Yori lười biếng nằm dài lên bàn. Mi mắt cô trĩu nặng, trong chốc lát, nó nhắm hẳn lại. Có lẽ những đêm qua cô đã quá mệt mỏi khi phải đi suốt đêm cùng với bang, dù gì cô đã bỏ bê quá lâu.
– Sao rồi!? – Kiyoshi khẽ hỏi
– Sao là sao??!
– Mấy đêm qua có chuyện gì mới không??!
– Không!
Rồi cả hai người bỗng im lặng. Không gian trong lớp cũng lặng thinh
đến bất ngờ, chỉ còn nghe thấy tiếng bà cô dạy văn đang đọc bài. Chẳng
qua là cả lớp đã… ngủ hết nên lớp im phăng phắt, chứ bình thường ồn còn
hơn chợ.
—-Ra chơi—-
Yori thẫn thờ bước đi, bên cạnh là Aki. Hai người cứ vô thức đi, tay
trong tay mà không nói một lời. Mấy nữ sinh cứ nhìn vào cô và Aki rồi
thì thầm to nhỏ. Cảm giác khó chịu dâng lên, cô không ngần ngại mà ném
cho họ cái nhìn sắc đá đến rùng người.
– Em mấy hôm nay sao vậy?! – Aki hỏi
– Hơi mệt thôi…
Rồi cả hai đến khu vườn sau trường. Nơi đây lúc nào cũng yên bình,
thanh tĩnh. Vài cơn gió nhẹ lướt làm mái tóc Yori khẽ bay bay trong nắng hồng. Nhưng cô không để tâm đến, chỉ đi một mạch đến gốc cây quen thuộc mà ngồi xuống, thoải mái tựa đầu vào và nhắm mắt lại. Aki tiến đến ngồi cạnh cô, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau không rời. Nhưng tay cô
không ấm chút nào cả, lạnh, rất lạnh, cứ như vampire ấy.
– Sao tay em lạnh quá vậy??!
– Em đã nói rồi còn gì!!!
– Cứ như là vampire!!! Lạnh thật!!
-… Nhưng… tim em vẫn ấm đấy thôi!! – Yori hé mắt nhìn Aki đang chăm chú vào tay cô.
– Em vẫn dễ thương như ngày nào!! – Aki đưa tay véo má cô
– Không phải em đã nói là em không thích ai khen em dễ thương mà!!!! Anh sao vậy?!
– À… ừ… anh quên mất… thực ra, trí nhớ anh có chút… – Aki cười gượng gạo
– Thôi được rồi, em đâu có nói gì đâu! – Yori đánh nhẹ vào bờ ngực rắn rỏi của Aki – Vào lớp nào!!!
Nói rồi, cả hai đứng lên, nắm tay nhau và đi về lớp.
“Cô thật dễ bị lừa!!! Haha..”
*-*-*Ngày hôm sau*-*-*
Sáng hôm nay là chủ nhật. Một buổi sáng bất bình thường khi mây đen
đang ùn ùn kéo đến, đầy rẫy khắp trời, những luồn sáng mặt trời tắt ngúm đi, thay vào đó là những tia sấm sét xẹt ngang những đám mây. Gió mạnh
như muốn thổi bay tất cả mọi thứ. Có vẻ như sẽ có mưa lớn..
Yori vẫn đang nhàn hạ cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp, mặc cho
thời tiết có thế nào đi nữa. Bỗng, cửa sổ bật mở, hai cánh màn bay phấp
phới. Một bóng người xuất hiện ngay giữa cửa sổ, hắn ta từ đầu tới chân
đều mang một sắc thái lạnh lùng, nguy hiểm. Đôi mắt đỏ ngầu ánh lên hình ảnh cô gái đang nằm ngủ ngon trên giường. Hắn ta bước từ từ, nhẹ nhàng
không gây ra tiếng động, tưởng như gót chân hắn chẳn chạm sàn nhà. Tay
hắn cầm một ống tiêm không rõ là thứ gì. Hắn nhẹ nhàng đưa ống tiêm gần
cổ cô…
“Cạch”
“Vù”
Cửa mở, Kiyoshi bước vào. Một luồn gió mạnh tạt qua, thổi tung mái
tóc của anh khiến nó rối bù hết lên. Bóng người ấy nhanh chóng biến mất
qua lớp màn mỏng tanh.
– Sao cửa sổ lại mở tung thế kia!?? – Kiyoshi lầm bầm rồi tiến tới,
khép cửa sổ lại. – Yori, ý quên, Machiko… dậy đi… – Anh lay Yori.
-Hah… đau đầu… quá!!! – Yori chau mày lại, gương mặt cô đỏ lên, hơi thở ngày càng nặng nề.
– Này… cô không sao chứ!? Này… – Kiyoshi giật phăn tấm chăn cô ra,
nhanh chóng bế cô lên và đi xuống xe, anh sẵn tiện lấy thêm cái áo khoác dày sụ khoác lên người cô.
Bệnh viện Tokyo.
Các y tá nhanh chóng mang băng ca ra, Kiyoshi nhanh chóng đặt Yori lên rồi đẩy cô vào phòng bệnh.
15 Phút sau.
Bác sĩ sau khi khám xong thì trở ra với vẻ mặt lo lắng.
– Bác sĩ, cô ấy sao rồi!??
– Cô ấy bị tiêm một lượng thuốc ngủ rất lớn, dẫn đến sốt cao, nếu không chữa trị kịp thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.
– Tất cả nhờ vào ông!
– Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Giờ thì tôi xin phép.
– Vâng.
Kiyoshi cúi đầu chào ông bác sĩ rồi nhanh chạy vào phòng bệnh. Căn
phòng với bốn bức tường trắng toát ngập mùi thuốc và mùi cồn. Yori nằm
trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt hẳn đi, mái tóc nâu vẫn xoa ngang
bờ vai nhỏ. Giây phút này thật yên bình làm sao. Anh kéo ghế lại ngồi
cạnh, đôi tay vô thức nắm chặt tay cô.
– Không được có chuyện gì đâu đấy!!! – Kiyoshi lầm bầm, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Yori vẫn chìm sâu trong giấc ngủ nhưng cô lại nghe được giọng nói của Kiyoshi. Hình ảnh của Kiyoshi cứ ngập tràn trong trí óc cô, cả hơi ấm
từ bàn tay anh truyền qua.. Dường như cô gần như nhận ra vị trí của anh
trong tim mình. Có thể nói là một người mà không thể thiếu trong cuộc
đời cô. Còn tình cảm cô dành cho Aki, từ mấy năm trước nó đã ngủ yên ở
một ngăn nào đó trong tim cô, giờ chỉ đơn thuần là tình cảm anh em..
“Reng… Reng…”
Điện thoại Yori vang lên khắp phòng. Kiyoshi lấy ra từ trong túi cô. Là của Haruko…
– Yori, cậu dậy chưa?? Hôm nay đi chơi với tớ nhé! Tớ vừa tìm được một quán kem mới mở này, cậu…