Ngu Y Kiệt theo bản năng đẩy Lưu Đồng ra. Cậu vô tội mở to mắt nhìn gương mặt chưa thoả mãn của anh, sau đó sờ sờ bờ môi của mình

“Tonny, sao lại cắn em…”

“Môi Y Kiệt … ngon … Muốn cắn một cái.”

“Anh đó … không biết những lời này học ở đâu nữa …”

Ngu Y Kiệt đập nhẹ lên vai Lưu Đồng một cái. Người kia lại một bộ ngây thơ gãi gãi đầu, đoạt lấy sách trên tay cậu: “Đọc sách.”

“Ai, Tonny, sách cầm ngược rồi…”

Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng đọc sách, những quyển này cơ bản đều dành cho trẻ em dưới mười tuổi, có cả tập tranh chuyên dùng để học ghép chữ, có lẽ được mua khi Lưu Đồng còn bé. Nhưng với tính cách của anh, chỗ sách này hẳn chưa từng được mở ra, không khéo vừa mua về liền lăn lóc trên kệ rồi. Không ngoài suy đoán của Ngu Y Kiệt, Lưu Đồng thật sự là chỉ biết có mấy chữ. Cậu vừa dạy anh đọc vừa dạy anh viết. Mỗi khi học được một chữ Lưu Đồng đều sẽ hưng phấn cười. Ngu Y Kiệt ở trên giấy viết ra tên của mình, Lưu Đồng nhìn nhìn rồi nhíu mày

“Nhiều nét quá… là chữ gì?”

“Đây là tên của em.”

“Tên của Y Kiệt … Tonny sẽ học được.”

Lưu Đồng cầm bút ở phía trên tên của Y Kiệt viết tên của mình. Ngu Y Kiệt phát hiện đúng như lời anh nói, anh viết tên mình thật là đẹp nha. Lưu Đồng còn ở giữa hai cái tên viết thêm một chữ ‘‘Thích’’, Ngu Y Kiệt nhìn thấy mà trong lòng ngọt ngào, cậu đỏ mặt nói: “Được rồi, chúng ta học tiếp.”

Ngu Y Kiệt đem trang giấy Lưu Đồng viết chữ ‘‘thích’’ kia gấp lại cất vào túi áo, mặc dù vụng về, nhưng đây cũng là thư tình a. Cậu phải giữ làm kỉ niệm.

Đến trưa, Lưu Đồng cuối cùng đã đọc xong quyển xách, còn biết viết thêm không ít chữ. Ngu Y Kiệt thì nhờ có Lưu Đồng mới có dịp đọc được nhiều truyện thiếu nhi như vậy.

Đọc xong trang cuối cùng, Lưu Đồng hí ha hí hửng gấp sách vui vẻ đứng dậy như nhóc con tan học. Ngu Y Kiệt phì cười, nhưng vẫn không quên dặn dò Lưu Đồng: “Sau này chúng mỗi ngày đều đọc sách, những chữ này anh phải nhớ cho kỹ đó.”

Lưu Đồng chỉ gật đầu không nói lời nào. Ngu Y Kiệt cũng phát hiện Lưu Đồng nếu như không thích nói sẽ không phản ứng gì, nhưng cũng không chống đối, như vậy rất là ngoan. Cậu đem sách cất lại vào kệ. Lúc này Lưu Đồng mới vui vẻ ôm lấy Ngu Y Kiệt  xoay một vòng, Ngu Y Kiệt  giật nảy mình.

“Tonny!… Cửa còn không có khoá đó, không thể ôm tới ôm lui!”

“Mẹ … Có chìa khoá … Khóa cũng sẽ mở ra …”

Nghe được Lưu Đồng nói như vậy Ngu Y Kiệt càng kinh ngạc. Về sau trong nhà này càng phải thận trọng hơn. Lưu Đồng dù có dặn dò nhưng cũng có khả năng anh sẽ không nghe lời. Vạn nhất bị phát hiện, thật sự là cậu không dám nghĩ sẽ phải giải quyết làm sao. Ngu Y Kiệt vỗ vỗ vai Lưu Đồng rất khẩn trương, rất nghiêm túc căn dặn: “Mẹ có chìa khoá thì càng không thể tùy tiện ôm hôn, em không phải đã nói rồi sao?”

“Lát nữa … mẹ đi mua đồ, sẽ không ở nhà …”

Ngu Y Kiệt cảm thấy kỳ quái, Lưu Đồng đến cùng quan niệm về thời gian kiểu gì vậy, không biết xem đồng hồ nhưng lại biết khi nào mẹ đi đâu. Quả nhiên một lát sau mẹ Lưu tới phòng, bất quá có gõ cửa, Ngu Y Kiệt đang tựa trên vai Lưu Đồng liền rời ra đi mở cửa.

“Y Kiệt, sao rồi, Tonny có nghe lời không?”

“Tonny rất giỏi. Hôm nay đọc được hết quyển sách, còn học viết rất nhiều chữ.”

“Ôi Y Kiệt, cháu thật lợi hại. Cô mua sách nó nhất quyết không nhìn tới, mời chuyên gia đến dạy nó thì nó bực tức đuổi người ta đi…  Tonny cái gì cũng đều là bắt đầu lại từ đầu, bây giờ cháu dạy nó hẳn là rất vất vả.”

“ Không có, cháu làm được, Tonny đọc sách cũng rất thích …”

Lưu Đồng ở một bên trầm mặc, Ngu Y Kiệt thật sự rất sợ anh sẽ đột nhiên nói ra điều gì khiến cậu kịp không phản ứng. Cũng may là anh hiểu ý nên không lên tiếng. Lưu Đồng không có thích đọc sách mà, chỉ muốn ôm Y Kiệt thôi.

Mẹ Lưu hài lòng gật đầu, biết con mình tiến bộ bà thật sự rất vui mừng, cũng bảo hai người rằng mình chuẩn bị đi ra ngoài. Bình thường bà đều phải dẫn Lưu Đồng theo, còn phải canh trái canh phải. Hôm nay có thể an tâm đi mua sắm rồi.

Lưu Đồng ôm Simpson đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngu Y Kiệt cũng đứng ở bên cạnh anh nhưng cậu không biết Lưu Đồng đang nhìn gì, hỏi anh, anh cũng không nói. Thẳng đến khi mẹ Lưu lên xe chạy ra khỏi cổng, anh mới quay đầu hướng Ngu Y Kiệt cười một tiếng. Ngu Y Kiệt  còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lưu Đồng liền đem Simpson ném qua một bên, ôm chặt lấy cậu  bắt đầu điên cuồng hôn.

Đột nhiên bị hôn khiến Ngu Y Kiệt không kịp phản kháng. Lưu Đồng giống như là bị đói lâu ngày mà ngấu nghiến môi cậu, Ngu Y Kiệt cảm thấy có chút đau rát, dùng khí lực thật là lớn mới đẩy được anh ra. Lưu Đồng hiển nhiên là cảm thấy không có đủ, tiến tới ôm lấy Ngu Y Kiệt còn muốn hôn tiếp, đã bị cậu nhanh tay tự che miệng ngăn cản

“Tonny! Anh làm gì vậy?”

“Mẹ… đi rồi… Anh hôn Y Kiệt.”

“Sao lại thích hôn như thế cơ chứ…thật là”

“Hì hì, hôn Y Kiệt… Thật ngon!”

Ngu Y Kiệt cảm thấy mặt với tai đều đỏ lên tới mức tỏa nhiệt rồi. Lưu Đồng bình thường giống như đứa nhỏ to xác, nhưng lúc này cậu mới nhận ra, anh cũng là một người đan ông trưởng thành. Lưu Đồng ôm eo Ngu Y Kiệt, thừa dịp cậu không chú ý lại tiến tới hôn. Ngu Y Kiệt theo bản năng ngửa ra sau. Đến khi hai người cùng ngã trên giường, Ngu Y Kiệt mới đẩy bả vai Lưu Đồng. Lưu Đồng nắm lấy tay của cậu hung hăng đè trên giường, sau đó rất không khách khí nhấm nháp bờ môi mà anh một mực khát vọng.

Đầu tiên là dồn dập khiến cho người dưới thân không thể hô hấp, sau đó Lưu Đồng nhẹ nhàng mút vào môi Ngu Y Kiệt, thậm chí lè lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái. Ngu Y Kiệt bị anh trêu chọc đến loạn tâm, bất lực nằm đó không chống cự, nhẹ nhàng chậm chạp đáp lại. Lưu Đồng trong lòng giống nở hoa, hôn càng thêm dữ dội, giống như là ngậm bánh kẹo từng chút từng chút hòa tan, sau đó đi nhấm nháp hương vị.

Không biết hôn bao lâu, thẳng đến khi Ngu Y Kiệt cảm thấy ngạt thở đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Tonny … anh đứng dậy đi, em sắp bị anh đè chết …”

Lưu Đồng lập tức đứng dậy, sau đó lại nằm xuống bên cạnh Ngu Y Kiệt, còn cẩn thận xem xét một chút, tựa hồ sợ cậu bị thương, nghĩ nghĩ hình như đúng là mình đè cậu đến khó thở rồi. Ngu Y Kiệt lấy tay quạt quạt không khí, mặt rất nóng, sau khi hô hấp của mình bình phục, cậu mới nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Lưu Đồng

“Lần sau không được làm như vậy nữa!”

“A … nhưng muốn hôn Y Kiệt thì làm sao bây giờ?”

“Muốn hôn cũng không thể hôn như vậy, biết chưa?”

“Biết rồi …”

Lưu Đồng ngoan ngoãn gật gật đầu. Ngu Y Kiệt còn tưởng rằng anh sẽ không vui, kết quả mới qua vài giây đồng hồ anh lại hưng phấn lên. Ngu Y Kiệt có đôi khi sẽ không hiểu anh vì cái gì mà vui. Kỳ thật anh hôn được Y Kiệt là đã vui lắm rồi.

Mẹ Lưu lần này đi mua đồ thật là lâu. Bình thường đi siêu thị mang theo Lưu Đồng, bà đều phải một bên chọn đồ một bên trông chừng Lưu Đồng. Hôm nay một mình đi tha hồ lựa chọn, đi lâu đến mức đầu bếp tới rồi vẫn chưa về. Ở nhà hai đứa trẻ to xác bụng đói kêu rột rột rồi, Ngu Y Kiệt lúc dạy Lưu Đồng đọc sách không có cảm thấy đói, bây giờ rảnh rỗi mới nhận ra mình đói bụng rồi. Lưu Đồng thì một mực ôm lấy bụng của mình, mặt mày méo xệc. Ngu Y sờ đầu của anh an ủi: “Mẹ sắp về rồi mà, cố lên.”

Cuối cùng mẹ Lưu cũng mang theo bao lớn bao nhỏ trở về. Ngoại trừ đồ ăn còn mua rất nhiều hoa quả, đồ ăn vặt, đồ uống còn có vật dụng hằng ngày, bà đem mấy món lựa ra đưa cho Ngu Y Kiệt: “Y Kiệt, cháu hôm nay ở lại đây đi, đừng về nhà.”

“Cái này … Không tốt lắm … Cháu không có mang quần áo …”

“Quần áo Tonny có nhiều lắm, mặc không hết, có rất nhiều bộ nó cứ thích là mua mà còn chưa mặc qua bao giờ, lúc nhỏ còn thường không thích mặc quần áo nữa…” Chuyện xấu ngày bé bị mẹ vạch trần , Lưu Đồng tựa như không nghe thấy, ngồi trên sopha ôm Simpson chờ ăn cơm.

“A… nhưng mà…Còn cái khác …”

Ngu Y Kiệt nghĩ thầm xem như quần áo đều có thể mặc của Lưu Đồng đi, nhưng không thể đồ lót cũng mặc của anh chứ. Mẹ Lưu nhoáng cái đã hiểu rõ, vỗ vỗ vai Ngu Y Kiệt

“Yên tâm, một hồi cô lấy giúp cháu. Trong tủ của Tonny cũng còn rất nhiều đồ lót mới nguyên.”

“Vậy thì cám ơn cô…”

Ngu Y Kiệt  cười cười xấu hổ gật đầu đáp ứng, bà vui vẻ đi lên lầu giúp Ngu Y Kiệt  thu dọn phòng một chút, phòng dành cho khách so  với phòng của Lưu Đồng thì không rộng bằng, thế vô cùng sạch sẽ thoải mái dễ chịu, Ngu Y Kiệt  ở trong lòng so sánh phòng mình thuê cùng căn phòng này thật sự là ngày đêm khác biệt. Phòng cậu thuê rất nhỏ ngoại trừ một phòng tắm và phòng khách thông với gian bếp thì chỉ có một góc nhỏ để ngủ, đồ điện gia dụng chỉ có mỗi tủ lạnh và máy vi tính. Mẹ Lưu Đồng đối với cậu càng tốt, trong lòng của cậu càng bất an, cậu luôn cảm thấy mình giống như ở sau lưng bà cướp Lưu Đồng đi vậy. Dù sao gia cảnh cậu cũng không tốt, đừng nói đem lại cuộc sống hạnh phúc đầy đủ cho Lưu Đồng, đến cả xứng với anh, nghĩ thôi cũng cảm thấy không có khả năng.

Biết Ngu Y Kiệt hôm nay sẽ ngủ lại nhà mình, Lưu Đồng vui ghê gớm, lúc ăn cơm cứ nhìn cậu cười cười, khiến cho Ngu Y Kiệt cũng bối rối khó hiểu. Dù cho cậu cùng Lưu Đồng cũng có một chút tâm ý tương thông, nhưng tình cảm bồi dưỡng chưa đủ, đại đa số thời điểm vẫn là không ăn ý. Chỉ là vừa mới cùng một chỗ, không thể sốt ruột, huống chi Lưu Đồng cũng không phải người bình thường.

Nhưng khi Lưu Đồng biết hai người không được ngủ cùng phòng, anh liền không vui, mẹ gọi đi tắm rửa cũng không chịu đi, không nghe lời mẹ thì thôi lời của Y Kiệt cũng không nghe, một mình ôm Simpson ụp mặt vào tường. Ngu Y Kiệt thấy vậy rất lúng túng đành đi về phòng mình trước. Trong lòng của cậu cũng hiểu, dù cho Lưu Đồng thích cậu,nhưng bệnh tình của anh hơn hai mươi năm rồi, không phải nói là có thể lập tức thay đổi.

Ngu Y Kiệt  ngồi trên giường mở TV lên, đã rất lâu rồi cậu không xem giải trí trên TV, cũng không xem tin tức gì trên điện thoại, trong lòng cậu vẫn là có chút sợ hãi, trước đây cậu rất sợ sẽ có một bộ phim nào đó, có một show truyền hình nào, hay có một tiết mục quảng cáo nào sẽ thấy được người đó. Bây giờ, cậu đã buông xuống được, gặp mặt hắn ngoài đời cũng không có cảm xúc tình cảm nào. TV bắt đầu lên hình, cậu chuyển qua khỏi mấy kênh thời sự, chính trị, cuối cùng lại thấy Trần Vũ Thành xuất hiện trong một show diễn thời trang. Ngu Y Kiệt nhìn thấy mà ngẩn người, Trần Vũ Thành vẫn là tự tin như vậy, cả người hắn toát ra mị lực kinh người, ống kính chiếu vào càng tôn thêm vẻ hào hoa. Cậu lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, thật muốn hắn thật nhanh đi tuyên truyền xong, sau đó đem trả cho hắn rồi nói rõ tất cả.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là mẹ Lưu tới đưa quần áo cho cậu, còn có đồ lót mới nguyên chưa mở. Ngu Y Kiệt có chút lo lắng Lưu Đồng có phải hay không còn đang giận, mẹ anh thì hình như đã quen rồi.

“Y Kiệt, cháu đi tắm rồi thay quần áo đi. Bộ này Tonny đòi mua nhưng không biết vì sao không chịu mặc. Cô vừa soạn ra vài bộ như thế để ở ngăn tủ bên trên trong phòng giữ đồ, cháu thích bộ nào thì cứ lấy mặc.”

“Cảm ơn cô, Tonny đã hết giận chưa?”

“Cháu đừng lo, nhanh hết thôi, đứa nhỏ này mau giận nhưng mà cũng mau quên lắm.”

Ngu Y Kiệt  đi tắm rửa một cái sau đó nằm trên giường đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, vô luận hôm nay cùng Lưu Đồng đọc sách hay là hôn hôn cũng hao tổn của cậu không ít tâm lực. Ngu Y Kiệt  từ trước đến giờ còn chưa bao giờ nằm được giường nào êm như vậy, chăn gối cũng thật mềm, còn có mùi hương dễ chịu. Y Kiệt đang thiu thiu ngủ thì cửa phòng đột ngột vang lên. Mẹ Lưu hẳn là đi ngủ rồi chứ … Ngu Y Kiệt nghĩ nghĩ nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa, Lưu Đồng ôm một con Simpson siêu to đứng ngoài phòng, vẻ mặt có chút tội nghiệp nhìn Ngu Y Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play