Hạ Thu Đông là hội viên của Hội quán phụ nữ Giang Nam, công việc nhàn rỗi cộng thêm vài năm nay chồng cũng phải quan hệ đối tác nhiều ở bên ngoài nên ngoài thời gian chơi mạt chược với Doãn Kiếm Lan, tất cả những gì mà một người phụ nữ ở độ tuổi bà có thể thích thì bà đều thích, ví dụ như làm đẹp, mát xa chân, xông hơi, những thứ mà một phụ nữ ở độ tuổi bà không thích, bà cũng thích, ví dụ như khiêu vũ, thích thời trang, cứ như thể không làm thế thì người khác không biết được rằng bà chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ nữa.
Lúc nói với Doãn Kiếm Lan những điều này, Doãn Kiếm Lan đều tỏ ra không mấy tán thành. Nhưng cho dù người khác nói thế nào thì Hạ Thu Đông vẫn thích gì làm nấy, bà cảm thấy chỉ có chủ nghĩa hưởng thụ mới có thể khiến trái tim không chịu già của bà cảm thấy được an ủi.
Từ Hội quán Giang Nam đi ra, bên lề đường, Hạ Thu Đông vẫy tay, quay đầu lại bỗng dưng kinh ngạc há hốc miệng, ở tiệm ăn phía đối diện, con trai Doãn Kiếm Lan, Tạ Siêu Phàm đang cùng với cô gái mà bà gặp lần trước mặc tạp dề, chào hỏi khách hàng, Hạ Thu Đông đi mấy bước về phía tiệm ăn, đang định gọi tên Tạ Siêu Phàm thì đột ngột dừng lại, lấy điện thoại di động ra. Tài xế taxi gọi bà:
- Chị có đi nữa không?
Hạ Thu Đông xua tay, tỏ ý đừng làm phiền bà, người tài xế cằn nhằn: “Đồ thần kinh” rồi lái xe bỏ đi.
Lúc điện thoại đổ chuông, Doãn Kiếm Lan đang ở tiệm làm đầu. Mấy năm nay, tóc trắng trên đầu Doãn Kiếm Lan ngày càng nhiều, vốn dĩ dùng thuốc nhuộm đen để che tóc trắng đi rất tốt, nhưng Doãn Kiếm Lan luôn cảm thấy màu đen của thuốc nhuộm quá giả, khiến bà như già đi vài tuổi nên thường nhuộm màu hạt dẻ, nhưng bà cũng không dám nhuộm nhiều vì nghe nói thuốc nhuộm tóc có thể gây ung thư, Doãn Kiếm Lan thường ba tháng đi nhuộm một lần, hơn nữa mỗi lần nhuộm đều yêu cầu dùng loại thuốc tốt nhất.
Thợ làm đầu vừa mới bôi được thuốc nhuộm màu hạt dẻ lên 1/3 mái tóc của bà thì điện thoại của Hạ Thu Đông gọi tới, Doãn Kiếm Lan vừa nghe đã nổi giận đùng đùng, xua tay gạt hết mấy người thợ làm đầu đứng gần đó, cầm túi xách chạy ra ngoài, cho tới khi một người chạy lên trước ngăn bà lại, Doãn Kiếm Lan lúc này mới soi mình trong gương, không cần thợ phải nói, bà cũng biết bộ dạng của mình lúc này không thể nào ra ngoài được, lại ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển vào cái điện thoại.
Mấy hôm nay, Doãn Kiếm Lan đã bị con trai qua mặt mà không biết, bà biết những ngày chờ đợi điểm thi đại học với con trai mà nói vừa dài vừa khó khăn, mỗi lần con trai xin phép ra ngoài chơi với bạn, bà đều vui vẻ đồng ý, thi thoảng Doãn Kiếm Lan cũng lo con mình sẽ gặp gỡ đứa con gái tên là Lâm Đan Phong đó, nhưng bà luôn cảm thấy cùng lắm thì thời gian chúng nó được ở bên nhau cũng chỉ tầm một tháng, có điểm thi đại học, điền nguyện vọng xong, ngày mùng 1 tháng 9 cả hai sẽ phải mỗi đứa một nơi, bà nghĩ lúc này hạn chế con trai qua lại với Lâm Đan Phong chi bằng tập trung sự chú ý vào việc nghĩ xem nên cho con theo học trường nào, chỉ cần hai đứa không học trong cùng một thành phố thì họ không thể nào tiếp tục duy trì tình yêu này được. Ở các trường đại học thiếu gì cô gái phù hợp hơn, con trai bà xuất sắc như thế, nói không chừng còn được nhiều cô gái tốt hơn Lâm Đan Phong gấp vạn lần theo đuổi, nói không chừng Lâm Đan Phong cũng gặp một chàng trai nào đó khiến cô rung động, thanh niên thường có trái tim không vững vàng, lâu dần, không cần Doãn Kiếm Lan phải ra tay, tình cảm của hai đứa từ từ cũng sẽ nhạt đi.
Vì việc này mà Doãn Kiếm Lan còn xin số điện thoại của Bạch Như Tuyết, lấy lý do là cô là bạn học của con trai mình, sau này có thể sẽ thường xuyên qua lại với nhau, thực ra bà đã có tính toán riêng: với điều kiện gia đình mình, cho dù không kết thông gia với những gia đình danh gia vọng tộc thì cũng phải cưới một đứa con dâu xinh đẹp, đáng yêu và có tài như Bạch Như Tuyết.
Nhưng bà không thể nào ngờ được rằng, ngày nào con trai bà cũng ở cùng với Lâm Đan Phong, đã thế lại còn thành nhân viên bán hàng miễn phí cho cửa hàng nhà họ, lại còn mặc tạp dề nữa chứ. Doãn Kiếm Lan thực sự không hiểu, chàng công tử con nhà họ Tạ khi đứng bán cơm sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Trong điện thoại, Hạ Thu Đông không ngừng hỏi dồn:
- Chị nói mau đi, làm thế nào? Hay là tôi gọi Siêu Phàm ra, hoặc là chị tới đây?
Hai mắt Doãn Kiếm Lan nheo lại, khiến người thợ làm đầu nhìn qua gương cũng phải hoảng hốt, bà lúc này với Doãn Kiếm Lan mà anh thường gặp dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Chẳng phải lần trước chị nói phó giám đốc Sở công thương là bạn của chị sao? Tôi không tới đó, chị cũng chẳng cần gọi Siêu Phàm ra, chị cứ làm theo kế hoạch của chúng ta, làm xong tôi sẽ mời chị.
Hạ Thu Đông ở bên kia nói:
- Được, mấy ngày trước tôi đã nói chuyện với ông ta rồi, tôi sẽ gọi ông ta tới đây, chị đừng để lộ tin tức gì nhé, ngay cả con trai chị cũng không được nói, đừng để tới lúc đó xảy ra chuyện gì rồi lại trách tôi.
Doãn Kiếm Lan nói:
- Chị mau làm đi, hai đứa mình chơi với nhau, chị còn không hiểu tôi sao? Yên tâm đi, lúc nào chị khó khăn, tôi chắc chắn sẽ nhiệt tình giúp đỡ.
❀
Ngô Lệ Hồng nhìn con gái rồi nhìn bạn trai của con, Tạ Siêu Phàm bận rộn bán hàng, trong lòng thấy ngọt ngào như được uống mật. Chả trách con gái mình kiên trì như thế, đó là vì Tạ Siêu Phàm quá ưu tú, ngoại hình đẹp trai không nói, lại còn hiểu chuyện, chăm chỉ, không hề giống những đứa con trai nhà giàu. Con gái bà sau này mà cưới được người chồng như thế, cả đời Ngô Lệ Hồng có phải chịu bao nhiêu khổ cực cũng đáng.
Ngay cả Liễu Thúy Hoa cũng mừng thay cho bạn, bà vừa lớn tiếng chào hỏi khách hàng, vừa hạ thấp giọng dặn dò Lâm Đan Phong, những chàng trai tốt như thế này giờ hiếm lắm, phải giữ cho thật chặt, người phụ nữ không có gì tốt hơn là lấy được một người chồng giỏi, người chồng giỏi chính là nhà, là xe, là tiền. Lâm Đan Phong cười cười nhưng không phản bác lại, mặc dù cô không đồng tình với quan điểm này của bà, nhưng trong lòng cô thực sự hiểu rõ hơn ai hết những cái tốt của Tạ Siêu Phàm. Ví dụ như hôm nay, khi Tạ Siêu Phàm gọi điện hẹn cô đi chơi, cô nói cô đang ở tiệm ăn giúp mẹ, cô vốn tưởng rằng cậu sẽ rủ cô đi cùng, nhưng không ngờ cậu lại nói cậu sẽ tới đây tìm cô, và cũng không ngờ vừa mới tới, Tạ Siêu Phàm đã xông thẳng vào nhà bếp đòi giúp đỡ mẹ cô, cho tới khi mẹ cô đẩy cậu ra, cậu mới cùng cô đứng đón khách.
Hạnh phúc giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt Lâm Đan Phong và mẹ cô, niềm vui như cơn gió xuân len lỏi vào từng ngóc ngách trong cái tiệm ăn nhỏ bé, không ai phát hiện được rằng một đám mây đen rất lớn đang trôi dần về phía họ.
Một chiếc xe có in dòng chữ “Chấp pháp công thương” dừng lại trước cửa tiệm, mấy người đàn ông mang phù hiệu trước ngực đi xuống, Lâm Đan Phong chào hỏi họ:
- Chào các chú, các chú muốn ăn gì?
Một người đàn ông khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi nhìn cô:
- Gọi bà chủ của các người ra đây.
Ngô Lệ Hồng từ trong bếp chạy ra, đon đả chào:
- Các anh tìm tôi ạ?
Ông ta nói với Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm:
- Mang giấy chứng nhận sức khỏe của hai đứa nó ra đây.
Ngô Lệ Hồng nói:
- Đây là con gái tôi và bạn học của nó, bọn nó vừa mới thi đại học xong, không có việc gì nên tới giúp tôi thôi.
Người đàn ông nói:
- Chúng tôi mặc kệ đó là ai, chúng tôi chỉ làm việc theo pháp luật, chị có biết những người làm trong ngành thực phẩm buộc phải có giấy chứng nhận sức khỏe mới được làm việc không?
Ngô Lệ Hồng vội vàng nói:
- Dạ biết ạ, tôi không cho chúng nó làm nữa, được không ạ?
Người đàn ông nói:
- Tôi bắt quả tang tại trận, chị còn định giảo biện cái gì? Tiểu Lưu, làm việc đi.
Một người trẻ tuổi lại gần, xé một tờ phiếu, trên đó ghi phạt 1.000 tệ.
Lâm Đan Phong mặc kệ sự ngăn cản của mẹ, cãi lý:
- Thưa chú, mẹ cháu nói đều là sự thực, cháu chỉ cảm thấy mẹ cháu quá vất vả nên mới tới giúp đỡ, không biết chú có quy định này không, bọn cháu đều có chứng minh sức khỏe tham gia thi đại học, ngày mai cháu đưa cho chú xem được không?
Người đàn ông nói:
- Ngày mai là việc của ngày mai, cô gái, tôi thấy cô cũng thông minh nhanh nhẹn nên đừng phí lời với tôi nữa.
Tạ Siêu Phàm thấy bất mãn, bèn nói với người đàn ông:
- Chú nói thế là có ý gì? Thế nào gọi là phí lời? Chú làm theo luật nào mà không cho người dân được quyền nói?
Người đàn ông lùi về sau một bước:
- Sao hả? Muốn chống lại pháp luật sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi chấp hành luật Công thương của Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa! Tôi phải chịu trách nhiệm với toàn thể nhân dân bách tính! Ngộ nhỡ hai người có bệnh truyền nhiễm gì đó, bị viêm gan B hay lao phổi thì làm thế nào?
Liễu Thúy Hoa đứng cạnh thấy thật là ngứa mắt, bèn bước lên đẩy mạnh người đàn ông một cái:
- Cái anh này đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng đã làm bố rồi mà sao nói năng thất đức thế? Con nhà anh mới bị viêm gan B, mới lao thì có.
Người đàn ông cố ý hơi ngả về sau mấy bước:
- Giỏi lắm, các người không những vi phạm quy định lại còn không chịu chấp hành luật pháp. Tiểu Lưu, mau ghi thêm điều này vào, tôi xem các người còn làm gì được nữa không?
Mấy người xông lên khiến cái tiệm ăn bỗng trở nên bát nháo, cửa tiệm bị dán giấy niêm phong.
Liễu Thúy Hoa ngồi trên đất kêu khóc ầm ĩ, Ngô Lệ Hồng đau lòng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, nước mắt giàn giụa.
Tạ Siêu Phàm ôm Lâm Đan Phong cũng đang sụt sùi khóc:
- Đừng khóc, sẽ có cách thôi! Anh không tin Cục Công thương là của mỗi nhà ông ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT