Trần Minh nghe Hoàng tử gọi mình mặt không chút động, bình tĩnh mà cung kính nói.
•Bẩm hoàng tử gọi thuộc hạ sao...
Hoàng tử không phản ứng gì bộ dạng nghiêm trang lạnh lùng gật đầu.
•Đúng, ngươi qua đây.
Trần Minh không chút chần chừ liền thoải mái bước qua.
•Thưa hoàng tử có chuyện gì.
Hoàng tử giữ nguyên sắc thái âm trầm đáp.
•Vừa nãy ngươi nói vậy, là có ý gì.
Trần Minh chẳng chút may động thản nhiên trả lời.
•Thuộc hạ chỉ là tiện miệng nói vu vơ, khiến hoàng tử để ý thật sự là thất lễ, chỉ là...
Nghe câu nói nữa vời của hắn hoàng tử có phần hiếu kỳ liền hỏi.
•Chỉ là thế nào.
Trần Minh làm ra dáng vẻ khó nói, chỉ hỏi nữa vực một câu.
•Chỉ là thuộc hạ có vài câu muốn nói, không biết là hoàng tử người có muốn nghe hay không.
Hoàng tử nghe vậy liền không chút do dự gật đầu.
•Ngươi cứ nói đi.
Trần Minh vẫn chưa mở miệng, nhìn qua ngó lại dáng vẻ đề phòng.
•Nơi này đông người, không tiện nói ra, hay là...
Hoàng tử là người thông minh, vừa nghe đã hiểu liền sải bước đi về một hướng không có người tụ tập, Trần Minh phía sau vui vẻ bước theo.
Đi đến một chỗ vắng vẻ hoàng tử liền quay sang hỏi.
•Giờ ngươi nói được chưa.
Trần Minh treo lên nụ cười thân thiện nói.
•Được rồi, được rồi... Nhìn người như vậy có phải là đang mang tâm trạng lo lắng bồn cầu, ý ý bồn chồn hay không.
Hoàng tử không có động tĩnh gì, vẫn cái khí độ đó hỏi.
•Sao ngươi lại nghĩ như vậy.
Trần Minh tủm tỉm cười, hắn vừa nói vừa cố tình lấn tới dùng tay chạm vào người hoàng tử.
•Ngươi làm gì.
Hoàng tử giật mình trước hành động sàm sỡ của Trần Minh, không tự chủ mà lùi lại, lòng thầm hoảng sợ tưởng rằng hắn là một tên biến thái định làm trò xấu xa với mình. Nếu Trần Minh biết được sẽ tức đến cắn lưỡi.
•Không có gì, ta chỉ muốn xem xét một chút..
Trần Minh thấy phản ứng của hoàng tử bèn rụt tay lại vô tội cười.
•Ngươi, ngươi xem xét chuyện gì, nếu ngươi mà còn tiếp tục ta sẽ cho người đem ngươi chém đầu.
Lời nói bình thường của hắn khi rơi vào tai của hoàng tử thì lại trở nên biến chất, biến thái vô cùng, hắn không khỏi lùi thêm một bước lên giọng đe dọa.
•Không, không hoàng tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là xem xét một chút, ta tuy chỉ là một tên lính quèn, nhưng lúc ở quê nhà có theo một thầy bói học đạo, cũng thông thuộc một ít thuật đạo bói toán, nhìn hoàng tử chân mày căng cứng, miệng tuy cười như khóe môi thường xuyên giật giật, theo đó ta đón rằng người tâm trạng đang vô cùng lo lắng, sầu não, lý do người cố gắng tươi cười là vì không muốn khuấy động lòng quân, có đúng như vậy không.
Trần Minh thu lại bộ dáng, tinh tường phân tích tựa như một thầy bói thực thụ.
•Như thế thì sao, liên quan gì đến ngươi.
Hoàng tử giọng điệu lạnh nhạt nhưng bên trong dậy sóng không ít, Trần Minh nói mấy câu liền đánh trúng tâm tư của mình.
•Đúng là không liên quan đến thuộc hạ, thế nhưng ta có mấy câu muốn khuyên hoàng tử, Đông Câu rộng rãi trống trải, là chỗ thích hợp chiến đấu, thế nhưng nếu thật sự cảm thấy đấu không lại thì nên cho đại quân rút lui, phía đông có một khu rừng thưa có thể lẫn tránh, nếu tình huống nguy hiểm mong người vì đại cuộc mà chạy vào trong đó ẩn núp để bảo toàn tính mạng, đừng vì một phút hào hùng mà hủy đi tương lai.
Trần Minh ôn tồn nói, giọng điệu chân thành không giả dối.
•Ngươi nói như vậy là có ý vị gì...
Hoàng tử lông mày rung động, hắn nghe Trần Minh nói vô cùng có thâm ý, tuy nhiên vẫn cố tình giả vờ không quan tâm.
•Nói thật, ta vừa chạm vào hoàng tử liền đoán được đôi phần, trận chiến ba ngày sau quân ta yếu thế, binh lính ít ỏi, nếu tham chiến sẽ lành ít dữ nhiều, phụ thân người vì hào nhoáng nhất thời mà không chịu suy xét, ngươi khuyên can hết lời vẫn không ăn thua, vị vậy nên người mới ủ dột lo âu có phải như vậy không.
Trần Minh không chút giấu giếm nói toạc móng lợn hết ra, hắn lần này đã đem vận mệnh của mình ra để đánh cược.
•Ngươi, ngươi làm sao biết được những chuyện này.
Hoàng tử nghe xong kinh ngạc không ít, đây là điều tuyệt mật trong quân ngũ, chỉ có rất ít người biết đến, vậy mà một tên lính bình thường lại một lần nói hết không trật một cậu, điều này khiến hắn đối với người trước mặt sinh ra tâm đề phòng.
•Hoàng tử đừng sợ, ta có thể đem mạng sống của mình ra bảo đảm ta không phải là nội gián, những lời ta nói chính là lo lắng cho sự an nguy của hoàng tử, nếu người không tin ta có thể lập tức đem ta ra chém đầu thị chúng, Trần Minh ta có chết cũng không hối tiếc, chỉ là tâm vẫn không thể yên nghỉ được khi một người anh tài nhưng hoàng tử bị lâm vào nguy hiểm.
Trần Minh giọng như trung thần lo lắng cho bật quân vương nói.
•Ngươi nói là thật...
Hoàng tử dù sao cũng là một người trẻ tuổi, tâm tư chưa sâu, nghe những lời tận tâm của Trần Minh liền gạt bỏ nghi ngờ nói.
•Trời cao chứng giám những lời ta nói đều là sự thật, nếu như có nữa lời gian dối sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục.
Trần Minh giương tay chỉ lên trời thề độc.
•Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì.
Nghe Trần Minh nói vậy hoàng tử liền tin tưởng hỏi.
•Làm gì thì hiện tại rất khó nói, thế nhưng nếu hoàng tử cần thì thuộc hạ nguyện theo bảo vệ người, cùng vào siêu thị, à không vào sinh ra tử.
Trần Minh cúi đầu thuần phục.
•Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi bảo vệ ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT