Vậy là một mùa hè nữa lại kết thúc. Bao nhiêu học sinh đang thở dài
thườn thượt. Nhưng, đối với Yori thì đi học hay ở nhà thì như nhau. Ở
nhà thì Yori cũng chỉ ăn rồi ngủ, còn trên trường thì cô cũng gục mặt
xuống bàn, có bao giờ cô học hành đàng hoàng đâu.
Hôm nay cũng vậy. Khai giảng nhưng Yori vẫn trốn lên lớp ngủ, cô ngủ
rất nhiều, ăn cũng nhiều nhưng cô không bao giờ bị thừa cân. Thân hình
lúc nào cũng cân đối, ba vòng đều đặn.
– Chào cậu, cậu cũng trốn lên đây à?! – Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến Yori bừng tỉnh, cô cau có nhìn cô bạn kia. Trên đời này cô
ghét nhất là bị làm phiền khi đang ngủ.
– Tớ là Ayama Haruko! Cậu tên gì?? – Cô bạn Haruko cười tươi chào Yori.
– Machiko Yori. – Nói xong, Yori lại ngủ tiếp.
– Cậu sao vậy?? Thiếu ngủ hả? Hay cậu mệt? – Haruko hỏi liên tục.
– Ồn ào quá! – Yori buông ra một câu rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
– Cậu này… chờ tớ với!
*-*-*
Suốt buổi học và suốt buổi ra chơi, chiếc miệng nhỏ xinh của Haruko
nói không ngừng. Haruko kể rất nhiều chuyện trên trời, dưới đất. Đầu
Yori như muốn nổ tung.
– Cậu… – Yori nói
– Gì?!
– … im lặng giùm tôi cái! – Yori nói rồi bỏ đi, để lại Haruko với vẻ mặt ngố chưa từng thấy.
*-*-*
Yori hiện đang nằm ngủ dưới một gốc cây lớn sau trường. Không khí nơi đây thật yên bình và dễ chịu, lại còn có vài cơn gió thổi nhè nhẹ qua.
“Ahhhhhh”
Giọng nói trong trẻo lại khiến Yori thoát khỏi giấc ngủ. Cô khó chịu
ngồi dậy, nhìn dáo dác xem giọng nói ấy từ đâu ra, nhưng xung quanh cô
lại không có một bóng người.
Yori quyết định lần theo tiếng hét đó. Đến nơi thì thấy Haruko đang
bị một tên nào đó ức hiếp. Chiếc áo trắng ngoài của nhỏ bị xé toạt, nằm
vương vãi trên nền đất.
– Thằng khốn, bỏ ra mau! – Những âm thanh nhẹ nhàng của Yori cũng đủ làm người khác rợn tóc gáy.
– Mày… mày là ai? Đừng có xen vào chuyện người khác! – Tên đó dù đang run cầm cập nhưng vẫn cứng đầu hét lên.
– Ồn quá! Cái mồm mày nói nhỏ xuống không được à? – Yori vừa nói, vừa tiến đến nơi Haruko đang đứng, tung một cước vào bụng tên kia.
– Con ranh, mày dám làm vậy với đại ca tao hả? Mày tới số rồi! Tụi
bây, lên! – Thằng đệ tử của tên kia nhảy bổ ra, mặt hóng hách nói. Ngay
lập tức, một đám côn đồ to con bước ra, chừng khoảng mười tên.
– Đứng sau tớ! – Yori cởi áo khoác choàng lên người Haruko, nói khẽ.
– Chỉ có từng này thôi à?! Vậy mà làm tao cứ tưởng nhiều lắm chứ! – Yori bẻ tay răng rắc, khóe môi nhếch cao.
– Mày… lên đi, đừng nương tay với nó! – Tên đại ca kia lên tiếng.
Cả đám côn đồ chạy tới, bao vây Yori. Cô chỉ đứng đó, tên nào đánh
thì cô né. Sau một hồi, tụi kia đánh nhiều nên đâm ra mệt. Cô làm mặt
khinh bỉ rồi tung cho mỗi tên một cước vào đủ chỗ trên người tụi kia.
Đối với cô, chuyện đánh nhau này là chuyện cỏn con, mấy tên này không đủ trình độ để đánh nhau với một thủ lĩnh như cô.
– Tụi bây đừng hòng mà đụng đến cô ấy nữa! Bẩn hết cả tay! Đi thôi! – Yori hất mặt rồi kéo Haruko đi.
Tụi kia nghe lời đe dọa của Yori thì mặt tái xanh, cuốn cuồn chạh như một lũ tâm thần mới ra viện.
*-*-*
– Cảm… cảm ơn cậu, Machiko! – Haruko bẽn lẽn nói.
– Không sao! Lần sau nhớ cẩn thận! – Yori lạnh lùng dặn dò rồi quay lưng bước đi.
– Mà… tớ có thể gọi cậu là Yori được không?!
Yori khẽ dừng bước. Cô quay mặt lại nhìn Haruko.
– Được thôi, Haruko, phải không?
– Yahhh… tớ vui quá! Vậy ta là bạn thân nha! À mà nè, hồi nãy cậu oai phong lẫm liệt lắm đó! Cũng may lúc đó có cậu… ba la… bô lô…
Vậy là ngày khai giảng đã kết thúc trong “êm đềm”. Yori cũng đã kết
bạn với một cô nàng dễ thương, nhưng nói hơi nhiều và cũng yếu đuối nữa.
Hoàn chương II
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT