Dưới ánh trăng tròn như chiếc bánh đa mà Thái Âm Tinh Quân tiện tay treo lên lơ lửng giữa bầu trời đêm, những đóa sen dưới hồ như được mùa bội thu mà thỏa sức tắm mình trong dải ánh sáng nhẹ nhàng đó, chúng đua nhau lan tỏa hương thơm êm dịu ra khắp không gian, hòa quyện cùng tiếng cổ cầm du dương trong màn đêm đầy tĩnh mịch.
Thủy Thần một thân bạch y thanh nhã ngồi dưới mái đình lục giác cạnh hồ tuyết liên, những ngón tay thon nhỏ trắng như bạch ngọc của nàng nhẹ lướt trên dây đàn khiến người ta phải thần hồn điên đảo, mái tóc như suối mây buông dài trên y phục một cách hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi chỉ cần một ngọn gió nhẹ vô tình lướt qua, thổi vài sợi tóc như tơ của nàng tùy tiện tung bay cũng đã trở thành một bức họa đầy sức quyến rũ khiến người xem không khỏi trầm trồ cảm thán, vương vấn không thôi.
Triền miên khiển quyển, hữu nhĩ đích tư niệm
Ôn noãn tại ngã chưởng tâm mạn diên
Vô nhai hoang dã, thùy vong liễu thời gian
Nhất bán thanh sáp, nhất bán thuần chân
Sổ trứ niên nguyệt chỉ vi hoa khai na nhất diện
Tựu toán lai lai hồi hồi thác quá hự sát kiên
Nhĩ đích hỉ bi ưu nhạc ngã toàn đô dự kiến
Tam thiên phồn hoa chỉ vi nhĩ nhất nhân lưu luyến.
Thủy Thần đặt mười ngón tay dừng lại trên dây đàn, kết thúc giai điệu du dương của khúc phổ Phồn Hoa, ngửi nhẹ hương sen thơm ngát trong hồ, nàng quay sang nhìn Lâm Y đang trưng bộ mặt thẫn thờ như đang nghĩ ngợi gì đấy, mỉm cười hỏi: "Em sao thế?"
"Sao lúc trưa người lại nói với Kim Thần, linh chi ngũ sắc là do em đi lấy?"
"Nói do ai lấy có gì quan trọng ư?" Thủy Thần đặt câu ngược lại.
"Không, em chỉ là thắc mắc thôi" Lâm Y cười gượng đoạn e dè hỏi "Người xem Kim Thần là gì của người?"
"Huynh muội đồng môn, ta cùng ngũ thần được Nữ Oa cùng lúc tạo ra, từ thuở hồng hoang đã chỉ biết dựa vào nhau, tất cả bọn họ đều như người thân của ta vậy, sao em lại hỏi thế?"
"Không có gì" Lâm Y lại cười ngượng.
"Em yên tâm, tình cảm của ta thế nào ta biết rõ, ta trước giờ chỉ xem Kim Thần như sư huynh, ta và huynh ấy vốn chẳng ai vượt đến mức tình cảm nam nữ đâu." Thủy Thần mỉm cười.
"Yên... yên tâm? Người nói gì em... Em chẳng hiểu gì cả." Lâm Y cúi mặt đỏ ửng đầy xấu hổ đoạn luống cuống chẳng biết nên làm gì, chợt nhìn thấy chiếc áo choàng đang cầm trên tay, nàng nhanh trí mang áo choàng bước đến khoác lên vai cho Thủy Thần rồi đổi chủ đề nói "Trời bắt đầu nổi gió rồi, người mau vào phòng đi kẻo lại cảm mạo thì không hay."
"Nếu có người nói đợi em, em sẽ làm thế nào?"
Thủy Thần bỗng dưng hỏi câu không đầu không đuôi, cũng chẳng liên quan chút gì tới chủ đề vừa rồi, khiến Lâm Y có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại như kẻ đuối nước vớt được nhánh cây khô, tìm được cơ hội lảng sang chuyện khác tránh được biểu hiện có chút ngượng ngùng của mình lúc này một cách dễ dàng.
"Phải xem là người đó đối với em có tầm quan trọng thế nào đã, mà sao người lại hỏi thế?"
"Không có gì đâu... Về phòng thôi, ta cảm thấy hơi lạnh rồi."
Thủy Thần mỉm cười vẻ như chỉ đang hỏi vẩn vơ một câu bông đùa, đoạn đứng dậy xoay người quay về phòng mà không hề biết rằng Lâm Y lại rất để tâm đến, nàng ấy còn tự suy luận ra câu hỏi không đầu không đuôi vừa rồi của nàng là ý muốn ám chỉ đến Hoa Thần Lục Dĩ.
Tuy không phải là một tiên nhân chuyên hóng chuyện lục giới, nhưng vụ việc về Thủy Thần cùng Hoa Thần Lục Dĩ quả thật là một chuyện tình nổi như cồn ở Thiên Giới, ngay cả một người chuyên viết về số kiếp của phàm nhân như Ti Mệnh cũng phải lấy đó làm mẫu mà sáng tạo. Nghe đâu là Hoa Thần một lần chạm mặt Thủy Thần ở tiệc bàn đào của Tây Vương Mẫu đã nhất kiến chung tình, đến nỗi sinh lòng trắc ẩn ngày đêm tương tư gửi vô số lễ vật đến đầy khắp Thủy Linh Cung của nàng, nhưng khắp Lục Giới này ai cũng đều biết Thủy Thần vốn là một thượng thần tâm tịnh, nói đúng hơn là việc gì cũng có thể hòa nhã chỉ mỗi tình cảm nam nữ lại trở nên vô tâm vô phế thì làm sao có thể sinh tình với Hoa Thần mặc dù hắn quả thực rất tuấn tú phong nhã, nhưng nếu so ra thì còn kém Kim Thần đến mấy phần về nhan sắc lẫn khí chất. Mọi lễ vật quà cáp của Hoa Thần gửi đến đều bị Thủy Thần lạnh lùng cho người mang trả lại tất, bởi vì nàng không thích nhận không của ai, cũng chẳng thích phải mang nợ ai, thế mà Hoa Thần Lục Dĩ vẫn dai dẳng bám lấy nàng suốt hai trăm năm. Cứ tưởng mối tình không hồi kết này sẽ liên tục kéo dài làm đề tài bàn tán cho chúng tiên lúc rãnh rỗi thì không ngờ được rằng trăm năm trước Hoa Thần lại bỗng dưng gửi hồng thư đến cho Thủy Thần khiến cả Thiên Giới nghe được tin liền nháo nhào cả lên, miệng truyền miệng, một thành mười, lời lẽ ban đầu suông tai cách mấy cũng dần trở nên khó nghe, rằng Thủy Thần được Hoa Thần ngỏ lời theo đuổi nhưng lúc nào cũng trưng một vẻ mặt lạnh như tờ không quan tâm đến, thực chất lại là người khẩu thị tâm phi. Kết quả đùng một cái bị Hoa Thần đá cho một cú đầy đau đớn nên ngay cả hôn lễ của hắn cũng không dám đến tham dự, vì ngại thấy cảnh ái nhân tay trong tay với người khác trên lễ đường sẽ không kìm được đau lòng mà rơi lệ.
Tin đồn thất thiệt này có vô tình đến tai nhân vật chính trong câu chuyện là Thủy Thần, nhưng nàng vẫn ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra, cứ như tin đồn đó và nàng vốn chẳng có chút liên quan gì, cũng chẳng hề mở miệng biện bạch bất cứ lời nào cho bản thân, giống như cây ngay không sợ chết đứng, lại như quân tử không đo lòng tiểu nhân. Kim Thần thì khác, lời đồn ấy lọt đến tai y liền khiến y một phen tức giận, còn làm cho một trận linh đình cứ như bản thân mình mới là nữ chính chịu những lời thất thiệt từ tin đồn kia vậy. Kim Thần còn ra lệnh sẽ trị tội bọn người bất kể tiên yêu nếu còn dám hó hé một tin nào không hay về Thủy Thần, cũng nhờ thế mà tin đồn ấy có vẻ đã thuyên giảm đi rất rất nhiều, đến giờ thì hầu như không còn nghe nhắc đến nữa.
Chẳng lẽ Thủy Thần động tình với Hoa Thần Lục Dĩ rồi ư?
"Không thể nào, người là người vô dục vô cầu cơ mà, không thể nào."
Lâm Y lắc đầu xua tan mấy cái suy nghĩ vớ vẫn về chủ nhân của nàng, đoạn xoay người trở về phòng mình.
Thủy Thần nằm dài trên giường, mắt nhắm rồi lại mở, mở rồi lại nhắm, trong đầu cứ lẩn quẩn đến hình ảnh tiểu phàm nhân có khuôn mặt yêu nghiệt kia cùng câu nói "Ta sẽ đợi người đến khi nào người quay lại mới thôi" của hắn, không biết hắn gây thù chuốc oán với ai mà để bị đập cho ra nông nỗi đó, mới chỉ là một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa mà đã phải chịu tai kiếp đáng sợ như thế, không biết kiếp số mà Ti Mệnh viết ra cho nó còn thê thảm đến mức nào.
Thôi bỏ đi, không nghĩ đến nữa, sống chết là do trời định, do một trang sách Ti Mệnh viết mà thôi.
Đã không muốn quan tâm đến nhưng không hiểu sao gương mặt của tiểu phàm nhân đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng không tha, nghĩ tới đôi mắt tròn xoe của nó khi nắm lấy vạt áo nàng lại khiến nàng không thể nào quên được, trông nó đáng thương như thế, sao nàng có thể làm ngơ được đây?
Hôm sau, Thủy Thần ngồi thưởng trà trong đình lục giác, nàng vừa nâng mắt nhìn mấy đóa tuyết liên đang nở rộ giữa hồ vừa nghĩ đến việc sẽ đi tìm Ti Mệnh mượn cuốn mệnh cách xem kiếp số sẽ trải của tên tiểu phàm nhân kia. Lại khá may mắn khi nàng còn chưa đến gặp hắn thì hắn đã tự mình tìm đến nàng. Lâm Y ngoài cửa tiến vào bẩm báo Ti Mệnh đến cầu kiến.
"Không biết ngọn gió nào khiến Ti Mệnh Tinh Quân có nhã hứng mà ghé đến hành cung của bổn thần thế này."
Thủy Thần thanh nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch bên cạnh, đoạn nhìn Ti Mệnh chấp tay hành lễ rồi ngồi xuống ghế đá đối diện nàng, vô cùng tự nhiên rót cho mình tách trà.
"Nhã hứng thì không có, chỉ là vâng lệnh Thiên Đế đến mượn Long Thủy Chấn của Thủy Thần ngài có việc."
"Ồ... Ngươi với tên Thiên Đế đó vẫn bám lấy nhau không rời nhỉ?"
Ti Mệnh đang nâng tách trà uống được chút ít liền bị câu nói thẳng thắn không chút khách sáo kia của Thủy Thần làm cho ngượng chín mặt, "phụt" một cái bao nhiêu trà vừa vào được nửa miệng vẫn chưa có cơ hội làm ấm yết hầu đã quay trở ngược lại phun cả ra ngoài. Lâm Y đứng bên cạnh Thủy Thần che miệng cười khúc khích, Thủy Thần chớp mắt nhìn Ti Mệnh tay đang vuốt ngực miệng thì ho sặc sụa, hỏi:
"Sao thế? Có tật giật mình?"
Ti Mệnh dở khóc dở cười, ánh mắt như muốn hàm oan nhìn Thủy Thần, nói: "Người nói vậy giống y như rằng ta và Thiên Đế là có ẩn tình mờ ám vậy, nhỡ ai khác nghe được ta còn mặt mũi nào mà nhìn người."
"Nghiêm trọng thế ư? Ta vẫn luôn thấy Thiên Đế với ngươi dính lấy nhau như hình với bóng đấy thôi." Thủy Thần vẫn tỉnh bơ nói.
"Là trong công việc, phải nói rõ ra là ta có chức phận phải bên cạnh giúp Thiên Đế xử lí mọi việc, cái gì mà bám nhau không rời, ta là nam nhân rất ư là bình thường, lại không hề có sở thích đó, vả lại một thượng thần không hiểu thế nào là tình yêu nam nữ như người thì biết gì về bám nhau không rời chứ." Ti Mệnh bỉu môi trách cứ.
"Thì ý ta là vậy còn gì."
Thủy Thần vẫn một vẻ mặt thản nhiên đáp lại khiến Ti Mệnh chỉ thốt lên được một tiếng "người" rồi như bị ngậm phải hòn đá to cứng luôn cả họng không biết biện bạch thêm gì ngoài việc thở dài vô lực.
"Mà tên Thiên Đế sao lại muốn mượn Long Thủy Chấn?"
"À chỉ là muốn chuẩn bị cặn kẽ hơn..." Ti Mệnh bóc miếng bánh hoa lan cho vào miệng.
"Ma Giới ư?" Lâm Y như không tự chủ được cất lời chen ngang, Ti Mệnh đem thắc mắc của nàng "ừm" một tiếng gói gọn trong cái gật đầu đáp lời.
"Thiên Đế lúc nào cũng luôn chu toàn như thế, ngay cả khi Ma Giới đã im lặng sau gần ấy năm khi Ma Tôn hôi phi yên diệt."
"Lâm Y tiên tử không biết đấy thôi, Ma Giới im lặng như thế mới càng đáng ngờ, hơn cả Ma Tôn có đến ba người con đấy thôi."
Nghe Ti Mệnh nói, Thủy Thần mới như sực nhớ ra, trong trận đại chiến Ma Tộc năm đó, Nhị điện Dương Hữu Vu cùng tam công chúa Dương Lam của Ma Tộc cũng có mặt, tuy Dương Hữu Vu cùng Ma Tôn đều bị diệt trừ cặn kẽ, Thiên Giới trấn áp được Ma Giới nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, mấy vạn thiên binh thiên tướng trong đó có cả con dân Thiên Tộc vô tội đều hy sinh, Hỏa Thần cùng Chiến Thần Tinh Vệ thì trở về bát hoang, đại công chúa của Đông Hải bị đánh tan đến mấy phần hồn phách, Kim Thần vì nàng mà nhận trọn một chưởng của Ma Tôn mất đến mấy trăm năm linh lực, ngay cả Thủy Thần nàng cũng bị thương nhưng vốn là vết thương không đáng nhắc đến so với bọn họ.
Chỉ là hắn, đại hoàng tử Dương Vương, từ đầu cho đến cuối, hắn không hề lộ diện...
"Ý ngươi là?..." Thủy Thần cau mày.
"Ừm, vẫn nên phòng là tốt nhất."
"Long Thủy Chấn chỉ duy trì kết giới ở một giới hạn nhất định, nếu nó bị vỡ mà người khởi động còn duy trì thuật chống đỡ sẽ ngay lập tức bị phản phệ."
Dứt câu, Thủy Thần tay dụng thuật chú, nước từ đâu bỗng xuất hiện nổi lơ lửng nơi khoảng không giữa hai tay nàng, bọt nước xoay tròn thành một quỹ đạo bao quanh tinh thể lấp lánh đang từng chút định hình bên trong, đến khi bọt nước dần dần biến mất hẳn thì viên ngọc trong suốt to cở nắm tay phát sáng bay đến chỗ Ti Mệnh.
Ti Mệnh vung tay thu Long Thủy Chấn vào người, mỉm cười nói: "Đa tạ Thủy Thần đã cho mượn, ta sẽ bảo quản nó thật tốt."
"Cứ dùng tự nhiên, nó đối với ta không cần thiết lắm."
"Cũng không còn việc gì nữa, vậy ta xin cáo từ." Ti Mệnh đứng dậy chấp tay hành lễ.
"À mà dạo này ngươi thích viết mấy cái nội dung bi thảm vào cái sổ mệnh gì gì đó à?.."
"Người nói sổ mệnh cách?" Ti Mệnh tròn mắt nhìn Thủy Thần, thấy nàng gật đầu, hắn lại nói: "À, dạo này ta lại có hứng thú với mấy thể loại như thế nên coi như thỏa trí sáng tạo trong công việc, mà sao người lại biết ta dạo này hay viết thể loại bi thảm?"
Vậy là đúng rồi, xem ra số phận của tên tiểu phàm nhân ấy là trở nên chỗ thỏa trí sáng tạo của Ti Mệnh, như thế có phải quá đáng lắm không? Sao Thủy Thần nàng lại càng lúc càng cảm thấy không đành lòng bỏ mặc nhỉ?
"Không có gì, chỉ là nhìn mặt ngươi có vẻ hơi bi thảm nên ta hỏi thế thôi, ngươi tốt nhất nên bớt bớt lại đi thì mặt mày biết đâu cũng sáng sủa ra."
"Thật sao?" Ti Mệnh thật thà hỏi đoạn đưa tay lên vỗ vỗ hai má "Trong sắc mặt không tốt ư?"
"Phụt" Lâm Y đứng cạnh Thủy Thần lại không nhịn được cười khiến Ti Mệnh ngượng chín mặt vội cáo từ rồi nhanh chân bước đi.
"Đúng là một Ti Mệnh hay e thẹn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT