Cả ba hào hứng chơi đủ trò, chơi xong, trời cũng đã xế chiều, Diên Hạ đói bụng mách cả hai đi ăn cơm, địa điểm là nhà hàng Thiên Dương ở đối diện với công viên.

Lúc đang ăn, bàn bên cạnh cách đó hai bàn có người mới bước vào. Diên Hạ tinh mắt, nó vừa trông thấy người đó đã nhận ra:

- Chị Tiểu Khê, chị Tiểu Như, người đó không phải là Đoạn Kỳ Phong, thiếu gia tập đoàn Đoạn Thị hay sao chứ?

Hửm? Trùng hợp như vậy sao?

Tiểu Như nghe vậy đỏ bừng mặt, cô không dám quay sang nhìn, chỉ duy nhất có Tiểu Khê và Diên Hạ là hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không muốn Mạch Tiểu Như nhìn thấy con người đáng ghét đó thế nào. Tuy anh ta không có lỗi gì giống như cách làm của Hướng Thiên Ngôn, nhưng mà, anh ta lăng nhăng, bay bướm, không thích hợp với Mạch Tiểu Như một chút nào. Nếu đem so với Dương Ngạn Thần hay anh hai của cô, cả hai người họ còn tốt hơn rất nhiều lần.

Tim cô đập liên hồi, cả hai bên má nóng bừng lên. Rõ ràng anh ta không thích cô, tại sao cô lại có cảm giác đặc biệt này?

Vẫn không dám quay đầu, bởi vì cô rất sợ, lần nữa, một lần nữa anh ta tránh né cô như cách làm của Ngạn Thần.

Diên Hạ từng hứa gắn kết Tiểu Như và Dật Trình, nay gặp được người cô thích đi cùng với người con gái khác. Đương nhiên, nó cũng phải có trách nhiệm khiến cho Tiểu Như bỏ cuộc rồi. Thế nên, đành phải tổn thương tỷ tỷ xinh đẹp vậy.

Nhóc tì cố tình nói to với cả hai:

- Hai chị nhìn xem, anh ấy thật chu đáo với người con gái đó, trông họ thật đẹp đôi!

Đầu óc Mạch Tiểu Như quay cuồng, bên cạnh, Tiểu Khê chỉ muốn tức thời xé phanh Diên Hạ ra. Con bé này, nó đang làm cái gì vậy?

Nghe thấy, cô quay đầu. Không sai, Diên Hạ nói không nhầm, Đoạn Kỳ Phong rất chu đáo khi dùng khăn giấy lau đi dư vị ngọt ngào còn sót lại trên miệng của cô ta. Quả thật, nhìn họ rất xứng đôi.

Tâm can cô rã rời, đau đến không chịu được. Lần trước đã đau rồi, lần này lại đau hơn.

Tiểu Khê biết, cô nắm chặt tay Tiểu Như.

- Tiểu Như à, mày...

- Tao no rồi, tao về nhà trước đây!

Dứt khoát, cô quay người.

Diên Hạ biết, nhưng nó không thể làm gì khác, anh ta hoàn toàn không thích hợp với Tiểu Như, nó phải giúp đỡ Phong Dật Trình.

Giang Tiểu Khê bất lực, cô không giữ chân được Tiểu Như, quay sang lườm Diên Hạ:

- Em đó, chỉ học được tính cách xấu xa này của Phong Dật Trình thôi!

Cô bé chỉ còn biết cười nhe răng.

***

Cô chỉ còn biết khóc một mình, vô tình, những âm thanh không mong muốn này truyền thẳng đến tai của Dật Trình. Anh vừa lên đến phòng đã nghe được tiếng nấc của Tiểu Như, bất đắc dĩ đẩy cửa vào.

Mạch Tiểu Như gục mặt xuống bàn, xem ra tâm trạng rất không tốt. Lúc nãy Diên Hạ có mách với anh chuyện mà nhóc đã làm, nhờ anh an ủi Mạch Tiểu Như. Coi ra, con ranh đó học cái tính thừa nước đục thả câu là từ chỗ của anh rồi.

Phong Dật Trình cười xấu xa, anh đồng thời cũng khóa cửa.

- Tiểu Như, sao em lại khóc rồi?

Cô nghe thấy giật mình, quay khuôn mặt ướt nhem lại nhìn anh.

- Ra ngoài!

Cô xua đuổi, giờ phút này mà nói, cô chỉ muốn ở một mình!

Đại thúc lưu manh, bao giờ nghe hiểu lời của cô. Phong Dật Trình đường hoàng đi về phía Tiểu Như, ranh ma tóm lấy cổ tay cô đẩy cô nằm xuống giường, hạ thân nóng rực áp chặt cơ thể cô.

- Ư, thả ra! Thả ra!

Anh nghiến răng nghiến lợi:

- Tôi là có ý tốt quan tâm em, tại sao em lại dùng thái độ tệ hại này để đối xử với tôi chứ? Em muốn tôi phát điên thì em mới vui sao?

Cô đau, toàn thân không thể cử động được.

- Phong Dật Trình, thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra có nghe không? Phong Dật Trình, thả ra!

Cô hét, ngược lại, đại thúc cũng vẫn không nói gì, anh dùng hai tay áp chặt cổ tay của cô xuống ga giường, sự tức giận khiến cho cơ thể anh càng thêm nóng hơn. Nữ sắc là thứ không thể chối từ, đương nhiên, với Mạch Tiểu Như anh hoàn toàn không thể khống chế được.

- Đau quá, hức hức...

Nước mắt cô tuôn trào, anh nhìn lại thấy đau. Anh muốn có cô, nhưng mà, anh không muốn dùng cách này, anh không thể.

Đầu óc anh rối tung, mỗi khi ở gần Mạch Tiểu Như lại như vậy, anh thực tế chỉ muốn chiếm đoạt cô.

- Phong Dật Trình, buông tôi ra, anh buông ra!

Anh không buông, căn bản không muốn buông, cứ thế, xiết chặt lấy cổ tay cô.

- Hức hức, anh là đồ hạ lưu, đồ vô liêm sỉ, tôi nhất định sẽ kiện anh!

Cô lại mắng, lần này anh cảm thấy nữ nhân này quá phiền, trực tiếp cúi đầu xuống mút lấy mút để cánh môi cô, hôn đến khi cô không chịu được mà thiếp đi...

***

Tối đó, Phong Dật Trình ngủ lại ở phòng của Tiểu Như, cả hai tuy cùng giường nhưng thực tế ngoài cưỡng hôn cô ra thì anh hoàn toàn không đi quá giới hạn mình.

Đến gần mười giờ khuya cô tỉnh lại, toàn thân đau nhức, nhất là vị trí ở hai bên cổ tay. Quay qua, bắt gặp khuôn mặt đang ngủ của Dật Trình, Mạch Tiểu Như kinh hoàng.

Cô hét to:

- Phong Dật Trình, anh là đồ biến thái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play