Một ngày học nhàm chán nữa lại bắt đầu. Nằm dài trên bàn, Yori thẫn
thờ nhìn ra cửa sổ. Cuối thu, đầu đông, một không khí mới khác lạ.
Nhưng, điều mà mấy ngày nay khiến cô lo lắng là, Giáng Sinh sắp tới gần. Không phải cô lo lắng về buổi chụp hình. Thực tình thì, chính cô cũng
không biết mình đang lo lắng điều gì nữa, chỉ là… lòng cô cứ nhói lên
mỗi khi nghĩ đến Giáng Sinh. Từ mấy năm trước, Giáng Sinh đối với cô chỉ là một ngày đông bình thường, không bạn bè, không người thân, à không,
cô còn người thân chứ, là người chị cô đấy. Người chị chỉ ham mê tiền
bạc, đàn ông mà chẳng thèm hỏi thăm đứa em này dù chỉ một lời.
“Giáng Sinh năm nay… vẫn vậy! Chị ta chắc cũng không thèm về!”
Yori khẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ điên rồ vừa hiện lên trong chốc lát.
Suy nghĩ nhiều quá khiến cô hóa điên rồi. Mệt mỏi. Cô đơn. Lạnh lẽo.
Những thứ cảm giác ấy cứ bám riết lấy cô, không thể tách rời.
Yori chỉ lắc đầu, mắt cô dần nhắm lại. Bỗng, một hình ảnh nào đó xẹt
nhanh qua ý nghĩ cô. Đó không phải là ảnh một người con trai đấy chứ.
Người con trai mà cô không ngừng tìm kiếm suốt mấy năm qua. Cô khẽ rùng
mình ngồi dậy, nhìn dáo dác xung quanh lớp.
– Không đói, không đi! – Buông ra một câu cộc lốc, Yori gục mặt xuống ngủ tiếp.
– Đi đi mà!! Tớ đói lắm rồi! – Haruko lay mạnh hơn khiến Yoru suýt té ghế.
– Cậu… đi mà kêu tên Usami ấy!! Giờ thì, đừng làm phiền tớ! – Yori
gằn giọng, cô chỉ muốn yên tỉnh nhưng lại không thể nên cáu gắt lên.
– Xin lỗi cậu! – Haruko sợ sệt chạy đi mất hút.
“Hôm nay mình sao vậy??!”
Yori ngán ngẩm đứng dậy, bỏ đi ra ngoài. Dưới sân trường, tiếng cười
nói, chạy nhảy của học sinh làm đầu cô cứ ong ong lên. Đau đầu thật. Cô
đi thật nhanh, đi đến nơi yên tĩnh để không ai làm phiền.
Vẫn là khu vườn sau trường, Yori hạ mình xuống một thân cây, nhắm mắt lại. Một lần nữa, hình ảnh người con trai ấy lại lướt qua khiến cô
không khỏi giật mình. Cô ngồi bật dậy, đưa tay xoa mái tóc đến khi nó
rối bù lên.
“Chuyện gì đang xảy ra??? Sao anh ấy…?!”
Hoàn chương XIII
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT