Tà Đế trong lòng khó chịu, liền ngoảnh mặt sang hướng khác. Miệng nhấp một ngụm rượu, hắn gằng giọng nói: “Vậy thì để Hồng Liên đưa nàng về nghỉ đi.”
“Vâng! Minh Nhi xin phép cáo lui.”
Thủy Thần đứng dậy lễ phép cúi đầu chào Tà Đế rồi cùng Hồng Liên lui ra ngoài. Lúc trở về thư phòng của mình, nàng cứ ngồi thừ người ngắm bộ y phục được xếp ngay ngắn trên bàn, rồi lại nhìn chiếc túi hương đang cầm trên tay, khiến Hồng Liên trông thấy, lòng không khỏi phiền muộn thở dài nói: “Cô nương ngốc của ta ơi, sao người không tặng cho giáo chủ đi.”
“Em không cảm thấy món quà của ta so với những món quà trên sảnh kia, thật sự quá thua kém ư?”
“Cô nương là vì chuyện đó mà tâm trạng không vui ư? Em nghĩ giáo chủ đối với quà mà cô nương tặng đều rất thích mà, cô nương không thấy năm kia cô nương tặng giáo chủ ngọc bội mua được của một thương buôn, giáo chủ vẫn luôn mang nó trên người, cả túi hồng bao mà năm trước nữa cô nương tặng, đến bây giờ giáo chủ vẫn sử dụng đấy thôi, còn nữa…”
“E hèm!”
Tiếng hắng giọng của ai đó khiến Hồng Liên đang huyên thuyên giữa chừng chợt khựng lại, ánh mắt của nàng lẫn Thủy Thần cùng theo quán tính nhìn đến cửa, liền trợn mắt ngạc nhiên
Hồng Liên cúi đầu, nói: “Tham kiến giáo chủ.”
Thủy Thần vội quay đầu, nhanh tay cất chiếc túi hương kia vào người. Đoạn đứng dậy xoay người chắn trước bộ y phục đang đặt trên bàn, nhưng dù cho nàng có nhanh nhẹn đến thế nào cũng chẳng thể ngăn được ánh nhìn của Tà Đế từ khi bước chân vào phòng.
Cánh môi khẽ cong, Tà Đế chậm rãi tiến đến chỗ Thủy Thần, cả cơ thể liền lập tức ép sát nàng tới cạnh bàn. Tâm trạng bức bối khi nảy giờ lại trở nên tốt hơn vì rõ được nguyên nhân vì sao nàng ủ rủ tránh hắn.
Hồng Liên trông thấy việc trước mắt liền đỏ mặt, miệng cũng không giấu được nét cười, vui vẻ cùng Đông Nô hiểu chuyện mà lui ra ngoài, còn không quên khép cửa giúp hai người tạo thêm không khí.
Thủy Thần bị Tà Đế áp sát như thế liền không tránh khỏi tim đập nhanh, mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt đảo liên tục chẳng dám nhìn thẳng hắn. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, điều hòa khí tức không ngừng trấn tĩnh bản thân.
“Hôm nay ta cũng có quà chứ?”
Câu nói mang âm giọng háo hức như một đứa trẻ đang trông mong nhận được một món đồ chơi mới ấy thốt ra từ miệng một người âm lãnh như Tà Đế khiến Thủy Thần nàng một thoáng bàng hoàng nâng mắt nhìn hắn.
Nàng lại chẳng biết rằng lúc nàng rời đi chưa được bao lâu, Đông Nô quay về báo với Tà Đế hắn rằng Nhục Thu hôm qua sau khi hồi kinh đã ở trước triều thỉnh xin hoàng đế di chuyển nơi tổ chức buổi lễ đi săn hàng năm ở Kinh Đô sang Du Châu thành, còn xin lưu lại Du Châu thành một thời gian để khảo sát dân tình khiến Tà Đế nghe xong mặt mày lập tức tối sầm lại. Hắn trong lòng bất an, liền không quan tâm khách khứa có mặt ở đây, cứ thế một mặt lạnh tanh không nói không rằng phất tay áo đứng dậy cùng Đông Nô rời đi, khiến ai ai cũng ngạc nhiên ngước nhìn. Chỉ là bộ dáng có vài phần hấp tấp lẫn khí tức bức người của hắn dọa cho khách khứa chẳng ai dám mở miệng hỏi câu nào.
Tính khí thất thường, ngạo khí át người, kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, đã qua mấy năm rồi vẫn chẳng hề thay đổi một chút của Tà Đế khiến các vị đường chủ chỉ biết thầm lắc đầu thở dài, vội vội vàng vàng thay mặt hắn quay sang cáo lỗi, bắt chuyện với khách khứa tránh làm họ bẽ mặt.
Tà Đế hắn vì tâm tình không vui, bất an đủ chuyện nên nhanh chóng đến tìm Thủy Thần, xem thật sự là nàng ốm thiệt hay giả ốm để tránh hắn, ngoài ra còn xem nàng có lén hắn liên lạc với Nhục Thu hay không. Hắn vì một mình nàng mà mặc kệ trăm người ngoài kia đợi hắn.
“Sao người lại ở đây?” Thủy Thần bối rối hỏi.
Tà Đế cau mày đáp: “Địa phận của ta, tại sao ta lại không được ở đây?”
“Ý ta không phải vậy, chỉ là hôm nay là sanh thần của người, người nên có mặt ở sảnh tiếp đãi khách khứa mới đúng.”
“Nàng còn biết hôm nay sanh thần ta?”
“Ta… Ta sao có thể quên được chứ.”
Tà Đế chăm chăm mắt nhìn vẻ ngượng nghịu trên mặt nàng, đoạn nghiêng đầu, đảo mắt nhìn đến bộ bạch y sau lưng nàng, môi khẽ cong lên thành một nụ cười giảo hoạt, nói: “Còn nhớ thì tốt.”
Dứt câu, Tà Đế vòng tay ra sau lưng Thủy Thần cầm lấy bộ bạch y được xếp ngay trên bàn khiến nàng trợn mắt ngạc nhiên, định đưa tay giật lại nhưng rồi lại thôi, chỉ biết cúi mặt xấu hổ, hai tay vò chặt vạt áo.
“Tự tay may ư?” Hắn lên tiếng hỏi nàng.
Nàng bối rối gật đầu đáp “vâng” một tiếng nhỏ như tiếng muỗi.
Hắn chăm chú quan sát từng đường kim mũi chi trên y phục, hài lòng nói: “Tuy không phải màu ta thích, nhưng nàng đã có lòng thì ta nhận vậy."
Hắn là người không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, huống hồ còn đeo mặt nạ che đi nửa mặt khiến người khác khó mà thăm dò được tâm trạng. Nhưng trông bộ dạng hứng thú săm soi y phục lúc này của hắn đủ để Thủy Thần nàng nhận thấy món quà của nàng được hắn để tâm như thế nào. Trong lòng lại bất giác vì hắn mà vui mừng, miệng cũng bất giác vì hắn mà mỉm cười.
Tà Đế nâng mắt nhìn Thủy Thần, thấy cánh môi hồng nhuận của nàng đang cười, liền giảo hoạt hỏi: “Ta nhận quà của nàng khiến nàng vui như vậy ư?”
Trước câu hỏi đó của hắn, Thủy Thần liền lập tức thu lại nụ cười, chớp mắt lúng túng nhìn sang hướng khác, cũng chẳng buồn trả lời hắn. Thấy vậy, hắn lại bồi thêm câu: “Vậy cứ thường xuyên tặng quà cho ta cũng được. Ta cho phép.”
Thủy Thần trước câu nói ấy của Tà Đế liền như cứng họng chẳng biết nói gì. Cái tính tự mãn ấy của hắn vốn chẳng thể nào bỏ được, cứ như gắn chặt với khí thế vương giả cao quý toát ra trên người hắn dù trong bất cứ tình huống nào cũng không hề biến mất kia. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn lúc này rất đáng yêu, biểu hiện rõ ràng thích thú lại không muốn lộ ra ấy của hắn hệt như một tiểu vương tôn công tử được dạy cách kiềm chế trước món đồ mà nó thích, chứ chẳng còn là một giáo chủ âm lãnh người người khiếp sợ thường ngày nữa.
“Hưm… Ta nghe Đông Nô nói hôm nay là ngày lễ gì đấy.”
Mấy năm trước hắn vì bận rộn xử lý mọi chuyện trong ngoài để bình ổn giáo đồ lẫn nội bộ Phục Linh phái, quan trọng hơn vẫn là việc duy trì kế hoạch mà hắn đang âm thầm chuẩn bị ở U Đô nên không mấy để ý đến những ngày lễ như thế này ở nhân gian, cũng chẳng có thời gian cùng nàng đón nó. Vả lại lúc trước hắn xem nàng là tỳ nữ của hắn, lúc nào cũng ở bên cạnh hắn một dạ hai vâng, chẳng thấy nàng mở miệng nói muốn đi đâu, nên hắn cũng chẳng để ý nhiều.
“Hôm nay là Khất Xảo Tiết.”
“Ừm, vậy…”
“Bây giờ cả Phục Linh sơn trang đang nô nức dự sanh thần của người, ta nghĩ tốt hơn hết là người nên trở lại đó tiếp tục dự tiệc để tránh những lời bàn tán không hay, cũng là cho họ chút mặt mũi. Dù gì họ cũng vì người mà đích thân đến.” Thủy Thần cất giọng cắt ngang lời Tà Đế.
Tà Đế một mặt hờ hững, hỏi: “Họ thì liên quan gì đến ta?”
Thủy Thần tròn mắt nhìn hắn, trong lòng không biết nói gì cho phải. Quả thật trong mắt Tà Đế và nàng, đám người kia suy cho cùng cũng chỉ là những kẻ thích vỗ mông ngựa, ai ai cũng tranh nhau nịnh nọt để lấy lòng Tà Đế hòng nhận được sự bảo trợ của Phục Linh phái. Nhưng nếu hắn tự cao tự đại không nể mặt họ thế này, há chẳng phải trực tiếp nói với họ rằng hắn đang vạch rõ ranh giới từ chối không muốn qua lại ư?
Phục Linh phái tuy là giáo phái lớn mạnh trên giang hồ, nhưng nếu không được các môn phái khác nể trọng giao du sao có thể tiếp tục trụ vững. Hắn rõ ràng biết rõ hơn ai hết, lại bỏ mặc đám người kia mà đến chỗ nàng. Nàng lại không muốn hắn vì nàng mà chuốc thêm phiền phức.
Thủy Thần ho nhẹ vài tiếng, nói: “Bây giờ ta thật sự có chút mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, giáo chủ người hãy ra dự tiệc với bọn họ đi, tối nay ta sẽ gặp người sau, ta còn có bất ngờ nữa muốn cho người.”
Tà Đế trầm tư nhìn nàng hồi lâu, đoạn nói: “Ừm, chập tối ta qua đón nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT