui lẫn ấm áp. Tay tôi khi nào nằm trong lòng bàn tay hắn đều có cảm giác rất nhỏ bé, có cảm giác được bảo bọc, che chở.

Tôi nhoẻn miệng cười, tự dưng lại muốn thấy mặt hắn lúc này, có cái đầu đâu sao phải lảng tránh chứ!?

– Này, tui nói ông nghe cái này!

– Nói đi! – Hắn không chịu quay mặt lại.

– Quay qua đây! – Tôi lấy tay còn lại quay mặt hắn qua, nhưng chưa nhìn được gì thì…

“Phụt!”

Đèn điện trên phố đều vụt tắt. Duy chỉ có tòa nhà thị chính của thành phố là lung linh ánh đèn, trên bảng điện đang chạy từng con số một.

Giây phút đếm ngược bắt đầu…

10

9



3

2

1

“Bùm…bùm…chíu…”

Pháo hoa được bắn lên tỏa sáng bầu trời đêm thành phố. Đây là thời khắc chuyển giao giữa một năm cũ và năm mới.

Tôi sung sướng ngẩng đầu lên xem pháo hoa đang tỏa sắc rực rỡ. Vậy là sang một năm mới rồi!

– Chẳng phải bà nói có chuyện muốn nói sao? – Hắn nhìn tôi nói. Trời tối quá nên chẳng thấy được mặt hắn, nhưng đôi mắt sâu hình như đang phát sáng.

– Hì hì, ấm quá! Cho tay này nữa đi! – Tôi cười tinh nghịch, bàn tay trong túi áo hắn khẽ ngọ ngậy.

– Ngốc! – Hắn chỉ nói một từ rồi quay mặt lên xem pháo hoa. Lúc nãy khi pháo được bắn lên, có chiếu sáng một phần khuôn mặt hắn, tôi thấy có gì đó hồng hồng thì phải.

– Happy NewYear!

***

Qua Tết lâu lắc lâu quơ rồi mà giờ mới bò được đến cái Tết (╯□╰), thông cảm! Theo lời hứa, Yuu sẽ tặng chương này cho bạn Quỳnh Trâm (quynhtrampy2001), cảm ơn đã theo dõi và thích truyện nhé!
Klq, nhưng sao ai cũng hỏi tuôi là con gái hay con trai là thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play