Ngày mới lại bắt đầu với cái đầu đau nhức của Yori. Tất cả cũng vì
hôm qua còn bệnh, mà lại nói chuyện căng thẳng quá nên phát bệnh thêm.
Hôm nay dự là cô sẽ nằm trên giường suốt ngày.
Yori nằm suy nghĩ về chuyện làm sao mà giải thích cho ông tỷ phú ấy
việc chuyến hàng bị đánh mất. Mong ông ta là người dễ tính. Còn việc bà
chủ tịch, không thể bắt bà ta vào tù bóc lịch được, cũng không thể để bà ta tiếp tục làm những việc như hôm qua, nếu vậy danh tiếng của Moyoshi
sẽ sụp đổ. Lúc đó thì Hichiyo sẽ trở thành công ty đứng đầu về đá quý
thay cho Moyoshi. (Hichiyo vốn là một công ty cũng chuyên về đá quý
nhưng những mặt hàng của công ty này chất lượng khá kém nên không nổi
tiếng bằng Moyoshi.)
Nhẩm đi nhẩm lại, hết hôm nay cũng chỉ còn 3 ngày để đưa ra quyết
định. Không biết bé Rian bây giờ như thế nào nữa, không biết bọn họ có
cho bé ăn uống đầy đủ hay không.
– ****… Tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng một lúc chứ?
——————
Trong lúc đó, ở một căn biệt thự vùng ngoại ô. Tiếng đồ thủy tinh đổ
vỡ ở khắp nơi, trên bức tường trắng dính đầy chocolate và những thứ
khác. Và có một người thanh niên cứ chạy tới, chạy lui đuổi theo một đứa bé khoảng 9 tuổi. À đó là Rian và Ned- người lúc nào cũng dính lấy
Toru.
Chả là lúc nãy Rian vừa xem cái chương trình gì đó về nấu ăn, thế là
bé đòi làm bánh. Nhưng Ned lại không cho nên bé chạy lòng vòng trong nhà và ném đồ bừa bãi. (như vừa nói ở trên :3)
– Rian, đứng lại đó. – Ned la lớn.
– Có giỏi thì bắt đi! – Rian lắc lắc mông trêu Ned rồi chạy ra ngoài vườn.
“Bịch”
– Ây da…
Do mải chạy nên Rian đã đụng trúng ai đó và mông xinh đã “hôn” đất.
– Đi vào phòng.
Người vừa bị Rian đụng trúng mặt hầm hầm, giọng nói trầm không thể
nào trầm hơn. Giọng nói ấy dọa Rian giật mình, bé liền nhanh chân chạy
vào phòng và đóng cửa lại.
– Toru, cậu hơi quá rồi đấy! – Ned từ trong nhà đi ra, tủm tỉm cười.
– Hừ. Trẻ con thật phiền phức. Mà con bé đấy cũng đã 9 tuổi rồi còn gì, nhìn cứ như mới lên 5.
– Trẻ con mà, chúng nó lúc nào cũng vậy. Mà này, tớ thấy chuyện này hơi buồn cười.. – Ned lại nhoẻn miệng cười
– Chuyện gì?
– Thì là…tớ chưa thấy vụ bắt cóc nào mà để con tin cứ chạy nhông nhông trong nhà, cứ như là nhà mình ấy.
– Bởi vì…vì…con bé ấy là…
“Phụt”
– Hihihi…trúng rồi! Trả thù được rồi…
Toru chưa kịp nói hết thì có thứ nước gì đó nhớp nháp bắn lên bộ mặt hình sự của hắn. Thủ phạm không ai khác ngoài Rian. Bé đã lấy cây súng nước, đổ mứt trái cây vào rồi nhắm thẳng mặt hắn mà bắn. (^.^)
– Ấy Rian, sao con lại như thế? – Ned nói.
– Tại con thấy chú ấy có vẻ không vui…nên chỉ muốn chơi đùa một chút…
– Được rồi. Nhớ lần sau đừng bắn bừa như vậy nữa.
Toru nghe Ned khuyên bảo Rian thì cũng bớt giận, còn gật gù đồng ý
với Ned. Nhưng câu nói tiếp theo của Ned làm mặt hắn tối đen lại.
– Lần sau con có bắn đừng bắn lên mặt cậu ấy. Nghe chú nói, trừ mặt ra thì chỗ nào cũng được. Giờ thì vào xem ti vi đi.
Nghe vậy, Rian liền chạy vào trong nhà với gương mặt “tươi không cần
tưới”. Toru lúc này lửa giận bốc lên ngùn ngụt, ánh nhìn sắc bén tia
thẳng vào người Ned như muốn cắt đôi người cậu ta ra.
– À…hihi…tớ không có ý gì đâu…
Ned thấy mình nói hơi quá, liền xua tay biện hộ nhưng có lẽ điều đó
chỉ làm lửa bốc lên thêm. Vừa định co cẳng chạy thì đã bị hắn túm áo và
lôi xềnh xệch vào nhà. (cũng tội mà thôi cũng kệ!! :D)
—————–
Vẫn cầm laptop và lướt web, Yori từ sáng đến giờ không hề bước ra
khỏi phòng. Tất cả việc ăn, uống đều do Kiyoshi lo hết. Cô thật sung
sướng khi có một người chồng như vậy.
Đang ngồi đọc tin tức bỗng dưng có mail gửi tới. Là của Chikako. Lâu
quá rồi cô không nói chuyện với Chikako, không biết bây giờ cô ấy ra sao rồi.
“Hello. Tớ nhớ cậu quá.”
Cô cười phì, liền trả lời lại:
“Tớ cũng nhớ cậu. Dạo này sao rồi?”
“Tớ vẫn khỏe, vẫn như ngày nào.”
“Còn Ken?”
Cô hơi ngạc nhiên khi không thấy Chikako trả lời, chắc đang ngượng đây mà.
“Hôm nào nói chuyện nhé, dạo này tớ hơi bận.”
“Bye.”
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vì bây giờ, cô cảm thấy khá
buồn ngủ. Gập laptop lại, cô cứ để trên người mình rồi nằm xuống ngủ
ngon lành. Lúc ấy Kiyoshi bước vào, thấy cô như thế thì nhẹ nhàng lấy
laptop để sang bên rồi kéo chăn đắp lại cho cô. Nhìn gương mặt bình yên
của cô, anh không kìm được mà hôn “chụt” một cái, ngay lúc ấy cô mở mắt
nhìn anh chằm chằm.
– Em chưa ngủ sao? – Anh hỏi.
– Vừa ngủ thì bị ai đó phá.
– Vậy…anh xin lỗi, anh sẽ không làm phiền nữa… – Anh vừa định đi thì bị cô kéo lại.
– Đâu dễ vậy. Phải phạt anh.
– Phạt…
Anh ngạc nhiên khi cô áp môi mình lên môi anh, còn cắn mạnh khiến anh la oai oái.
– Còn nhẹ đấy! Giờ anh đi ra đi và đừng có làm phiền em nữa.
– Rồi. Vợ yêu ngủ ngon.
Đợi anh ra khỏi phòng, mặt cô tự dưng đỏ bừng lên. Đây là lần đầu anh xưng hô thân mật như vậy, sao không ngại cho được.
———–
Ở phòng khách, một cuộc nói chuyện khá căng thẳng đã xảy ra. Takagi cầm chai nước tu một hơi hết sạch, rồi nói:
– Chuyện là…ông tỷ phú ấy, ông ta đòi phải có hàng trong 2 ngày nữa,
nếu không sẽ hủy đơn hàng. Tớ đã cho người nhanh chóng chuẩn bị, nhưng
nhanh nhất phải là 3 ngày…
– Hừm…Phải làm sao đây!
– Tớ không có ý gì…nhưng mà cậu có thể nói chuyện với bà chủ tịch, dù sao bà ấy cũng là mẹ cậu…
Anh trầm ngâm một hồi rồi cũng gật đầu. Rút điện thoại ra và gọi cho
người mẹ của mình. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã phát ra giọng nói đầy
mỉa mai.
“Ô hô, sao tự dưng thằng con quý tử của tôi lại gọi thế này?”
“Mẹ…xin mẹ…hãy trả lại số hàng đó…”
“Sao ta phải trả chứ?”
“Mẹ…”
“Đừng gọi mẹ nữa, tởm quá! Bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì
nữa. Haha…phải nói là năm xưa ta quả nhiên cứu đúng người. Dù sao thì
cũng cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội như ngày hôm nay.”
“Sao cơ?” Anh nhíu mày, nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.
“Thì khi xưa lúc gặp cậu, tôi đã biết với gương mặt cậu, ắt hẳn tôi
sẽ được một cái gì đó rất quý giá. Có được ngày hôm nay một phần là do
cậu, còn một phần do lời hứa hôn kia…”
“Chứ lời hứa hôn ấy không phải thật sao?”
“Không. Chỉ là một vở kịch do ta và ông quản gia của con nhỏ Yori đó.”
“Bà…bà thật quá đáng. Được rồi, nếu thế thì tôi sẽ không coi bà là mẹ tôi, tôi thề sẽ cướp đi tất cả những gì bà có, kể cả cái mạng sống do
bẩn đấy.”
“Hahaha…được thì cứ việc. Không ngờ cậu lại trở mặt với tôi vì con nhỏ đó.”
“Im đi. Rồi bà sẽ trả giá.”
Kiyoshi tắt điện thoại, anh cố gắng giữ bình tĩnh để không nổi điên lên.
– Sao rồi? – Takagi hỏi.
– Cậu…im đi. – Anh gắt lên.
– Sao cậu không cố thương lượng…
– Cút về cho tôi, trước khi tôi nổi điên lên.
Anh gằn mạnh giọng mình. Takagi sợ hãi liền chạy đi trước khi thân
thể bị bầm dập. Cậu quá rõ Kiyoshi, mỗi khi anh nổi điên lên thì chỉ có
chết.
Kiyoshi từ từ nhắm mắt lại, hít thở sâu vài cái. Rồi khi anh mở mắt
ra, đôi mắt ấy…hằn lên những tia tức giận, trông rất đáng sợ.
“Đụng vào người con gái của tôi, bà sẽ chết.”
Hoàn chương 53.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT