Kế hoạch của Tô Nhiếp Minh có vẻ như đã có chút ảnh hưởng đến thái độ đối đãi của giám đốc Lệ đối với Tô Vận, vốn dĩ đã là một người có yêu cầu khắt khe nhưng bây giờ đàm phán cùng một người có nhiều tin đồn quái đản như vậy thì lại vô cùng hứng thú.

-     Tô tổng, những tin đồn về tôi chắc cậu cũng đã nghe nhiều rồi. Nếu vậy thì chắc cậu cũng hiểu ra một điều rồi chứ? Điều duy nhất có thể khiến tôi thấy thích chính là chiến tranh.

Ông ta vừa nói vừa nhắm bóng mà đánh, lúc ông ta nói ra câu cuối cùng cũng vừa đúng lúc kết thúc lượt bóng, vẻ mặt đầy đắc ý cùng nụ cười phấn khích của ông ta giống như đang thay thế cho một lời khen dành cho Tô Vận.

Trước thái độ có chút bất thường của ông ta, Tô Vận không có phản ứng gì mà vẫn bình thản nhận lấy gậy từ nhân viên, trong lúc chuẩn bị tư thế mới hỏi ông ta một câu.

-     Ông nghĩ đó là một cuộc chiến tranh?

Giám đốc Lệ bật cười khi nghe câu hỏi của hắn, nhìn quả bóng đang lăn vào hố và vỗ tay tán thưởng.

-     Không phải đang rất kịch tính đấy sao? Cha con nội chiến để tranh giành vị trí đứng đầu, chậc chậc, đúng là rất thú vị đấy! Tôi rất ghét những thứ quá đơn giản nên nhàm chán lắm.

Lời của ông ta cũng không phai hoàn toàn không có lí, Tô Vận và Tô Nhiếp Minh đúng là cùng tranh giành chiếc ghế chủ tịch của Tô thị, nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước rồi. Hiện tại Tô Vận chính là chủ tịch Tô thị và sẽ không ai có thể thay đổi điều này, dù là Tô Nhiếp Minh đi chăng nữa, dù ông ta có đang dùng đủ mọi thủ đoạn để hạ hắn nữa thì vị trí đó cũng sẽ không bao giờ trở về với ông ta.

Không biết có nên nhận đây là lời khen không, Tô Vận lại chuẩn bị đánh lượt bóng tiếp theo. Cũng là lúc đang chuẩn bị, hắn lại hỏi tiếp một câu.

-     Tôi nghĩ chuyện khiến ông thấy thú vị chắc không phải chỉ có như vậy thôi nhỉ? Tin đồn về phu nhân của tôi chắc ông cũng đã nghe rồi.

Lần này thì giám đốc Lệ không nói thêm gì khác nữa mà trực tiếp bảo thư ký đem hợp đồng đến.

Mặc dù Hàn Tiềm có chút khó hiểu khi ông ta lại đồng ý ký hợp đồng nhanh như vậy nhưng khi nhìn qua Tô Vận thì cậu ta cũng đã hiểu ra, vừa rồi hắn đã cố tình đến gần giám đốc Lệ để ám chỉ điều gì đó, nhất định lại là trò đe dọa mà hắn vẫn thường dùng đây rồi.

Cậu ta cũng nhanh chóng lấy hợp đồng đưa cho giám đốc Lệ.

Hợp đồng được ký thành công, hai người bắt tay đại diện cho cuộc hợp tác sắp tới.

Người khác có lẽ không biết nhưng cả Tô Vận và Hàn Tiềm đều biết rõ giám đốc Lệ chính là đang cố gắng giữ vững hình tượng còn lại của mình. Ông ta cười cười và còn làm động tác nháy mắt nữa.

-     Tôi thích những người có tính mạo hiểm như cậu đấy.

Tô Vận cũng đáp lại bằng một nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.

Như những lời ông ta đã nói vừa rồi, ông ta thích chiến tranh hơn là bình yên nhàm chán. Nhưng ông ta lại chưa tính đến bản chất hai mặt của tính hiếu chiến, rằng kẻ hiếu chiến nguy hiểm rất thú vị và cũng có thể đe dọa ngược lại ông ta.

Tô Nhiếp Minh chắc cũng không ngờ rằng đứa con trai này của ông ta lại lấy được hợp đồng còn nhanh hơn sau khi ông ta nhúng tay vào.

……………………………

Thành công ký được hợp đồng, ra khỏi sân golf với một tâm trạng khá tốt, hắn vừa vào xe thì Hàn Tiềm đã đưa lại điện thoại cho hắn, đồng thời báo cáo lại.

-     Tô tiên sinh, hai mươi phút nữa anh có cuộc hẹn uống trà chiều với giám đốc Tần và phu nhân của ông ấy.

Tô Vận đưa tay nới lỏng carvat, gật đầu dặn dò mấy câu rồi dựa lưng ra sau ghế, nghỉ ngơi một lúc.

Chiếc xe vừa lăn bánh một lúc thì hắn cũng vừa mở điện thoại ra xem, có một tin nhắn của Lâm Nhược Tranh. Bà muốn gặp hắn bây giờ và bà đang đợi ở chỗ mà lần trước bà đã gặp tai nạn. Đọc được điểm hẹn, Tô Vận có chút khó hiểu lẫn nghi hoặc, tại sao bà lại muốn gặp hắn ở đó chứ? Chẳng lẽ bà đã biết gì rồi sao?

Suy nghĩ một lúc rồi hắn cũng quyết định đến gặp bà. Tắt điện thoại đi, hắn ra lệnh cho Hàn Tiềm lái xe quay lại.

…………………………...

Nhìn bia mộ trước mặt, Lâm Nhược Tranh thở dài một hơi nặng nề. Bây giờ đã biết dưới nấm mồ kia không phải là con trai mình, tâm trạng của bà thật sự rất khó diễn tả, hạnh phúc có, đau lòng cũng có, trống trãi cũng có, thất vọng cũng không thiếu. Tại sao bà lại không thể nhận ra sớm hơn chứ? Suốt hai mươi tám năm qua bà đã thờ đứa con còn sống của mình! Mà con trai bà luôn đứng trước mặt nhưng bà lại không nhận ra. Số phận thật biết trêu đùa mà.

Nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng rõ, Lâm Nhược Tranh biết người bà đang đợi đã đến rồi. Bà không quay đầu lại nhìn mà cứ đứng ngang với hắn, cùng nhìn vào tấm bia mộ trước mặt, bà thở dài một hơi và chợt bật cười ngây ngốc.

-     Lần trước cậu cũng đến đây rồi, nên chắc cậu cũng biết tôi đến để thăm ai nhỉ?

Tô Vận nhìn bia mộ trước mặt và nghe Lâm Nhược Tranh hỏi vậy thì hơi giật mình, vừa quay đầu nhìn bà mới nói được một câu đầu tiên.

-     Phu nhân, thật ra chuyện này….

Nhưng hắn lại không có cơ hội được nói hết, mới mở lời thì Lâm Nhược Tranh đã cắt ngang để nói tiếp câu chuyện của mình. Thanh âm trong giọng của bà ẩn chứa một điều gì đó tiếc nuối và đau buồn khi nhớ lại quá khứ.

-     Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in ngày đứa trẻ đó được sinh ra và cũng chính là ngày nó mất. Suốt hai mươi tám năm qua, không một ngày nào mà tôi không nhớ đến nó, từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua trong tuyệt vọng. Mỗi năm đến ngày giỗ của nó tôi đều đến đây thăm nó. Tôi đã đứng trước bia mộ này không biết đã bao nhiêu lần…

Bà vẫn đang giả vờ như mình chưa biết chuyện và Tô Vận cũng đang vờ như mình là người ngoài cuộc đang nghe một câu chuyện bi thương rồi tỏ lòng an ủi mà thôi.

-     Phu nhân, chắc cậu ấy đã đến một nơi rất tốt rồi, bác không cần phải quá đau buồn nữa ạ.

Lâm Nhược Tranh cười gượng, đôi mắt đượm buồn nhìn người đang đứng bên cạnh mình rồi lại tiếp tục thở dài.

-     Hôm nay tôi mới biết tôi đã làm một việc ngu ngốc suốt hai mươi mấy năm, đấy chính là thăm viếng một người còn sống. Tôi mới nghe được thôi, nhưng đúng là vô lí nhỉ? Dưới bia mộ kia không phải là con trai tôi, cũng chẳng có ai cả. Thì ra thằng bé vẫn còn sống? Tô thiếu, cậu nói xem tôi nên vui hay nên buồn đây? Nếu cậu là thằng bé cậu sẽ đến tìm tôi chứ?

Tô Vận nghe như sét đánh ngang tai, vô thức lùi hai bước về phía sau mới lấy lại được chút bình tĩnh, hai tay hắn nắm chặt thành quyền để giấu đi các ngón tay đang run lên. Trong lòng hắn bây giờ đã ngập tràn sự lo lắng lẫn sợ hãi, vậy là bà đã biết rồi sao? Hắn nên làm thế nào đây? Phải trả lời bà như thế nào đây?

Hơi thở của hắn cũng không còn ổn định và đều đặn nữa mà đang rất gấp gáp, giọng nói cũng ngập ngừng lắp bắp.

-     Phu nhân, không phải là lúc nào một người tưởng rằng đã chết mà còn sống cũng là tốt đâu ạ. Không nhất thiết phải gặp lại đâu.

Nghe câu trả lời của hắn thì dù là ai mà trong tình cảnh của Lâm Nhược Tranh thì cũng sẽ đau lòng thôi vì người vừa trả lời chính là đứa con trai mà bà đã nhắc đến mà.

Sau khi cố gắng dùng hết chút bình tĩnh mới lấy lại được để trả lời bà, Tô Vận cũng không thể nào mà tiếp tục đứng đây thêm nữa. Hắn lấy đại một lí do định rời đi.

-     Phu nhân, cháu còn một cuộc hẹn quan trọng, xin phép bác ạ!

Nhưng ngay đúng lúc hắn vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi thì Lâm Nhược Tranh đã cất giọng gọi tên hắn, không phải Trình phu nhân đang gọi Tô Vận mà là một người mẹ đang gọi con của mình.

-     Tiểu Vận, con định trốn mẹ đến bao giờ?

Bước chân của Tô Vận dừng lại giữa không trung, tim hắn như muốn rơi ra ngoài, mặc dù đã mơ hồ đoán được nhưng hắn vẫn không thể ngờ bà lại thẳng thừng gọi hắn như vậy. Quá bất ngờ không biết phải phản ứng thế nào mới đúng đây, hắn bây giờ như một tên trộm bị bắt quả tang vậy, vừa sợ nhưng cũng vừa kích động. Đúng như bà đang nói, hắn đã chạy trốn từ lúc biết được sự thật này và hắn sẽ tiếp tục chạy trốn, vì Trình Tố Vi, vì bà và cũng là vì hắn, mọi thứ không nên bị xáo trộn lên mà cứ như hai mươi mấy năm qua thôi thì sẽ là tốt nhất cho tất cả.

Hắn không dám quay đầu lại nhìn bà, cứ đứng bất động tại chỗ như vậy, nghe từng bước chân của bà đang dần đến gần và nghe giọng nghẹn ngào đến tận tâm can của bà đang nói chuyện với mình.

-     Tiểu Vận, là mẹ đây, con thật sự là con trai của ta sao…? Tiểu Vận, tiểu Vận, con của mẹ…

Lâm Nhược Tranh gian nan nhấc từng bước chân đến gần đứa con trai của mình, càng đến gần hắn thì hai chân của bà càng trở nên mềm nhũn. Đôi mắt rưng rưng nhìn đứa con trước mặt, nhất thời không thể nói tiếp được gì nữa, bàn tay run rẩy chậm rãi đưa lên chạm vào  gương mặt xa lạ nhưng quen thuộc trước mặt. Nước mắt bà không thể kìm được nữa mà lăn dọc hai bên má.

-     Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra con sớm hơn, tiểu Vận, con của mẹ, mẹ xin lỗi….

Tất cả những hàng rào tự vệ mà Tô Vận đã dựng lên đều đã bị phá vỡ bởi lời thú nhận của người mẹ ruột, người mẹ mà hắn vẫn luôn nhớ đến. Khoảnh khắc khi đối diện với bà, nhìn bà xúc động đến bật khóc hắn đã không còn cố gắng tỏ ra không quan tâm như vừa rồi nữa mà giống như một đứa trẻ nghẹn ngào gọi một tiếng “mẹ” đầu tiên.

-     M..ẹ…Mẹ! Mẹ…

Lúc này hắn không còn dáng vẻ độc hại hay lạnh khốc như thường ngày nữa, đứng trước mặt của mẹ mình hắn hoàn toàn biến thành một đứa trẻ, vừa khóc vừa đưa tay lau nước mắt của bà.

-     Mẹ đừng khóc, là con không tốt, con nên nói thật với mẹ sớm hơn, con xin lỗi.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước nhưng khi nghe con trai gọi mẹ và nhìn đứa con của mình đang khóc nức nở thì bà không thể điềm tĩnh kiềm nén cảm giác kích động được. Trong nước mắt, bà nở nụ cười hạnh phúc, hai tay nắm chặt một bàn tay của con mình.

-     Cảm ơn con, cảm ơn con vì đã còn sống…

…………………………………

Vừa vào đến cổng Trình Tố Vi đã xuống xe, hớt ha hớt hải chạy vào trong phòng khách, nhìn thấy Trình Dân đang pha trà trong bếp, cô chạy nhanh vào và vội hỏi.

-     Anh hai, ba mẹ có ở nhà không?

Nghe giọng thì Trình Dân đã biết là ai rồi, anh đặt ấm nước xuống và xoay người lại hỏi.

-     Vi Vi, em về rồi sao?

Bây giờ làm sao Trình Tố Vi còn tâm tư để nói mấy câu này nữa, cô đang rất vội nên chưa nhận được câu trả lời thì cô liền hỏi lại.

-     Anh hai, ba mẹ đâu rồi?

Nhìn dáng ve trông rất vội vã của cô, Trình Dân mới tập trung trả lời câu hỏi của cô. Anh nhìn ra phòng khách và tay thì chỉ lên lầu, lắc lắc đầu nói.

-     Từ lúc anh về nhà đã không thấy ba mẹ đâu rồi. Thím Kỉ nói mẹ đã đi đâu đó rất vội, sau đó thì ba cũng ra ngoài luôn rồi. Nhưng mà em tìm ba mẹ gấp vậy có chuyện gì sao? Trông em bây giờ có vẻ không được khỏe cho lắm….

Vậy là cũng không có ở nhà, Trình Tố Vi chỉ nói một câu với Trình Dân rồi lại chạy ra khỏi nhà như ma rượt.

-     Anh hai, em đi đây.

Trình Dân không hiểu chuyện gì xảy ra nên rất lo lắng, gương mặt cô nhợt nhạt như vậy chắc chắn là bị ốm rồi. Anh lấy điện thoại thử gọi cho ba mẹ hỏi xem chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ nhưng đúng là cả hai người đều không liên lạc được.

………………………………….

Mặc dù là mẹ con nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhau của hai người sau hai mươi tám năm nên vẫn còn rất xúc động và có chút không tự nhiên lắm. Hai mẹ con đến một quán ăn truyền thống nhỏ bên dưới chân đồi, đây cũng là quán ăn bà vẫn thường ghé mỗi lần bà đến thăm mộ của con trai, nên cũng đã trở thành khánh quen rồi.

Chủ quán là một bà lão sáu mươi nhưng trông vẫn còn rất minh mẫn, gương mặt phúc hậu chính là ấn tượng đầu tiên mà người khác nhìn vào bà lần đầu tiên. Thấy Lâm Nhược Tranh đến, bà lão lại niềm nở ra đón.

-     Trình phu nhân, bà lại đến thăm con trai sao? Hôm nay bà muốn ăn gì đây?

Vừa nói xong bà lão cũng vừa nhìn thấy Tô Vận đi cùng, bà kinh ngạc hỏi.

-     Chàng trai trẻ này là ai thế? Lần đầu tiên đến đây đúng chứ?

Lâm Nhược Tranh quay sang nhìn con trai của mình, cười trìu mến, hạnh phúc giới thiệu với bà chủ quán.

-     Bà chủ, từ giờ chắc là cháu sẽ ít đến đây rồi, cháu không đến thăm bia mộ kia nữa vì cháu đã tìm được con trai của cháu đây rồi. Đây là con trai đã thất lạc suốt hai mươi tám năm của cháu đấy.

Bà lão nghe được tin này từ bất ngờ đến mừng thay cho hai mẹ con Lâm Nhược Tranh. Bà cười lớn và liên tục chúc mừng.

-     Cảm ơn trời phật, đúng là kỳ tích mà. Chúc mừng hai mẹ con cháu nhé.

Thật kỳ diệu là những lời chúc mừng bình dị như vậy mà Tô Vận lại cảm giac rất ấm áp. Hắn chắp tay lại phía trước và cúi đầu cảm ơn.

Bà chủ quán vui vẻ kéo hai người vào trong ngồi.

Đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần trước đó rồi, hóa ra đây chính là cảm giác lần đầu tiên ngồi ăn với mẹ của mình. Lúc ký hợp đồng hàng tỉ Tô Vận hắn cũng không hồi hộp và lo lắng như bây giờ.

Nhìn động tác nắm chặt hai tay vào nhau của Tô Vận, Lâm Nhược Tranh cũng đoán được tâm trạng của hắn, bà đặt tay lên tay hắn, mỉm cười dịu dàng.

-     Tiểu Vận, con không cần quá căng thẳng đâu, mẹ là mẹ của con mà.

Cảm giác ấm áp từ tay của mẹ truyền đến cũng đã trấn an được Tô Vận, hắn gật nhẹ đầu một cái và cũng cười với bà.

Lâm Nhược Tranh thấy vậy đã thở phào được một hơi. Đồ ăn cũng vừa đúng lúc được đem ra, bà muốn nhìn con trai mình ăn hơn.

-     Có nằm mơ mẹ cũng không dám nghĩ rằng con trai mẹ lại lớn lên khỏe mạnh và đẹp trai như vậy. Sinh con ra mà hôm nay mới là ngày đầu tiên em có thể chăm sóc con.

Vừa nói bà vừa gắp thức ăn bỏ vào muỗng cơm của Tô Vận.

-     Chúng ta đã bỏ lỡ hai mươi tám năm rồi, từ bây giờ mẹ con ta sẽ cùng làm những gì chưa kịp làm nhé?

Tô Vận cười cười nhìn bà và gật đầu, ăn từng món mà mẹ gắp cho.

Khung cảnh thật bình yên và ấm áp….

…………………………………….

Nếu ba mẹ không ở nhà và cũng không thể liên lạc thì chắc chắn là liên quan đến bí mật mà họ giấu, Trình Tố Vi đã đến cô nhi viện tìm thử nhưng lại không tìm được, vậy thì còn một nơi nữa chính là nơi mà Lâm Nhược Tranh gặp tai nạn, ngoại thành phía tây. Đúng vậy, nhất định là ở đây rồi.

Trình Tố Vi đậu xe trước một cửa hàng tiện lợi và đi bộ dọc con đường nhỏ dưới ngọn đồi tìm thử. Từng cửa hàng, từng nhà cô đi qua cô đều không bỏ sót, hoặc là tự quan sát hoặc là vào hỏi thử. Sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng cô cũng nhìn thấy bà rồi, chiếc xe đang đậu trước một quán ăn truyền thống trước mặt chính là xe của Lâm Nhược Tranh. Vậy là suy đoán của cô đã đúng, bà đến đây để thăm con của bà.

Bước chân của cô vội vàng hơn chạy đến quán ăn đó xem, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ăn bên trong, cô đã định vào đó hỏi bà chuyện cô vừa nghe được từ Hứa Vĩ Thành. Nhưng hình như bà không phải đến đây một mình, bà đang ăn cùng ai đó, bước chân vội vã của cô dừng lại. Cô cẩn thận đi vào trong quán và đứng ở một vị trí có thể nhìn thấy cả bàn ăn của mẹ mình, từ bất ngờ đến xúc động. Hóa ra là hắn, mẹ con họ cuối cùng cũng đã nhận nhau rồi, thật may quá, tốt rồi, từ bây giờ hắn đã có mẹ rồi, sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa, cô có thể yên tâm rồi. Trên môi cô bất ngờ nở một nụ cười hạnh phúc, tất cả mọi hiểu lầm mà cô luôn muốn làm rõ sau khi nhìn thấy hai mẹ con họ hội ngộ như vậy thì đã không còn quan trọng nữa rồi.

-     May thật.

Cô hít thở một hơi rồi chậm rãi xoay người ra khỏi quán ăn. Thì ra là như vậy sao? Tô Vận hắn đã biết hết từ lâu, chuyện hắn là con của Lâm Nhược Tranh và cả chuyện cô là con nuôi của bà, hắn đã biết hết nhưng lại không nói ra, hắn thà chấp nhận để cô hiểu lầm còn hơn nói ra sự thật quá đau lòng đối với cô, hắn đã một mình chịu đựng tất cả như vậy, không thể gọi mẹ dù bà đứng ngay trước mặt, không thể níu lấy người mình yêu….Cô không còn mặt mũi nào để gặp hắn nữa, không còn đủ tư cách để đứng trước mặt hắn nữa. Có lẽ, sẽ như những gì hắn mong muốn, cô sẽ giả vờ như chưa từng nghe bất cứ điều gì, cứ như vậy mà rời đi thôi…

…………………………………

Ngồi ở ghế lái phụ, nhìn con trai đang lái xe thôi cũng khiến cho Lâm Nhược Tranh thấy hạnh phúc vô cùng. Cứ mỗi lần Tô Vận quay mặt sang nhìn bà bà đều mỉm cười trìu mến với hắn. Nhưng từ nãy đến giờ bà vẫn suy nghĩ mãi một chuyện, không biết là có nên hỏi hắn hay không. Sau một lúc do dự, bà đã quyết định muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.

-     Tiểu Vận này, mẹ có chuyện này muốn hỏi con.

Không khí đang yên tĩnh đột nhiên bà nói vậy nên Tô Vận đã phản ứng rất nhanh.

-     Có chuyện gì sao mẹ?

Lâm Nhược Tranh hít thở một hơi, hỏi trong sự suy tư.

-     Chuyện của Vi Vi đấy, con không giận mẹ sao?

Hóa ra là bà vẫn còn canh cánh chuyện này, Tô Vận đã nhận ra vẻ mặt bất an của bà từ lúc lên xe đến giờ rồi, hắn cũng đoán được từ lâu bà sẽ sớm hỏi đến chuyện này thôi. Hắn điều chỉnh lại lực nắm vô lăng, quay mặt nhìn mẹ mình lần nữa, trầm tư lắc đầu.

-     Sao con lại giận mẹ chứ? Nếu giận thì con chỉ có thể giận bản thân con thôi. Dù là bốn năm trước hay bây giờ Vi ở bên cạnh con đều chịu tổn thương, ngay từ đầu chỉ là con quá ích kỷ nên mới muốn giữ chặt cô ấy. Con quyết định buông tay không phải vì lời nói của ai cả, chỉ là vì muốn cô ấy được hạnh phúc thôi.

Không hiểu sao mặc dù hắn nói không trách mình nhưng lòng của Lâm Nhược Tranh vẫn nặng trĩu, cảm giác hắn đang cố gắng chịu đựng rất nhiều mà chẳng có lối thoát nào.

Tô Vận lại nhìn bà, cười cười rồi nói tiếp.

-     Con có hai thỉnh cầu mong mẹ có thể giúp con, chuyện thân thế của Vi, mẹ đừng để cô ấy biết, và cũng đừng sắp đặt hôn sự cho cô ấy nữa, hãy để cô ấy tự chọn hạnh phúc cho mình.

Nghe những lời này của hắn Lâm Nhược Trạnh càng hiểu rõ tình trạng hiện giờ của hắn, liệu hắn có thể tự mình vượt qua không đây?

Đôi mắt Lâm Nhược Tranh bỗng nhiên ươn ướt nhưng bà vẫn mỉm cười và gật đầu.

………………………………

Sau khi lái xe vào lại trung tâm thành phố, Trình Tố Vi không về nhà mà đến thẳng phòng triển lãm của B&C. Cô đến để gặp ông ngoại của mình, có lẽ ông sẽ cho cô biết sự thật về thân thế của cô.

-     Tiểu thư, ngài đang tiếp mấy vị khách tham quan, tiểu thư hãy đợi một lát ạ!

Nhân viên hướng dẫn sau khi liên hệ với Perf Jonh thì ra báo lại với Trình Tố Vi.

Cũng đã đến tận đây rồi thì cứ đi dạo một vòng cũng được, cô mỉm cười cảm ơn nhân viên rồi tự mình đi xem tranh. Đứng đây làm cô nhớ lại những ngày còn nhỏ của mình, lúc nhỏ cô thường cùng cha mẹ đến đây để xem tranh. Sở thích lúc nhỏ của cô chỉ có vẽ nên mỗi năm đến sinh nhật thì cô đều chỉ muốn được cha mẹ tặng cho một bức tranh đặc biệt, mỗi năm cô lại sưu tầm được một bức tranh mới của một họa sĩ khác.

-     Vi Vi, tranh con có nhiều như vậy rồi hay là sinh nhật năm sau ba sẽ mở cho con một phòng triển lãm để con trưng bày chúng?

-     Ba, phòng triển lãm của con phải trưng bày tranh con tự vẽ chứ? Con sẽ cố gắng luyện tập thật nhiều thì con sẽ có phòng triển lãm riêng của con thôi.

-     Vi Vi của mẹ đúng là suy nghĩ rất chu đáo đấy. Mẹ sẽ luôn là khán giả của con, sẽ luôn ủng hộ con hết mình.

Nhớ lại những kỷ niệm ở đây, cô lại không kìm được nước mắt. Lau đi mấy giọt nước mắt vừa lăn dọc xuống má, cô gượng cười khi nhìn bức tranh vẽ một cô gái đang đứng bên bờ biển. Tại sao cô lại có thể có suy nghĩ ích kỷ như vậy chứ? Dù họ không phải người sinh ra cô nhưng đã nuôi cô như chính con ruột của họ, sao cô lại có thể oán giận họ được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play