Cuộc hẹn quan trọng mà Phong Dật Trình nhắc đến với Tiểu Khê chính là đi gặp Lý Minh Hàn, bên cạnh còn có sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Ngôn. Cậu ta về nước rồi, tại sao lại còn đi cùng vị “Hôn thê bất đắc dĩ” của anh? Chẳng lẽ họ...

Mặt Phong Dật Trình lạnh tanh, đầu óc loáng thoáng suy nghĩ đến chuyện của Tiểu Khê. Đúng vậy, anh căn bản chính là lo chuyện Thiên Ngôn phản bội em gái mình. Lần trước nhờ Mạch Tiểu Như mà anh không phải kết hôn với Minh Hàn, chẳng lẽ vì lý do này mà cô ta tìm cách trả thù anh? Không đúng, nên nói là trả thù Giang Tiểu Khê thì đúng hơn.

Giang Tiểu Khê căn bản không thì Lý Minh Hàn, càng không cho cô ta là người tốt. Thậm chí việc lúc đó Tiểu Như đi nhầm phòng, mạo nhận anh là bạn trai của cô cũng là do Tiểu Khê lập âm mưu. Thiết nghĩ, nếu như cô nhóc đó biết được mình bị Giang Tiểu Khê xoay vòng vòng thì ắt hẳn sẽ rất giận.

Hướng Thiên Ngôn có thiện ý đến xin lỗi với Dật Trình, nhưng anh lại không có can đảm chạy đến gặp mặt Giang Tiểu Khê. Nên nói sao đây? Chính là, anh không thể nói với cô anh đã yêu người khác. Điều này thật tệ hại!

Thức ăn được bày biện, hảo tâm, hữu ý đều có, nhưng sự tự nhiên thì không có một chút nào. Phong Dật Trình căn bản còn cho rằng Hướng Thiên Ngôn chân chính, nhưng mà anh đã lầm, cậu ta thật sự rất đáng ghét.

Hướng Thiên Ngôn hiểu, anh nhìn Phong Dật Trình.

- Anh họ, em xin lỗi. Em biết là mình không có tư cách để nói ra hai từ xin lỗi trước mặt anh và Tiểu Khê. Nhưng mà em thật sự...

- Cậu thật sự yêu người khác? Cậu thật sự phản bội lòng tin của Tiểu Khê? Lòng tin của tôi? Cậu thật sự sắp kết hôn? Có đúng như vậy không?

***

Mạch Tiểu Như nói không sai, đàn ông vốn dĩ là loại không thể tin. Có thể nhìn, có thể ngắm, nhưng đừng nên đặt tình cảm vào. Người đời cũng có nói: “Thà cô đơn còn hơn đặt nhầm chỗ”. Rốt cuộc, cô cũng hiểu rõ lý lẽ này.

Giang Tiểu Khê ơi là Giang Tiểu Khê, cô đúng là quá khờ rồi!

Tiểu Khê đại loại là thất tình, một mình ngồi ở đại sảnh uống rượu, cô còn chưa hay mình nhắm trúng chai rượu nặng mùi của anh trai. Nếu như Phong Dật Trình mà nhìn thấy cảnh này, anh nhất định sẽ tống giam cô cho xem. Chính là, cô là trẻ vị thành niên.

Tiểu Như không ngủ được, lang thang mò xuống dưới nhà tìm thức ăn, đúng lúc lại nhìn thấy Giang Tiểu Khê đang uống rượu, cô hét lên:

- Giang Tiểu Khê, mày bị ấm đầu rồi phải không?

Sau đó chạy đến giật lấy chai rượu từ tay Giang Tiểu Khê.

- Sao lại như vậy chứ? Mày rốt cuộc bị sao vậy?

Đôi mắt Giang Tiểu Khê nhượm màu khói, cô thẩn thờ ngước lên nhìn Tiểu Như, cổ họng căn bản đã nghẹn ngào:

- Tao...

Chính là bị thất tình, loại cảm giác này đau như bị xé ra vậy!

***

Hướng Thiên Ngôn không còn đường giải thích, anh cúi đầu, bên cạnh Lý Minh Hàn chỉ nhếch môi. Cô biết tất cả, cô cũng biết nếu đả kích từ điểm này sẽ khiến Phong Dật Trình cảm thấy có lỗi khi bỏ qua cơ hội để kết hôn với mình. Tuy nhiên cô đã lầm, cho dù Giang Tiểu Khê đau khổ thì cũng sẽ không liên quan đến anh. Bởi vì anh biết, mình có khả năng làm cho em gái mình hạnh phúc như thế nào, tìm được một người xứng đáng với cô như thế nào. Mọi chuyện xảy ra đến đây là quá đủ rồi!

Bầu không khí càng ngột ngạt, Phong Dật Trình cảm thấy quá phiền, anh đứng lên.

- Sự im lặng của cậu chính là câu trả lời tốt nhất cho tôi cũng như là em gái của tôi. Hướng Thiên Ngôn, nếu như cậu đã có dũng khí mà từ bỏ Giang Tiểu Khê. Thì tôi cũng cần nhắc cho cậu nhớ rõ một điều này. Em gái của tôi, tôi nhất định sẽ không để cậu có cơ hội làm tổn thương đến nó đâu.

Rồi lại nhìn sang Lý Minh Hàn.

- Bữa cơm này đích thực không nên có sự xuất hiện của tôi, vậy đi, chúc hai người ngon miệng!

Dứt khoát, anh xoay người...

***

- Thì ra mọi chuyện là như vậy. Được rồi Tiểu Khê, hôm nay tao dứt khoát uống với mày!

Giang Tiểu Khê không nghe nhầm, Mạch Tiểu Như không những không mắng cô ngu ngốc, thậm chí còn muốn uống rượu với cô sao? Mà cũng tốt thôi, uống thì uống chứ, ai sợ ai.

Cô tán thành:

- Ở đây đúng lúc còn rất nhiều, hôm nay chúng ta không say không về!

Về đâu? Mạch Tiểu Như bỏ qua câu nói dư thừa của Tiểu Khê, cô cũng ngồi xuống cạnh người nào đó mà tập tành khui rượu. Mồ, từ trước đến giờ cô không biết uống rượu, nhưng mà mùi của loại rượu này...

Thật sự rất mê người!

Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, lại không cần gặp mặt Phong Dật Trình. Còn nữa, Đoạn Kỳ Phong cũng chưa từng coi rằng có người luôn thích anh. Tốt nhất, cô cũng nên uống giải sầu một chút.

Cả hai tan nát cõi lòng, cùng nhau uống rượu không cần ly, uống một lúc đến thỏa người...

Cũng đúng, chỉ người thất tình mới hiểu cảm giác đau đến chết đi sống lại này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play