“Anh ta… Saito Kiyoshi sao?? Saito…”

‘Rầm’

Mải mê suy nghĩ nên Yori đâm sầm vào một người nào đó. Đưa tay xoa đôi vai vẫn còn đau do vết thương, cô nhẹ nhàng đứng dậy.

– Đi đứng cẩn thận một chút chứ, thủ lĩnh!! – Người nào đó mà Yori đụng trúng là Kiyoshi.

– Anh…

– Đúng là… thật bực mình! – Nói xong, Kiyoshi bước đi một mạch.

Yori vẫn còn bàng hoàng về con người kia, rốt cuộc anh ta là ai! Là ai mà đã làm Yori phải thức trắng một đêm để suy nghĩ về?!

“Người giống người…”

– Yori, vai cậu sao vậy??? – Tiếng hét của Haruko làm Yori giật bắn người. Cô xoay lại nhìn, vai cô đang thấm đẫm máu.

– Cậu sao vậy?? – Haruko lo lắng hỏi.

– Không, không sao! – Yori lạnh giọng đáp lại, nhún vai rồi bỏ đi.

– Đi xuống y tế với tớ! Cậu cứ để như vậy là không ổn đâu! – Nói rồi, Haruko kéo tay Yori đi.

—————–

– Cậu ấy có sao không cô?? – Haruko sốt sắn hỏi cô y tế.

– Vết thương còn mới, em bị trúng đạn phải không, Machiko??

Yori không nói, chỉ gật nhẹ đầu. Cô không biết khi Haruko biết cô là thủ lĩnh của một băng nhóm như vậy, Haruko sẽ như thế nào.

– Rồi, xong rồi! Em tránh vận động mạnh nhé, Machiko! – Cô y tế cười rồi đi ra ngoài.

– Yori, sao cậu lại bị trúng đạn vậy???

– Không có gì, đừng bận tâm!

– Sao cậu lúc nào cũng nói không sao hết vậy?! Cậu có xem tớ là bạn cậu không?? – Haruko cúi gầm mặt.

– Chưa bao giờ! Chỉ là thương hại thôi, Ayama! – Yori nhếch môi rồi cho tay vào túi áo, bỏ đi ra ngoài.

– Sao cậu lại như vậy! Không uổng công tớ xem cậu là một đứa bạn thân!… Từ đầu, khi đặt chân vào ngôi trường này, tớ đã quyết tâm phải tìm được một người bạn tâm đầu ý hợp, một người có thể sẻ chia với tớ bao điều buồn vui, và khi tớ gặp cậu… cậu không giống với những người khác, đối với tớ, cậu là một người đáng để tớ ngưỡng mộ… tớ đã rất vui khi thấy hành động cậu bảo vệ tớ… rồi còn gọi tớ là Haruko… sao giờ cậu có thể nói lên những điều đó… cậu không hiểu cho tớ một chút nào sao…??! – Haruko bật khóc nức nở, đối với nhỏ mà nói, câu nói của Yori đã động vào lòng tự trọng của nhỏ.

– Có những bí mật ngay cả bạn thân cũng không được phép biết! Xin lỗi, Ayama! Đừng bao giờ xem tớ là bạn cậu… tớ không xúng đáng với tình bạn trong sáng, hồn nhiên của cậu!!

– Tại sao chứ???

– Bởi vì… vì… cuộc đời của tớ… nó rắc rối lắm!

– Nhưng… nó đâu ảnh hưởng gì…

– Cậu không hiểu đâu! Một cô gái ngây thơ như cậu không nên dính với tớ… vì… cuộc đời tớ… nhuốm máu rồi…!!

– Cậu… nói sao chứ?? Nhuốm máu… không lẽ cậu…

Trước sự ngỡ ngàng của Haruko, Yori nắm chặt tay lại, cất bước đi. Cô biết thế nào cũng sẽ thành ra thế này mà! Cô cũng muốn có một đứa bạn thân, nhưng có lẽ, cuộc sống của cô không cho phép…

——————

Sáng hôm sau

Hôm nay đã là mùa đông. Từng bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng rơi.

Yori dậy rất sớm, hôm qua là đêm đầu tiên cô được ngủ ngon giấc. Nhớ lại buổi nói chuyện hôm qua mà cô thấy ngán ngẩm, vậy là hình tượng của coi trong tâm trí Haruko sụp đổ rồi sao? Khẽ thở hắt một cái, Yori đi vào nhà tắm, cô ra sức tát nước lạnh vào mặt.

– Mọi chuyện… rối hết cả lên!!

*-*-*

Tại trường.

Yori rúc người vào chiếc áo khoác dày cộm, rảo bước nhanh về lớp.

– Yori, đợi tớ với! – Haruko từ xa chạy tới.

– Không phải hôm qua…

– Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi! Cuộc đời cậu có gì thì đâu thể ảnh hưởng tới tình bạn…

– Cậu không hiểu sao?? Một khi kết bạn với tớ là cậu sẽ gặp nhiều rắc rối… giống như hôm nọ đấy!! – Yori nắm chặt vai Haruko

– Nhưng…

Yori lại cất bước đi nhanh, giờ cô chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi. Những vết thương trên người cô đang khiến cô nhức nhói tột cùng, cả vết thương trong lòng nữa.

– Tớ mặc kệ! Có gì tớ sẽ tự chịu trách nhiệm… chỉ cần… cậu làm bạn với tớ là được rồi! – Haruko thét lên khiến Yori đứng khựng lại.

Haruko chạy nhanh đến chỗ Yori, nắm lấy tay cô, gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

– Được rồi, nín đi! Tớ ghét nhất là nước mắt đấy! – Yori nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Haruko.

– Vậy… vậy là cậu đồng ý đúng không?

– Để xem… cậu có biết võ thuật gì không??

– À thì… hồi nhỏ tớ có học Karate… giờ không biết tớ còn nhớ không!! – Haruko cười híp mắt.

– Tớ sẽ dạy cậu!

– Cậu…có thể sao?

– Tớ… đường đường là một thủ lĩnh mà!

– Thủ lĩnh… sao? – Haruko ngớ người ra.

– Đi thôi, Haruko!

Một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt Haruko. Khỏi phải nói nhỏ vui đến nhường nào khi Yori gọi nhỏ như vậy.

Mấy ngày sau đó, Yori đã chỉ dạy rất tận tình cho Haruko, từ cơ bản đến nâng cao, nhỏ đều thành thạo hết.

Vậy là, một nỗi lo lắng trong lòng Yori đã được gỡ rối. Chỉ còn…

Hoàn chương IV

—————–

M.n cho au nhận xét nha!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play