– Xin lỗi, con đến trễ! – Cánh cửa phòng bật mở, một chàng trai với tướng mạo cao ráo bước vào.
– Không sao! Con ngồi đi! – Bà chủ tịch hiền dịu cười.
Yori lúc này mới hướng tia nhìn về “chồng tương lai” của mình, và kết quả, một mớ hỗn độn liền ngự trị trong đầu cô.
– Để mẹ giới thiệu, đây là Machiko Yori. Machiko, đây là con trai bác, Saito Kiyoshi!
– Chào! – Cả hai đồng thanh lên tiếng nhưng dường như, lời nói của cả hai đều không mấy thiện cảm.
– Rồi, nhiệm vụ của ta tới đây là kết thúc, ta về công ty đây!
Machiko, cứ vui vẻ đi nhé! – Nói xong, bà chủ tịch vui vẻ cất bước.
Không gian phòng ăn đang đầm ấm bỗng lạnh như đang ở Nam Cực. Món súp nóng hổi cũng nguội lạnh từ lúc nào.
– Oan gia ngõ hẹp! – Kiyoshi khoanh tay, ngồi đối diện với Yori.
– Huh… đúng thật! – Yori khẽ nhếch môi, cầm ly rượu vang trên bàn, tu một hơi.
– Chà chà… không ngờ tôi lại có duyên với cô đấy, thủ lĩnh!
– Duyên phận do số trời, ta đâu thể sắp đặt?! Nhưng… anh phải hủy cái hôn ước nhảm nhí này cho tôi…
– Ai da, nếu làm được tôi cũng làm rồi!!
Yori khẽ liếc xéo Kiyoshi, cô thầm nguyền rủa tên vô duyên này, cũng
may cô là người biết nhẫn nhịn chứ nếu không, không biết cái tên đang
ngồi đối diện cô ra sao nữa.
– Nghe mẹ tôi nói, thứ bảy tuần sau sẽ tổ chức đám cưới mật, chỉ có
hai nhà gặp nhau!! – Kiyoshi lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Yori.
– Sao cũng được, tôi không quan tâm! – Yori hờ hững đáp lại.
– Do chiều lòng mẹ nên tôi mới đồng ý! Chứ cô nghĩ cô là ai mà lên mặt?? Thủ lĩnh B.C? – Kiyoshi nhếch môi cười đểu.
Yori lại phải kìm nén, cô thật muốn rút súng bắn vào đầu Kiyoshi một
phát cho anh từ trần cho khỏe, nhưng nể tình bà chủ tịch là bạn thân mẹ
cô nên tạm thời cho qua. (Đi hẹn mà đem súng hả chị??)
– Về đây! – Yori khẽ đứng lên, chỉnh sửa lại bộ quần áo rồi bước ra cửa.
Kiyoshi nhìn theo dáng người Yori khuất dần sau cánh cửa, môi bất giác nở một nụ cười bị giấu kín suốt mấy năm qua.
“Haiz… lớp băng ấy khi nào sẽ vỡ?!”
*-*-*
Thứ sáu tuần sau.
Ngày cuối của tuần học đã ló dạng, Yori đi vào trường cùng Haruko.
Phải công nhận, Haruko nói nhiều thật, nhỏ có thể nói liên tục suốt mấy
tiếng đồng hồ mà không cần uống tí nước nào. Thật đáng khâm phục!!
– Haruko, cậu bớt nói đi! – Yori phàn nàn
– Yori này, cậu cười lên cho tớ xem nào! – Haruko đột ngột đề nghị khiến Yori cứng người.
– Tớ…
– Sao thế?! Cười lên đi chứ!
– Tớ… tớ… không biết cười…
– Này, đừng đùa nữa, ai mà lại không biết cười??
– Tớ cũng… không biết nói dối…
– Cậu… – Haruko nhìn chằm chằm vào Yori, mặt nhỏ nghệch ra.
– Đi thôi! – Yori cho hai tay vào túi áo, đi thẳng.
– Yori, thực tình là cậu….
– Đừng hỏi nữa! – Yori đột nhiên gắt lên
– Cậu…..
– Xin lỗi… xin lỗi vì đã nổi cáu… ta đi!
Haruko cúi gầm mặt xuống lủi thủi đi theo, nhỏ gần như khóc tới nơi.
Thực tình thì, còn quá nhiều chuyện về Yori mà nhỏ không thể nào biết
hay hiểu được, nó quá đỗi kì lạ.
*-*-*
Tại khu vườn sau trường giờ học.
– Này, Machiko, dậy! – Giọng nói lạnh lùng cất lên, đánh thức Yori khỏi giấc ngủ.
– Gì? – Ném tia nhìn sắc lạnh về người kia, Yori cáu lên.
– Sao cáu thế???
– Tôi ghét nhất là bị làm phiền trong lúc ngủ!
– Nhưng giờ đang là giờ học, ai cho phép cô ra đây ngủ, còn chiếm cả chỗ ngủ của tôi!
Yori khẽ ngước lên nhìn, khẽ nhíu mắt lại. Ánh mặt trời làm cô không
thấy rõ được gương mặt Kiyoshi, chỉ lấp ló cánh môi anh đào trong nắng.
Mái tóc xanh đen bay bay, một vẻ đẹp hút hồn.
– Chỗ này không có tên của anh, tôi nằm thì mắc gì! – Yori nói
– Cô…
– À mà Saito này, tôi… – Yori đột nhiên đứng lên, thì thầm vào tai
Kiyoshi – … tôi sẽ không bao giờ có tình cảm với anh! Một chút cũng
không! – Nói xong, Yori ung dung bước đi.
– Cô nghĩ tôi sẽ có tình cảm với cô?? – Kiyoshi hét lên.
– Mong là vậy! – Yori đưa tay lên vẻ chào tạm biệt rồi đi mất hút.
“Băng quá dày!”
Mắt Kiyoshi ánh lên tia nhìn khó hiểu, đầu óc anh cứ loạn hết lên.
Khu vườn mới này còn ồn ào mà giờ đây, nó im lặng đến rùng mình, ngay cả chim cũng không dám hót, chỉ có vài cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua.
Thật… cô đơn!!
Hoàn chương VI
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT