Tâm trạng Tô Vận cực kỳ khó tả khi đến phòng cấp cứu, hắn cất từng bước đến bên giường bệnh của cha mình. Lúc đầu hắn đã không định đến nhưng nhớ lại khoảnh khắc ông ta đã vì mình mà không cần đến mạng nên hắn cũng không kìm được lòng mình mà đến để gặp ông ta lần cuối.
Tô Nhiếp Minh vô cùng xúc động vì cuối cùng có thể được gặp đứa con trai này trước khi chết rồi, ông ta nén đau đưa tay lên nắm lấy tay của con trai, gian nan nói từng chữ một.
- Tiểu Vận, ta..xin lỗi…con, ta xin lỗi vì…đã không bảo vệ được mẹ con. Ta không có mặt mũi nào..xin con tha thứ…chỉ mong…con có thể sống thật hạnh phúc…Tiểu, Vận…ta rất vui..vì có thể đi gặp…mẹ, con rồi…ta…khụ, khụ...ta vẫn muốn, nói với con, ta vẫn, ta vẫn luôn yêu mẹ của con…
Vẻ mặt Tô Vận không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng trong mắt hắn có thể nhìn ra được sự tha thứ rồi. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn ông ta, dùng ánh mắt tĩnh lặng đấy tiễn ông ta đi một cách nhẹ nhõm nhất.
Chỉ có mỗi La Mục Nhiễm là đau đớn đến muốn chết đi sống lại, không phải chỉ là mất đi người đàn ông mình yêu nhất mà ngay khoảnh khắc cuối cuộc đời, người mà ông ta yêu vẫn chỉ có Lâm Nhược Tranh, sau bao nhiêu có gắng của bà ta thì rốt cuộc cũng không có được vị trí nào trong lòng Tô Nhiếp Minh. Hóa ra người sai ngay từ đầu chính là bà ta, không nên quá cố chấp vào đoạn tinh cảm này mới phải, nếu vậy thì tất cả đã không đau khổ đến như vậy và cũng không có bi kịch như ngày hôm nay.
………………………….
Quay trở lại trước phòng phẫu thuật, đèn vẫn còn sáng cũng có nghĩa là Trình Tố Vi vẫn còn đang đấu tranh với tử thần, Tô Vận lại ngồi xuống dãy ghế trước cửa, bất lực chôn mặt vào hai lòng bàn tay.
Trình Sở Uy hớt ha hớt hải chạy đến thì thấy Tô Vận đang ngồi cúi gầm mặt trên ghế mà phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, ông vội hỏi.
- Vi Vi thế nào rồi?
Nghe tiếng của ông, Tô Vận từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Hắn đứng lên cúi chào Trình Sở Uy, một phần giống như đang tạ lỗi hơn.
- Là lỗi của cháu, mẹ mất, Vi Vi bị thương, tất cả đều là lỗi của cháu.
Hắn cảm thấy mình không còn tư cách gì đứng đây khi Trình Sở Uy đã đến nữa. Sau khi nói xong, hắn cúi đầu chào ông một lần nữa rồi chuẩn bị rời đi.
- Vi Vi nhờ bác chăm sóc ạ.
Nhưng lúc hắn vừa bước đi vài bước thì Trình Sở Uy đã lên tiếng ngăn lại, đồng thời bước đến đối diện với hắn. Nếu là trước đây thì ông đã mắng hắn một trận rồi, nhưng lần này lại không phải như vậy.
- Cậu ở lại đi! Tôi mới là người nên xin lỗi cậu, tôi xin lỗi vì chuyện hai mươi tám năm trước, chỉ vì quá ích kỷ nên tôi đã chia cắt cậu và Nhược Tranh. Chuyện của Nhược Tranh tôi cũng có lỗi, người không đủ tư cách để đứng đây là tôi chứ không phải cậu, hy vọng cậu sẽ chăm sóc thật tốt cho Vi Vi.
Trên gương mặt già nua của ông hiện rõ sự mất mát đến đau lòng, vợ thì mất, con gái thì đang nằm trong phòng phẫu thuật, là một người cha sao có thể vượt qua được cú sốc này đây? Chuyện ông tráo đổi thân phận của mình hai mươi tám năm trước, Tô Vận chưa từng có suy nghĩ oán trách gì ông cả. Hắn nhìn tấm lưng đang run rẩy của ông khi vừa xoay người, hắn cũng ngăn ông lại như vừa rồi ông đã ngăn hắn.
- Bác Trình, Vi Vi cần ba ở bên, nhất là lúc này. Bác đừng tự trách bản thân nữa, bây giờ bác phải gánh cả trách nhiệm của mẹ để chăm sóc cô ấy, nên bác nhất định phải ở lại đợi cô ấy tỉnh.
Vậy là sau khi hóa giải được những điều canh cánh trong lòng bấy lâu nay, Tô Vận và Trình Sở Uy cuối cùng cũng có thể cùng ngồi đợi kết quả cuộc phẫu thuật của Trình Tố Vi.
Hai tiếng trôi qua trong lo sợ, đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Nhìn thấy Mẫn Quan đi ra, Tô Vận vội vã đứng lên, chạy đến trước mặt anh hỏi.
- Cô ấy thế nào rồi?
Trình Sở Uy cũng đang rất sốt ruột đứng bên cạnh chờ đợi nghe kết quả từ bác sĩ.
Mẫn Quan tháo khẩu trang xuống, cười nhẹ nhõm.
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ chúng ta cần theo dõi thêm chờ bệnh nhân khôi phục ý thức.
Nói xong anh còn vỗ vỗ lên vai của Tô Vận động viên, mà Tô Vận cũng vỗ ngược lại vai của anh, giọng khàn khàn nói.
- Tiểu Nhiên đang cần cậu đấy, giúp tôi an ủi con bé.
Mẫn Quan gật gật đầu, trước khi đi không quên cúi chào Trình Sở Uy.
…………………………….
Mặc dù cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng Trình Tố Vi vẫn còn trong trạng thái hôn mê, bước chân của Tô Vận nặng nề đi đến ngồi xuống bên cạnh giường cô. Hắn nhẹ nhàng cầm một tay cô lên, bao bọc trong cả hai bàn tay của hắn, và đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
- Vi Vi, cảm ơn em, cảm ơn em vì đã không bỏ anh lại một mình.
Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy sủng nịch, giữ mãi một tư thế cùng một cái nhìn như vậy khá lâu, sau đó mới từ từ đưa một tay còn lại vuốt lên mái tóc của cô.
Đúng lúc này, Hàn Tiềm mở cửa đi vào, đứng cách Tô Vận một khoảng và cúi chào, báo cáo lại kết quả những nhiệm vụ mà hắn đã giao.
- Tô tiên sinh, thi thể của phu nhân đã được đưa về Vịnh Uyên Ương rồi.
Tô Vận ngồi đó không xoay người, động tác nắm tayy Trình Tố Vi nếu nhìn kỹ sẽ có thể thấy đang gồng lên vì run rẩy. Một giọng lạnh khốc đến rợn người vang lên.
- Đã tìm được cậu ta chưa?
Kẻ thù đã giết mẹ và khiến cho Trình Tố Vi ra nông nổi này hiện giờ không biết đang ở đâu, chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã muốn giết chết Hứa Vĩ Thành ngay rồi, phút nào chưa tìm được anh ta là giây phút đó cơn thịnh nộ trong lòng hắn cứ thêm dâng cao, hắn nhất định sẽ tìm được anh ta và tự tay giết chết anh ta.
Hàn Tiềm có chút xấu hổ, cúi đầu nhận lỗi vì không có tiến triển gì.
- Tôi vẫn đang cho người tìm.
Tô Vận lại trầm mặc không nói gì, ánh mắt vẫn chỉ chung thủy hướng về người con gái đang nằm ngủ trên giường.
Nhìn ông chủ vẫn chưa thay bộ quần áo dính đầy máu kia, nghĩa là hắn vẫn chưa rời khỏi đây một phút nào, Hàn Tiềm hơi lo lắng nhắc hắn.
- Tô tiên sinh, anh đã ở đây cả đêm rồi, anh nên về nghỉ ngơi một chút đi.
Nhưng căn bản Tô Vận làm sao có thể nghe lọt tai những lời này chứ? Hắn bỏ ngoài tai hết những lời khuyên đó, những chuyện này bây giờ đối với hắn làm sao quan trọng hơn tình trạng cửa Trình Tố Vi và mối thù giết mẹ chứ?
…………………………….
Sau khi thay đồ xong, Mẫn Quan chạy khắp nơi và hỏi rất nhiều y tá bác sĩ khác để tìm Tô Hạ Nhiên. Tìm quanh bệnh viện đến ngoài sân, cuối cùng anh cũng thấy cô thấy cô đang ngồi trong một góc ở cầu thang thoát hiểm. Anh điều chỉnh lại tốc độ của bước chân, chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, hai tay đặt trên lưng và sau gáy cô dịu dàng an ủi.
- Cứ khóc đi, sẽ giúp em thấy nhẹ nhõm hơn đấy.
Nghe anh nói vậy, Tô Hạ Nhiên rốt cuộc cũng đã không thể kìm nén được nữa mà òa khóc như mưa, vừa khóc vừa mắng.
- Tại sao đến phút cuối ông ấy lại cứu anh hai chứ? Tại sao không xấu xa đến cuối cùng đi chứ? Tại sao lại như vậy? Em vì ghét ông ấy đối xử tàn nhẫn với anh hai và Vi Vi nên đã không về thăm ông ấy những ngày cuối đời, tại sao ông ấy lại tàn nhẫn như vậy hả? Tại sao đến lúc chết ông ấy mới nhận ra lỗi lầm của mình chứ? Tại sao lại không xin lỗi sớm hơn? Tại sao vậy?
Tiếng khóc nấc đến nghẹn đắng của cô như một mũi dao nhọn đâm vào tim của Mẫn Quan, anh ôm chặt cô hơn dỗ dành, cô đau như vậy anh cũng đau không kém. Anh không nói gì cả, cứ im lặng như vậy mà làm chỗ dựa cho cô.
Tô Hạ Nhiên như tìm được một cái phao cứu đuối, ôm chặt anh mà khóc.
………………………………
Đã hơn ba ngày rồi nhưng Trình Tố Vi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Vận cũng không còn có thể yên tâm chờ đợi nữa, hắn yêu cầu Mẫn Quan kiểm tra lại tình trạng của cô.
Sau khi Mẫn Quan tiến hành chụp empire tổng quát thì đã có kết luận. Anh nhìn những tấm phim chụp trên màn hình máy tính và đưa ra nguyên nhân.
- Toàn bộ cơ thể cô ấy đều đã hồi phục rất tốt, phần não cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng cô ấy lại chưa hồi phục ý thức, tình trạng này nguyên nhân có thể là do ý chí của cô ấy.
Tô Vận vừa nhìn kết quả vừa nghe kết luận của Mẫn Quan, nghe đến câu cuối thì hắn liền hỏi lại.
- Ý chí? Cậu nói vậy là sao?
Mẫn Quan thở dài nặng nề rồi tiếp tục phân tích.
- Là cô ấy không muốn tỉnh lại, cô ấy đang rơi vào cơ chế tự phòng vệ, vì muốn trốn tránh thực tại nên cô ấy mới chạy trốn, không muốn diện với sự thật này.
Như vậy là Tô Vận đã hiểu rồi, Trình Tố Vi đã tự trách bản thân vì cái chết của Lâm Nhược Tranh, cô vẫn cho rằng chính mình đã hại chết bà. Hơn nữa, cô càng không thể chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã chết, vậy đó chính là lí do mà cô đang trốn tránh.
Nhìn cô gái nhỏ của mình nằm ngủ rất yên bình trên giường nhưng trong lòng Tô Vận lại không ngừng dậy sóng, hắn sợ rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa….
- Vi Vi, anh đã rất vui khi em còn sống, anh đã nghĩ rằng em sẽ không bỏ anh mà đi, nhưng tại sao đến bây giờ em vẫn chưa chịu mở mắt ra nhìn anh? Hay em thật sự muốn bỏ anh ở lại một mình sao? Vi Vi, anh xin em, xin em hãy tỉnh lại đi được không?
Người thật sự nên tự trách phải là hắn chứ không phải cô, nếu hôm đó hắn nhất quyết không để cô đi cùng thì cô sẽ không rơi vào trạng thái hôn mê như bây giờ, càng không phải tự trách mà trốn tránh thực tại. Đều là tại hắn đã không thể bảo vệ được hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình, nghĩ đến đây hắn sự hận thù chết chóc trong lòng hắn càng dâng trào, chỉ muốn có thể chính tay giết chết Hứa Vĩ Thành ngay bây giờ.
…………………………
Mỗi ngày trôi qua như vậy, Trình Tố Vi vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, còn Tô Vận thì vẫn kiên nhẫn chăm sóc cô từng ngày, nếu không phải đến công ty thì tất cả thời gian còn lại của hắn đều để dành cho cô.
Lại như mỗi ngày, hắn đọc sách cho cô nghe, lau người cho cô rồi lại nói rất nhiều chuyện với cô.
- Vi Vi, em đã ngủ lâu như vậy rồi, khi nào em mới chịu mở mắt ra nhìn anh đây? Anh rất nhớ em, Vi Vi, anh thật sự rất nhớ em. Xin em hãy mau tỉnh lại.
Hắn luôn gọi cô dậy, mỗi khi nắm tay cô hắn lại không kìm được lòng muốn cô tỉnh dậy ngay, nhưng dù hắn có gọi như thế nào thì cô vẫn nằm im đó không chút cử động nào. Có những buổi tối, hắn nắm tay cô nói chuyện cho đến khi ngủ gục bên cạnh cô đến tận sáng hôm sau.
Mới đó mà đã một tuần trôi qua từ ngày Trình Tố Vi hôn mê, vấn đề của cô không còn nằm ở việc bác sĩ phải theo dõi và kiểm tra nữa nên Tô Vận dự định sẽ đưa cô về Vịnh Uyên Ương để tiện chăm sóc hơn.
…………………………..
Hôm nay có cuộc hẹn quan trọng nên Tô Vận phải đến công ty, vừa mở cửa phòng bệnh ra thì đã thấy Trình Sở Uy đang đứng bên ngoài. Hắn đi tới chào ông.
- Bác đến thăm Vi Vi ạ?
Trình Sở Uy trầm mặc nhìn vào phòng bệnh của Trình Tố Vi rồi lại nhìn Tô Vận đang đứng trước mặt, nghiêm túc đề cập.
- Tang lễ của bà ấy, cậu quyết định sẽ tổ chức vào cuối tuần này sao? Chúng ta không đợi Vi Vi tỉnh lại nữa sao?
Tang lễ của Lâm Nhược Tranh đã trì hoãn đến hôm nay, lí do là vì muốn đợi Trình Tố Vi tỉnh lại đưa tang cho bà. Nhưng sau khi Tô Vận biết cô đang trốn tránh hiện thực thì hắn đã nghĩ lại, nếu đã là như vậy thì không thể đợi cô tỉnh lại mới cử hành tang lễ được nữa, đó là điều mà cô đang trốn kia mà.
Hắn nhìn cô đang nằm trên giường qua lớp kính trước cửa, lắc đầu nói.
- Không cần nữa đâu ạ, tang lễ sẽ được cử hành vào cuối tuần.
Nói xong, hắn cúi chào Trình Sở Uy lần nữa rồi sải bước về phía sảnh của bệnh viện.
……………………………
Ngày công bố di chúc của Tô Nhiếp Minh cũng là ngày diễn ra cuộc họp cổ đông của Tô thị. Theo di chúc, mười lăm phần trăm cổ phần của Tô Nhiếp Minh trong Tô thị đều để lại cho Tô Vận, biệt thự Tô gia và những bất động sản trong nước của ông ta thuộc sở hữu của La Mục Nhiễm, hai công ty riêng mà ông ta đã thành lập ở Bỉ sẽ thuộc quản lý của Hứa Vĩ Thành.
Vì Hứa Vĩ Thành cũng không nắm đươc thêm cổ phần trong Tô thị nên quyết định khai trừ anh ta đã được thông qua thuận lợi, Tô thị cũng đã vượt qua được khủng hoảng và đang trên đà phát triển vượt bậc.
Một bó hoa được đặt cẩn thận xuống bia mộ của Tô Nhiếp Minh, Tô Vận mặc bộ vest đen nhìn di ảnh người cha quá cố, tâm trạng có chút phức tạp.
La Mục Nhiễm đứng bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt mông lung, bà ta cất giọng hỏi.
- Có phải cậu rất hận tôi không?
Tô Vận không quay mặt nhìn bà ta mà cứ giữ nguyên tư thế đứng đó, trực tiếp trả lời.
- Nếu bà còn là mẹ của tôi thì tôi sẽ rất hận bà, nhưng bây giờ chẳng phải không phải nữa sao? Tôi đã sớm không còn ân oán gì với bà nữa.
Nói xong, hắn cũng dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng khi hắn sắp đi khỏi thì La Mục Nhiễm lại nói thêm một câu nữa.
- Tôi xin lỗi.
Tô Vận hoàn toàn nghe thấy nhưng hắn cũng không nói gì mà tiếp tục bước đi.
……………………………….
Từ lần trước đến tận công ty tìm Trương Định Siêu cho đến bây giờ, Đường Nhã Tịnh cũng không còn liên lạc nữa. Trương Định Siêu đã mấy lần đến nhà rồi đến bệnh viện tìm cô ta nhưng cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy, vì anh sắp phải đến New York nên muốn nói lời tạm biệt một lần, anh cũng đã để lại rất nhiều tin nhắn cho Đường Nhã Tịnh, hy vọng cô ta có thể đọc được.
Hôm nay là ngày khởi hành rồi, nhưng Trương Định Siêu vẫn cố gắng nán lại để đợi người đó dù rất vô vọng, anh ngồi trên ghế chờ, lấy điện thoại ra xem lại những tin nhắn mình đã gửi, người đó vẫn chưa đọc nữa, anh lại không nhịn được mà gửi thêm một tin nhắn nữa, đợi thêm một lúc rồi cũng đành kéo vali vào quầy soát vé.
Trương Định Siêu đến một ghế trống, bên cạnh có một người đang đọc sách, anh ta không biết đó là người nước nào nên chào một câu bằng tiếng anh trước khi ngồi xuống.
Sau khi anh ta ổn định chỗ ngồi rồi, người bên cạnh cũng từ từ để quyển sách qua một bên, mỉm cười nhìn anh. Vừa đúng lúc anh nhìn sang…
- Tịnh Tịnh? Sao em lại…
Anh thật sự rất bất ngờ khi gặp được người mà anh vẫn luôn chờ đợi trong lúc này. Anh tìm cô ta ở khắp nơi và cũng không thể liên lạc được, bây giờ lại xuất hiện ở đây, thật sự trùng hợp vậy sao?
Đường Nhã Tịnh tươi cười nhìn anh, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi
- Anh cũng là người Trung Quốc sao?
Câu hỏi của cô ta làm Trương Định Siêu sững người vài giây, nhưng chỉ một chút thôi anh đã nhớ lại, đây là câu hỏi mà cô ta đã hỏi anh lần đầu tiên hai người gặp nhau và cũng là trên một chiếc máy bay. Anh liền bật cười, cũng thành thật trả lời.
- Tôi là người Trung Quốc, cô cũng là người Trung Quốc?
Hai người nhìn nhau cười rất vui vẻ. Sau màn chào hỏi quen thuộc đó, Trương Định Siêu mới hỏi chuyện mà anh vẫn đang thắc mắc.
- Mấy ngày qua rốt cuộc em đã đi đâu vậy? Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa.
Đường Nhã Tịnh tựa đầu vào ghế vờ suy nghĩ một lúc, bình nhiên trả lời.
- Có lẽ là đi buông bỏ quá khứ.
Câu trả lời ngắn gọn như vậy nhưng trong lòng Trương Định Siêu lại vô cùng hạnh phúc. Anh không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi một câu bình thường.
- Em đến đâu đây?
Đường Nhã Tịnh mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ nói.
- New York!
Một nụ cười hạnh phúc lần nữa nở trên môi của Trương Định Siêu, anh cũng cho cô ta biết địa điểm mình đến.
- New York!
Đây có được gọi là định mệnh an bài không? Hai người nhìn nhau mỉm cười, những phiền muộn sâu thẳm trong tim cũng đã giũa sạch được hết rồi.
………………………………
Địa điểm an nghỉ cuối cùng của Lâm Nhược Tranh chính là ngọn đồi ngoại thành phía tây mà đã từng là nơi “chôn cất” Tô Vận, cũng là nơi mà hai mẹ con nhận ra nhau, và chính Tô Vận đã chọn nơi này. Đứng đây hắn lại nhớ những kỷ niệm đầu tiên với mẹ, chia cắt suốt hai mươi tám năm, gặp lại mẹ cũng không được hưởng hạnh phúc bao lâu đã phải đưa tang cho bà.
Nhìn những bông hoa cúc trắng lần lượt đặt xuống quan tài của Lâm Nhược Tranh, khao khát muốn trả thù trong lòng của Tô Vận đã lên đến đỉnh điểm. Hôm nay hắn phải đưa tang mẹ thì ngày này năm sau cũng sẽ là ngày giỗ của Hứa Vĩ Thành.
Sau khi tang lễ kết thúc, Tô Vận đã hoàn toàn gỡ bỏ vẻ mặt đau buồn vừa rồi mà thay vào đó là gương mặt đầy sát khí chết chóc.
Hàn Tiềm đi đến nói gì đó vào tai hắn xong thì hắn chỉ lạnh lùng nói một câu.
- Chuẩn bị đi!
Thấy hắn rời đi, Hàn Tiềm cũng nhanh chân đi theo sau.
……………………………
Dù Hứa Vĩ Thành có trốn kỹ đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi được móng vuốt của Tô Vận. Hơn nửa tháng chạy trốn trong nước, anh ta nhân cơ hội hôm nay Tô Vận sẽ đưa tang cho Lâm Nhược Tranh để chạy ra nước ngoài, nhưng anh ta không thể ngờ được Tô Vận đã giăng bẫy đợi anh ta sẵn rồi.
Hứa Vĩ Thành bị truy đuổi rất lâu cuối cùng cũng không thể chạy thêm nữa, anh ta bị thuộc hạ của Tô Vận bắt trói, đưa lên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang. Anh ta nhìn xung quanh chỉ thấy mấy tên thuộc hạ đang đứng canh chừng, bị trói chặt trên ghế không thể thoát ra dù anh ta có cự quậy thế nào, và kẻ ra lệnh bắt anh ta đến đây đã xuất hiện.
Tô Vận bước từng bước vững chãi đến gần anh ta, hai bên đều có thuộc hạ đứng đợi lệnh. Khi đối diện trước mặt Hứa Vĩ Thành, thanh âm lạnh khốc từ giọng của hắn cất lên cùng nụ cười đầy ẩn ý.
- Tao đã tìm mày rất lâu đấy!
Mặc dù đã bị trói chặt không thể cử động nhưng Hứa Vĩ Thành vẫn không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, anh ta còn cười chế giễu, nhắc đến chuyện của Lâm Nhược Tranh và Trình Tố Vi như đang khoe chiến tích.
- Chắc mày đang rất muốn giết tao nhỉ? Nhưng làm sao đây? Dù mày có giết tao thì mẹ mày cũng đâu thể sống lại, hơn nữa có vẻ như Vi Vi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Bi kịch thật nhỉ?
Tô Vận cũng rất bình tĩnh đợi anh ta nói hết rồi mới cởi bỏ áo khoác và nới lỏng carvat, không nói câu nào mà đấm liên tục vào mặt anh ta, mỗi đấm là mỗi cơn thịnh nộ mà hắn đã nhẫn nhịn suốt thời gian qua, một đấm nữa là đấm cho mẹ hắn, một đấm nữa là đấm cho Trình Tố Vi.
Đến mức này rồi mà Hứa Vĩ Thành vẫn không hề có chút sợ hãi nào, môi miệng đều đã rách hết, máu đầy khoang miệng trào ra quanh cằm nhưng chỉ khiến anh ta cười to hơn thôi.
- Haha! Nhìn mày càng tức giận tao càng thấy hả hê đấy! Vì tao đã giết được người mày yêu thương nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT