Buổi trưa, Khương tổng quản dẫn theo hai nha hoàn đi vào Tử tiêu viện. Đi tới cửa phòng đóng chặt, gõ nhẹ cánh cửa, kính cẩn khẽ gọi: “Đại thiếu gia”.
“Vào đi”, bên trong phòng truyền đến thanh âm hùng hậu.
Nghe được một tiếng, cửa phòng bên ngoài được mở ra, Khương tổng quản đi đến, hai nha hoàn cùng theo sau đó. Vừa đi vào bên trong phòng, trước mặt nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở trước song cửa sổ để mở.
Hắn chắp tay sau lưng, đón gió, gió mát thổi làm tóc đen hắn bay loạn, tay áo bồng bềnh, không kềm chế được mấy phần phong độ, khuôn mặt tuấn lãng kiên cường, có chút lãnh đạm, làm cho người ta khó hiểu.
Khương tổng quản chừng năm mươi tuổi, vóc người có vẻ hơi mập, nhưng nhìn hắn bước đi như bay, không bị ảnh hưởng bởi vóc người chút nào.
Hắn nhìn bóng dáng cao lớn kia, hốc mắt không khỏi nổi lên hơi nước. Hắn ở Đông Phương phủ đã hơn ba mươi năm, đã sớm đem nơi này làm nhà của mình, mà các thiếu gia càng không đem hắn đối đãi như người ngoài, hắn luôn luôn mang tâm tình cảm ơn Đông Phương gia. Nhìn bốn vị thiếu gia trưởng thành, lão gia phu nhân lần lượt qua đời, hắn lại càng quyết tâm phải hết sức phụ tá các thiếu gia, bảo vệ Đông Phương phủ. Hắn từ trước đến giờ tôn kính Đại thiếu gia nhất, nhưng hiện tại lại bị người ám toán, mù hai mắt, nếu hắn biết là người phương nào gây nên, nếu phải liều mạng già này hắn cũng muốn thay Đại thiếu gia báo thù.
“Khương bá, thu hồi sầu não ngươi lại, đừng mang nước mắt ẩn nhẫn kia”.
Đông Phương Lăng cho dù không nhìn thấy vẫn đoán được hết tình cảm của Khương bá từ trước đến giờ, hiện tại —— định mang nước mắt tự trách chính mình, hắn mày rậm nhẹ nhíu, không nhịn được giễu cợt nói.
Khương tổng quản vội lau đi nước nơi khóe mắt, hai nha hoàn một bên hai mắt trợn tròn nhìn.
“Đại thiếu gia, ngoại trừ Tiểu Thanh vốn hầu hạ người, ta còn phái thêm một nha hoàn nữa, nha hoàn này hôm nay mới tới, ta thấy nàng thông minh lanh lợi, lại có cái miệng dẻo ngọt nên lưu lại nàng. Băng Nhi, còn không mau qua bái kiến Đại thiếu gia”, khóe mắt thoáng nhìn sang nha hoàn bên cạnh bộ dạng thanh tú hô lên.
“Băng Nhi khấu kiến Đại thiếu gia.”
Băng Nhi tiến lên khẽ chào, tiếng nói thấp nhẹ, cụp đôi mắt đẹp xuống, có chút đề phòng. “Được rồi, ngươi đi xuống đi”, thân hình không động, thanh âm trầm ổn có chút không kiên nhẫn.
Khương tổng quản nghe thanh âm, đồng thời rời đi, lấy ánh mắt cảnh cáo hai người, phải cẩn thận hầu hạ.
“Đại thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong”.
Hai nha hoàn hợp lực đem thức ăn bố trí xong xuôi, Tiểu Thanh cung kính nói. Thân hình cao lớn di động, bước ra mỗi một bước đều cẩn thận, Tiểu Thanh thấy thế bước lên phía trước vịn hắn, cho đến khi hắn an ổn ngồi xuống mới thối lui đến bên cạnh hắn.
Băng Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi phòng bị, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Đông Phương Lăng, mỗi một bước đều thật cẩn trọng. Vì sợ hắn nhận ra thanh âm của nàng, nàng cố ý làm thanh âm nói chuyện thấp nhẹ, ngay cả thói quen bước đi không tiếng động lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình phải đi có tiếng.
Mặc dù hai mắt hắn không nhìn thấy nhưng nàng vẫn lấy phòng ngừa làm vạn nhất, dịch dung thành gương mặt thanh tú này.
Nàng cước bộ cố ý đi chậm chạp, nhìn Tiểu Thanh cẩn thận hầu hạ Đông Phương Lăng hai mắt mù dùng cơm, áy náy lần nữa nảy sinh bao quanh nàng. Nàng từng nghe lén hắn và Đông Phương Ngạo nói chuyện, hắn nói hắn không trách nàng. Tại sao?
Nàng hại hắn thành như vậy, chẳng lẽ hắn thật không hận nàng? Lưu lại nơi thành Lạc Dương này, chờ lâu mỗi một ngày, đối với đủ loại chuyện ở Đông Phương phủ thì dấu vết càng rõ ràng, nàng hối hận tự trách càng sâu. Mọi người nói, bốn vị thiếu gia Đông Phương phủ đều có sở trưởng riêng, người mà mọi người tôn kính nhất là Đại thiếu gia Đông Phương Lăng. Hắn giống như trời sinh là người làm ăn, có ánh mắt tinh tế độc đáo, mánh khóe rất sắc bén, Đông Phương phủ có thể có tiền tài quyền thế như hôm nay cũng không thể bỏ qua công lao của Đông Phương Lăng. Nhất là hắn không chỉ là một thương nhân mà còn biết làm phúc, mấy năm qua, người nhận được trợ giúp của Đông Phương phủ đếm không hết, vô hình trung đã thay Đông Phương phủ tích không ít phúc đức.
Đông Phương Lăng dựa vào xúc giác, chậm rãi dùng bữa, tiếng bước chân từ từ nhích tới gần, mày rậm từ từ nhăn lại, trên gương mặt tuấn lãng là vẻ mặt hờ hững, tay giơ khẽ dừng lại, tròng mắt đen vô thần hướng về người bước vọng lại bên tay trái hắn.
“Ngươi tên là gì?”
“Hồi Đại thiếu gia, nô tỳ tên là Băng Nhi”
Tay nhỏ bé không tự chủ xoa xoa ngực, đôi mắt đẹp chói lọi liếc nhìn vẻ mặt hắn, suy nghĩ có nên thừa dịp này chạy trốn hay không.
“Họ gì?”
“Nô tỳ họ Lạc”
Vì sao hắn phải hỏi như thế? Giống như là muốn xác định cái gì, hắn có thể nhận ra nàng ư? Nhưng không thể nào có chuyện đó a, nàng bất luận là thanh âm, cước bộ, dung mạo, cũng đã thay đổi một phen, hai mắt hắn mù, làm sao có thể nhận ra nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy không sai, nàng cười thầm chính mình quá đa nghi.
Tròng mắt đen xẹt qua vẻ dị quang khẽ thu hồi, khóe môi khẽ nhếch, không hề hỏi nhiều nữa, tiếp tục vùi đầu dùng bữa, Tiểu Thanh thỉnh thoảng thay hắn gắp thức ăn.
Băng Nhi mang lòng thấp thỏm bất an, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, cho đến khi hắn để bát đũa xuống, nhận lấy khăn vải Tiểu Thanh đưa tới lau đi khóe môi dính dầu mỡ mới bước lên phía trước cùng Tiểu Thanh thu thập bát đũa, tốt nhất nhanh chóng rời khỏi.
“Tiểu Thanh, ngươi thu thập xong rồi xuống đi. Băng Nhi, ngươi lưu lại”
Thanh âm hùng hậu, kéo lại nàng cước bộ muốn thoát đi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi nhíu. Tiểu Thanh một bên thu thập, một mặt sợ hãi trộm dò xét Đông Phương Lăng.
Bình tĩnh mà xem xét, Đại thiếu gia coi như là chủ tử tốt, chẳng bao giờ trách móc nặng nề nô bộc, lời nói của hắn lộ vẻ hiếm thấy, thần sắc nghiêm nghị; nhưng chẳng biết tại sao, mọi người chính là sợ hắn, từ đáy lòng tự sinh một loại kính sợ. Có lẽ là hắn tĩnh táo trầm ổn, cùng khí thế bẩm sinh không giận mà tôn nghiêm, bình thường hắn chỉ cần tròng mắt đen trừng đến, có không ít người chạm phải ánh mắt sắc bén này mà không phát run.
Nàng từng nghe qua Nhị thiếu gia nói đùa, Đại thiếu gia tĩnh táo trầm ổn chỉ là giả tạo, trong bốn huynh đệ thật ra thì tính tình Đại thiếu gia dữ dằn nhất, chẳng qua là hắn hiểu được nên tự kiềm chế; nhưng nếu có người không biết sống chết chọc vào đáy lòng làm hắn nổi giận thì người nọ sẽ chết rất thảm! Cho nên, nàng chỉ có thể chúc phúc cho Băng Nhi.
Tiểu Thanh rất nhanh thu thập đồ trên mặt bàn, quăng cho Băng Nhi một ánh mắt đồng cảm, liền rời đi.
“Đem gậy đặt ở bên giường đưa cho ta, theo ta đi đây một chút”
“Dạ”, Băng Nhi vội vàng cầm lấy gậy đưa cho hắn, liền tự động đi tới bên cạnh hắn, một mặt cẩn thận vịn hắn, một mặt lên tiếng cảnh báo.
Đi ra khỏi sương phòng (mái hiên), một trận gió mát hợp lòng người lướt qua chạm mặt, cùng với hương hoa nhàn nhạt, làm người ta không tự chủ được buông lỏng tâm tình. Đôi mắt đẹp tinh xảo lưu chuyển, rất nhanh thấy rõ bố cục chỗ Tử tiêu viện này, lấy ngủ phòng Đông Phương Lăng làm chủ, hai bên có sương phòng khác, nàng suy đoán trong đó một gian có thể là thư phòng hắn. Gian phòng hai bên đều trồng không ít loại hoa và cây cảnh không biết tên, bên phải dọc theo đường đi có nhiều đá vụn, cuối đường có một thạch đình tên là Cổ Nguyệt đình, đình này hết sức đặc biệt, xây ở trong hồ nhỏ, nhìn ra cảnh vật bốn phía, thật là có mấy phần thanh tao thú vị.
“Theo ta đến Cổ Nguyệt đình đi.”
Bên tai truyền đến thanh âm hùng hậu của hắn, nàng cuống quít kéo tâm tư dao động về, tay nhỏ nhắn vịn cánh tay có lực của hắn, bước lên con đường đá, đi tới cuối, lên mấy bậc cấp, đi vào bên trong thạch đình, cẩn thận đỡ hắn ngồi ở trên ghế đá.
Một trận gió mát đúng lúc thổi qua, Băng Nhi bất giác ngẩng đầu, không nhịn được nhắm mắt than nhẹ, tới đây vẫn chưa đúng một ngày, quang cảnh ở đây lại làm cho nàng có chút ít yêu thích, nhất là ngồi ở đình cổ này. Nàng tò mò đi về phía hộ lan (lan can bảo hộ), nhìn xuống dưới, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nước hồ trong suốt thấy đáy.
“Ngươi tại sao lại nghĩ đến Đông Phương phủ làm nô tỳ? Trong nhà còn có người nào?”, tròng mắt đen chính xác hướng chỗ nàng đứng nhìn lại, chờ nàng trả lời.
Hù dọa a! Tay nhỏ bé gật mình xoa xoa bộ ngực, nàng quả thật không thích hợp giả mạo nô tỳ, tính tình ham chơi luôn làm nàng sau một khắc đã quên chuyện cần làm lúc trước, rất tự nhiên đã quên luôn hắn trước mắt là chủ tử nơi này. Tròng mắt đen sâu không động tĩnh nhìn chăm chú phía trước, nàng lại có cảm giác hắn là thấy được! Tay nhỏ bé ở trước mặt hắn huơ huơ, xác định hắn không có bất kỳ phản ứng nào, liền đối với hắn nhăn ra cái mặt quỷ, lúc này mới ho nhẹ tiếng, nàng nói ra điều đã sớm nghĩ kỹ.
“Nô tỳ ở nhà còn có một người cha già, thân thể nô tỳ coi như là khỏe mạnh nên đến Đông Phương phủ làm nô bộc, muốn kiếm chút ít bạc trợ cấp sinh hoạt”.
Trong thành Lạc Dương, lương bổng cho người ở Đông Phương phủ phát ra coi như là nhiều, hơn nữa chưa từng nghe chuyện ngược đãi người hầu, vì vậy mỗi khi Đông Phương phủ truyền ra thiếu nô bộc, luôn luôn có một nhóm người tranh nhau ghi danh. Nếu không phải nàng có một chút thủ đoạn nhỏ thì sẽ không chen được vào Đông Phương phủ.
Phen này nói điều hợp tình hợp lý làm người ta không thể nào hoài nghi, môi mỏng lại vung lên vẻ cười nhạt.
“Ngươi vào phủ lại tới hầu hạ một người mù, ngươi hẳn sẽ ngầm ghét bỏ chủ tử ta đây?” hắn đùa cợt nói.
“Sẽ không!”, lời của hắn làm cho nàng cảm giác chói tai, mặt có vẻ thẹn thùng đi tới trước mặt hắn, kích động nói: “Đại thiếu gia chẳng qua là tạm thời mù mà thôi, cặp mắt của người nhất định sẽ tốt lên!”
Không sai, nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hắn bị mù. Cái họa này là nàng gây ra, nàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
“Ngươi mới đến, vì sao có thể khẳng định hai mắt của ta chẳng qua là tạm thời mù như vậy? Toàn bộ thành đại phu Lạc Dương cũng không tự tin như ngươi vậy”, khóe môi khẽ nhếch có chút biến hoá kỳ lạ, từ từ đợi nàng phản ứng.
Vì sao nàng cảm thấy trong lời nói của hắn có ý khác? Trong đầu cực kỳ nhanh suy nghĩ, cẩn thận trả lời: “Ta chỉ muốn nói là Đại thiếu gia người tốt như vậy, lão Thiên sẽ không tàn nhẫn đâu, nhất định sẽ phù hộ Đại thiếu gia sớm ngày được thấy quang minh”.
“Ngươi đã nói như vậy, vậy kế tiếp ta an bài một chuyện, ta tin tưởng ngươi sẽ không có ý kiến”.
“Chuyện gì?”
Mép hắn cười nhạt, không khỏi làm nàng cảm thấy chướng mắt, trong bụng có dự cảm không ổn.
“Ta quyết định để cho ngươi làm nha hoàn bên cạnh ta. Như vậy, nhớ đem đồ đạc của ngươi thu thập xong chuyển qua phòng ta”.
Thân hình cao lớn đứng lên, đưa gậy sờ nhẹ mặt đất, Băng Nhi bước ngay lên phía trước vịn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có hơi trắng bệch: “Tại sao?”.
“Là nha hoàn bên người ta, tất nhiên một tấc cũng không rời ta. Huống chi ta hiện nay hai mắt mù, đúng là cần phải có người ở bên cạnh”.
Dứt lời, cây gậy phát ra thanh âm đốc đốc, từng bước cẩn thận đi xuống bậc cấp.
“Dạ”.
Băng Nhi hàm chứa lệ quang, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, lời của hắn trực tiếp công kích nàng, làm đáy lòng nàng dâng lên một sự ngượng ngùng, nàng không dám có chút ý kiến, vịn hắn đi xuống thềm đá, đi về.
Sớm biết thế này nàng không nên giả mạo nha hoàn, đại khái có thể trốn ở một bên chăm sóc, vậy sẽ không phải lâm vào cảnh khốn cùng như bây giờ. Còn chưa đi về phòng ngủ, xa xa Băng Nhi liền thấy được một bóng dáng cao to, như là chờ chực đã lâu.
“Đại thiếu gia, có người đứng ở phía trước, ánh mắt luôn luôn hướng về phía này”.
“Hử, hình dạng của hắn như thế nào?”, cước bộ không ngừng, đáy lòng thầm tự suy đoán người kia là người phương nào.
“Là ta”.
Không đợi Băng Nhi đáp lời, người kia trước đã mở miệng, khuôn mặt cương nghị của hắn bắt gặp bộ dáng của Đông Phương Lăng, sắc mặt liền đông cứng lại.
“Phương Nghĩa”.
Nghe tiếng, Đông Phương Lăng gương mặt tuấn tú mỉm cười, cước bộ như cũ không nhanh không chậm, nhờ Băng Nhi đỡ, cẩn thận vượt qua cánh cửa, đi vào bên trong phòng.
”Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta mới trở lại, chỉ nghe thấy ngươi đã xảy ra chuyện”.
Phương Nghĩa sắc mặt trầm trọng, vừa ngồi xuống, liền khẩn cấp hỏi, ánh mắt nhìn thẳng tròng mắt đen vô thần trước mặt kia. Không vội mà trả lời vấn đề của hắn, Đông Phương Lăng ổn định tinh thần, nhàn nhạt chuyển hướng sang người bên cạnh.
“Băng Nhi, còn không bái kiến Phương thiếu gia”.
“Phương thiếu gia tốt lành”, mặc dù không hiểu dụng ý Đông Phương Lăng, nhưng vẫn kính cẩn hướng hắn khom người thăm hỏi.
Phương Nghĩa quét mắt qua nha hoàn này, vết nhăn giữa lông mày sâu thêm, để ý mỗi lần trở về nói chuyện cùng hắn, phải có tính nhẫn nại thật lớn, nếu thiếu kiên nhẫn cũng chính là thất bại. Đây cũng là lý do vì sao Đông Phương Lăng ở trên thương trường đàm phán với mọi người, mỗi khi trở về đều tất thắng, chỉ vì hắn đủ tỉnh táo.
Nhưng bây giờ không phải là đang cùng đối thủ nói chuyện làm ăn, thái độ hắn vô cùng tỉnh táo, nói chuyện với Đông Phương Ngạo ngay cả thánh nhân cũng sẽ bị hắn ép cho điên.
“Đông Phương đại thiếu gia, ngươi còn chưa trả lời ta”, Phương Nghĩa nhịn hỏa khí, hít sâu một hơi nói.
“Đâu có chuyện gì, ngươi nghe như thế nào thì chính là như vậy”, nhận lấy chén sứ Băng Nhi để xuống tay hắn, miệng khẽ nhấp, giọng nói lạnh nhạt.
Băng Nhi buồn cười trộm dò xét người kia ánh mắt nổi gân xanh, thầm nhận thức được lời đối đáp của Đông Phương Lăng, hắn chỉ cần dùng ngôn ngữ là có thể làm đối thủ tự kích động mà tự sát, có thể nói là giết người vô hình, bội phục bội phục.
“Đông Phương Lăng, ta hỏi một lần nữa, ta phải nghe ngươi nói rõ ràng từ đầu tới đuôi “, lúc này âm thanh hết sức rõ ràng.
Đông Phương Lăng bất chấp cơn giận của hắn, trên mặt vẫn lạnh nhạt cười, từ từ nói những chuyện đã xảy ra.
Phương Nghĩa trên mặt có vẻ không dám tin, hai mắt trợn tròn, giọng nói mang theo kích động: “Ngươi cứ như vậy bỏ qua cho nàng sao?”.
“Không sai”, câu trả lời của hắn như cũ vẫn không thay đổi.
Phương Nghĩa giận đến nỗi thân hình bật dậy, cước bộ đi qua đi lại trong phòng, hai mắt trừng nhìn người đang nhàn nhã uống trà. Lát sau, bộ ngực tức giận hơi nén lại, một lần nữa ngồi xuống, vội hỏi: “Đông Phương Đường lúc nào trở lại?”.
“Không biết, đã phái người đi tìm”.
Thanh âm lãnh đạm không một chút lo gấp, Phương Nghĩa nghe được không khỏi lắc đầu thở dài.
“Cũng sẽ có một ngày, bản thân ta thật muốn nhìn thấy, ai đó có thể làm ngươi mất đi bộ dạng tỉnh táo trầm ổn này. Ta hết sức mong đợi ngày đó đến”.
Đông Phương Lăng trả lời bằng một đạo tiếng cười hùng hậu, khuôn mặt tuấn lãng nhờ nụ cười càng lộ vẻ xuất sắc. Một cái liếc mắt vô tình, đôi mắt đẹp lại trầm mê nhìn hắn tươi cười sảng khoái không cách nào tự kềm chế, cho đến khi tiếng cười ngưng lại, lúc này mới cuống quít thu lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, che lại hai gò má thẹn đỏ hồng.
”Đừng chỉ toàn nói về ta, Phương lão phu nhân khỏe không?”
Phương Nghĩa trên mặt cương nghị hiện lên thần sắc lo lắng, cau mày thật sâu, tâm tình không còn để ý tới chuyện của bạn chí cốt, hơn nữa đối phương lại trưng một bộ dạng không đến nỗi phải cảm thông.
“Ta mới vừa đưa mẹ ta đến chùa Ninh An, bà dự tính tạm đây ở một thời gian để cầu khấn Bồ Tát rủ lòng từ bi”.
Đông Phương Lăng sắc mặt khẽ đông cứng lại, không biết nên mở miệng như thế nào, chuyện này ước chừng đã làm khốn đốn người của hai nhà suốt mười sáu năm.
“Đã tìm mười sáu năm, vẫn không có tin tức, nhưng chỉ cần còn có một tia hy vọng, chúng ta tuyệt không bỏ việc tìm kiếm tung tích Sở Sở. Mà ngươi bản thân là vị hôn phu của Sở Sở, ta hy vọng ngươi có thể đợi nàng thêm mấy năm nữa”. Lời này vừa nói ra, Băng Nhi khó nén kinh ngạc ngước mắt, nhìn chăm chú vào hai người.
Nhìn Đông Phương Lăng trầm mặc không nói, Phương Nghĩa lấy thân là huynh trưởng tự tâm đến cầu xin.
“Ta thật xin lỗi, năm nay đã đến giới hạn của ta”.
Trong lời nói lãnh đạm có chút vô tình, dù sao việc hôn sự này không phải do hắn chọn lựa, chờ chực nhiều năm như vậy quả thật đã tuân theo di mệnh của tiên phụ. Năm nay hắn đã tròn hai mươi lăm tuổi, chỉ cần qua năm nay, hắn được tự do lựa chọn người con gái mà mình yêu.
Đây là Đông Phương lão ông ở tự tiện thay bốn đứa con ký kết hôn sự, trong hôn ước có cho phép, đến năm hai mươi lăm tuổi, nếu nhà gái không cầm tín vật tới yêu cầu cưới, như vậy hôn ước liền được từ bỏ.
Phương Nghĩa sắc mặt khẽ biến, trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, than nhẹ: “Cũng được, nếu là cả đời không tìm được Sở Sở, há chẳng phải làm ngươi chờ đợi vô ích, lỡ chuyện của ngươi. Ngươi và Sở Sở có duyên hay không, liền tùy ông trời an bài đi”.
Lão gia hai nhà lúc tuổi còn trẻ cùng làm quan tại triều, quan hệ cá nhân rất sâu đậm, lúc tuổi già lại cùng nhau từ quan thoái ẩn, cùng nhau định cư tại thành Lạc Dương. Phương lão gia lúc có một đứa con gái, vui mừng đề nghị đem gả cho con trai lớn của Đông Phương gia, để cho hai nhà thân càng thêm thân. Ai ngờ ở buổi tiệc đầy tháng Phương Sở Sở, vô ý để cho một tỳ nữ thần trí dị thường len lén mang đi, đến nay tung tích không rõ. Phương lão phu nhân nhớ thương con gái, thân thể ngày càng suy sụp. Vài chục năm nay, không chỉ Phương phủ, ngay cả Đông Phương phủ cũng phái người tìm, đáng tiếc vẫn hoàn toàn không có tin tức.
“Cũng không còn sớm, ta cáo từ trước”, nếu hôm nay nói chuyện không vừa ý, để tránh nhất thời kích động ảnh hưởng tình nghĩa nhiều năm, chi bằng rời đi trước.
“Băng Nhi tiễn khách”.
Đông Phương Lăng cũng không lưu lại, trong lòng biết hắn trên miệng mặc dù không nói nhưng trong lòng hắn vẫn bất mãn.
Băng Nhi cung tiễn Phương Nghĩa còn chưa đi ra bên ngoài đã chạm mặt phải Khương tổng quản và một vị cô nương dung mạo xinh đẹp.
“Phương thiếu gia”, Khương tổng quản khách khí hướng hắn gật đầu thăm hỏi, liền hướng người bên trong phòng, cung kính nói: “Đại thiếu gia, Liên cô nương tới thăm người”.
Liên cô nương? Chẳng lẽ là người được tôn sùng xinh đẹp tài hoa nhất thành Lạc Dương – thiên kim tiểu thư Liên gia? Phương Nghĩa không vui híp mắt, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đánh giá hồi lâu, sắc mặt càng lộ vẻ khó coi. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Đông Phương Lăng không chịu chờ đợi Sở Sở?
“Đông Phương huynh, nếu là Phương phủ năm nay may mắn tìm được Sở Sở, mong rằng hãy tuân thủ ước hẹn”, ống tay áo vung lên, hướng người phía sau bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Từ đầu đến cuối đứng trước cửa phòng Đông Phương Lăng, trên môi chút cười khổ, cũng không muốn giải thích nhiều.
“Liên cô nương xin mau tiến vào”.
Khương tổng quản không đợi Đông Phương Lăng đáp lại, nhiệt thành muốn mời thiên kim Liên gia vẻ mặt ngượng ngùng đi vào, sơ ý không suy nghĩ đến có tiện hay không.
Vị Liên cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tính tình lại rất dịu dàng, hơn nữa dường như đối với Đại thiếu gia có cảm tình, một vị cô nương tốt như vậy không nắm chặt chẳng phải là đáng tiếc sao. Huống chi Phương tiểu thư mất tích nhiều năm, vẫn chưa có tin tức, cũng không thể để Đại thiếu gia tiếp tục chờ đợi như vậy, nếu lỡ mất chung thân đại sự, vậy hắn làm sao đối mặt với lão gia và phu nhân đã qua đời.
“Này. . . Không phải quá bất tiện sao.”
Liên Phương Nghi hai gò má nhuốm e thẹn, dung nhan vốn là xuất sắc lại tăng thêm phần tuyệt sắc, ngượng ngùng không dám bước vào bên trong phòng.
“Nha đầu này còn không mau đi ra ngoài”.
Khương tổng quản vẫy tay ý đuổi Băng Nhi sững sờ đứng nghiêm ở một bên, chỉ sợ nha hoàn này chướng mắt phá hỏng, hắn nghĩ thay Đại thiếu gia và Liên tiểu thư tạo ra một cơ hội.
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi linh động khẽ chớp, dễ dàng nhìn ra ý đồ của Khương tổng quản, nhún vai, nàng cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí.
Nàng sợ phải ứng phó với Đông Phương Lăng, hắn quá nhạy cảm! Không biết có phải là nàng quá mức nhạy cảm hay không, dù sao vẫn thấy trong lời nói của hắn mang nhiều dò hỏi, làm cho nàng bị áp lực.
Cước bộ ngay ngắn bước ra, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt hùng hậu: “Băng Nhi, đừng quên theo như lời ta nói, trở về đem đồ đạc của ngươi toàn bộ đem tới nơi này, nghe thấy chưa, nha hoàn bên người ta”.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi nhanh chóng xụ xuống.
Khương tổng quản không hé miệng, vẻ mặt kinh dị trừng mắt nhìn thẳng vào nàng, ngay cả Liên Phương Nghi đứng ở cửa phòng cũng hai mắt suy nghĩ sâu xa, nhìn chăm chú vào nàng. Mà Đông Phương Lăng cũng vẻ mặt khó lường, khóe môi chứa đựng vẻ biến hoá kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT