Diệp Thần thấy Hồ Tiểu Nguyệt hoang mang hoảng loạn, cũng nhìn thấy bọn côn đồ vừa đuổi theo đến lầu hai, lông mày nhất thời nhíu lại.
Đám này nhân số cũng không ít, còn đang không ngừng chạy đến.
Đương nhiên, có nhiều hơn nữa, hắn cũng không sợ.
Diệp Thần cau mày, không phải là bởi vì lưu manh nhân số nhiều, mà là bởi vì trong lòng có chút khó chịu.
Này nếu như đổi thành người bình thường, đối mặt với nhiều lưu manh như vậy, tám chín phần mười sẽ bị đánh cho tàn phế, thậm chí làm mất mạng.
Huống chi, Diệp Thần cùng Hồ Tiểu Nguyệt cũng không có quan hệ gì.
Quan hệ duy nhất chỉ là đồng học, nhưng mà ở trường học, người này cùng hắn một câu cũng chưa từng nói.
Nhưng Hồ Tiểu Nguyệt cố tình tìm đến Diệp Thần xin giúp đỡ.
Hắn lúc này còn chưa mở miệng, vừa mới trải qua chém giết, bọn lưu manh vừa đến là ngay lập tức nổi giận rồi.
"Tụi bây, tìm cho tao cây mã tấu, nhanh lên cho lão tử!"
"À, mau mau, đưa gia gia khẩu súng nữa,haha, cho tên nhóc kia sợ kiếp, dập đầu lậy gia gia!"
"Dập đầu lạy còn không tiến nghi cho hắn, trước tiên giúp ta thổi thổi......" ( ý ở đây là blow job)
Người này còn chưa nói hết lời, Diệp Thần hai mắt đột nhiên mở, hàn quang hiện ra.
Chân phải đột nhiên đạp xuống, sau đó thân thể cấp tốc nhằm phía bọn côn đồ
" Tiểu tử to gan nhỉ, còn dám......"
Một tên lưu manh vừa mới mở miệng, Thí Thần Thương đen thui to lớn đã đâm vào trong miệng tên côn đồ này.
Diệp Thần tay phải chấn động.
"Oành" một tiếng truyền đến.
Vật treo trên cổ tên lưu manh trong nháy mắt nổ tung.
Hồng, trắng, phun ra đâu đâu cũng có.
"Chấn " là Diệp Thần ở kiếp trước, ngẫu nhiên lấy được một loại kỹ xảo công kích.
Cũng là dựa vào cái kỹ xảo này, mới có thể ở thế giới tàn khốc này sống sót năm năm.
Mà bây giờ, "Chấn " lần thứ hai được Diệp Thần sử dụng.
Một chiêu đập vỡ tan đầu tên côn đồ kia, Diệp Thần cả người hóa thành mãnh hổ xông vào bầy cừu bên trong.
Đại thương ngăm đen, vù vù xé gió.
Nện xuống một thương, đầu nổ tung.
Một thương lấy ra, xuyên ruột nát bụng.
Một thương vung ra, ngũ tạng phanh thây.
Một lại một tên côn đồ bị Diệp Thần đập chết, đâm chết, đánh bay.
Xác chết trong nháy mắt rải ra một chỗ.
Lão đại phía sau bọn côn đồ hai mắt trợn lên, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Bọn họ lúc nào gặp người mạnh như vậy? Không thể!
Dưới cái nhìn của bọn họ, bọn họ là tàn nhẫn nhất, mãnh liệt nhất, dám giết người.
Nhưng sao so được với người trước mặt?
So với bọn họ tàn nhẫn hơn, mạnh hơn, một người một thương, không phải bể đầu, thì chính là phân thây, đánh bay.
Mặc dù là bị đánh bay, nội tạng cũng được phanh ra.
Thời gian chỉ mấy hơi thở, thì có hơn hai mươi người ngã trên mặt đất, chết vô cùng thê thảm, cũng khó trách những tên côn đồ này sẽ bị làm cho khiếp sợ.
Bọn họ bị doạ cho sợ rồi, nhưng Diệp Thần không ngừng tay.
Nếu như là người khác, vào lúc này khả năng còn không dám làm như thế.
Thế nhưng là Diệp Thần biết, không bao lâu nữa, chém giết sẽ trở thành chủ đề của thế giới này.
Người với người, người cùng với yêu, vu cùng yêu, vu cùng với người.
Chém giết, đổ máu, thi cốt khắp nơi chính là chủ đề sau này.
Diệp Thần trọng sinh mà đến, đối với điểm này, căn bản không để ở trong lòng.
Diệp Thần không phải người tốt lành gì, càng không phải là người nhân từ gì.
Kiếp trước, Diệp Thần đã thấy rất nhiều tử vong, đã thấy rất nhiều dơ bẩn.
Dần dần, Diệp Thần học được điều đó, biện pháp đơn giản nhất giải quyết những vấn đề.
Không gì khác, duy chỉ GIẾT mà thôi.
Có địch, giết!
Mở miệng chửi rủa, giết!
Trù tính hãm hại, giết!
Đây là cách kiếp trước Diệp Thần học được cách sinh tồn, cũng là bạo lực phép tắc.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, không phải là không có đạo lý.
Ở thế giới đã bị biến đổi lớn này, còn dùng đạo đức trước đây để tồn tại, như vậy kết quả tất nhiên sẽ là, một khối thi thể!
Vì lẽ đó, giờ khắc này Diệp Thần, đơn giản, dứt khoát, bạo lực!
Đám lưu manh bắt đầu rùng mình, rồi sau đó sợ hãi, lại sau đó, chỉ còn lại vô vàn sợ hãi.
Bọn họ thấy được tử vong, thấy được tương lai của bọn họ.
Một cái xác nằm trên mặt đất, một xác chết không hoàn chỉnh.
Không người quản, không người xem, xác chết cứ như vậy lẻ loi nằm trên đất.
"Ta...... Ta không muốn chết a!!!!" một tiếng rít lên từ trong miệng tên lưu manh truyền ra, sau đó liền nhìn thấy tên lưu manh này điên cuồng chạy trốn.
Một người chạy, hai người chạy, một đám người chạy theo sát.
Đám lưu manh bị Diệp Thần tàn nhẫn, Diệp Thần hung ác, làm chấn động thật sâu.
Hình ảnh một người thô bạo chém giết, ám ảnh thật sâu vào bên trong linh hồn bọn họ.
Linh hồn của bọn họ lại run rẩy!
Còn Hắc ca đang ở phòng lơn khách sạn, nhìn thấy một đám tiểu đệ, vô cùng hoảng loạn xuống lầu, còn chạy ra ngoài, nhất thời giận dữ, sau đó mở miệng quát lên:
"ĐM các người, đều trở về làm gì! Cô nàng đó đâu?"
Nhưng mà, không ai trả lời hắn, những người này chỉ có thể nhìn thấy Diệp Thần hung tàn, bọn họ còn sống, giờ khắc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Bỏ người đó đi đại ca à, tương lai muốn có một cô gái thì lại kiếm một cô, bọn ta phải sống sót, chỉ cần có thể sống tiếp, cũng không tiếp tục lặn lộn trong giang hồ.
Hắc ca nhìn bọn tiểu đệ, lại nhìn một đám hướng về bên ngoài khách sạn chạy như điên, sắc mặt nhất thời đen lại.
Bọn tiểu đệ không nghe lời, nếu như trước đây, hắn đã sớm mắng lên, thậm chí còn sẽ xử phạt tiểu đệ.
Nhưng bây giờ, tiểu đệ không nghe lời, có hơn trăm người, chuyện này làm sao xử lý.
Nếu là có súng là tốt rồi, nhưng là súng căn bản trở thành thành phế phẩm.
"Sao, đến cùng xảy ra chuyện gì!" Hắc ca sắc mặt tái xanh quát lên.
"Hắc ca, không...... không tốt......" Một tiếng mang theo thanh âm hoảng sợ sâu sắc truyền đến.
Chỉ thấy một nam tử sắc mặt tái nhợt, lảo đảo chạy tới.
"Làm sao vậy?" Hắc ca trầm giọng hỏi.
"Có...... Có một mãnh nhân, giết...... Giết người... chúng ta mất hơn trăm huynh đệ rồi......"
"Cái gì!" Hắc ca nghe đến đó sợ hết hồn, sau đó kinh thanh quát lên.
Đang lúc này, một đầu thương ngăm đen, từ cửa lầu thang lộ ra.